Tiểu hòa thượng thấy lão hòa thượng ăn uống vui vẻ như thế cũng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Sư công, sư phụ, tiểu tăng có được ăn không?"
"Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm! Thật ra đây mới chỉ là câu trước mà thôi, còn có câu sau nữa đấy!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Lão hòa thượng lập tức đặt cái đùi gà xuống, chắp tay trước ngực, trên mặt đầy vẻ thành kính: "Sư phụ, đệ tử xin được lắng nghe!"
"Câu tiếp theo là: Nếu người đời học theo ta như bước vào ma đạo!"
"Câu này muốn nói với chúng ta rằng, nếu cảnh giới của ngươi không đủ cao, không thể trung thành hướng Phật thì đừng ăn thịt, uống rượu như bọn ta! Nếu không sẽ rơi vào địa ngục ma đạo vô biên!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Giới Không, rõ ràng cảnh giới của ngươi chưa đủ, không thể cưỡng lại nổi sự cám dỗ nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt!"
"A di đà phật! Sư phụ nói có lý lắm, Tịnh Đài đã hiểu rồi!"
Sau đó hắn ta quay về phía tiểu hòa thượng, nói với vẻ nghiêm túc: "Giới Không, hiện giờ cảnh giới của ngươi chưa đủ, Phật pháp chưa sâu nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt, uống rượu, lấy chút lương khô ăn lót dạ trước vậy!"
"Vâng, thưa sư công, sư phụ!" Tiểu hòa thượng xấu hổ cúi đầu xuống xoa cái bụng của mình, đói quá đi mất.
Lúc hắn ta ngẩng đầu lên lại trông thấy mọi người đang ăn uống vui vẻ, miệng đầy dầu mỡ, trong lòng cảm thấy thật giày vò.
"A di đà phật! Chẳng trách sư công lại nói thế gian này là một biển khổ lớn, cuối cùng thì tiểu tăng cũng đã hiểu được rồi!"
Cứ như thế, hai vị hòa thượng ở lại Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm là người rất quan trọng đối với nữ đế, ngay khi trong nhà hắn xuất hiện thêm hai người lạ mặt, nàng đã lập tức cảnh giác ngay.
Sau đó, nàng phái người đi điều tra mới phát hiện ra rằng người mới chuyển tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm lại là hai vị hòa thượng ở chùa Lôi Vân.
Vị hòa thượng lớn tuổi tên là Tịnh Đài, là một cao tăng đắc đạo hơn nữa còn là một cường giả.
Vị hòa thượng nhỏ tuổi tên là Giới Không, là đồ đệ của hòa thượng lớn tuổi kia.
Nữ đế không khỏi bối rối: "Cái tên này sao lại sống chung với hòa thượng thế nhỉ?"
Lúc ấy, Bạch Thanh Hoàn xuất hiện giữa không trung.
"Ta biết lão hòa thượng tên là Tịnh Đài đó, hắn ta đúng là một vị lão tăng đã đắc đạo, có tấm lòng hướng Phật rất thành kính, hoàn toàn khác biệt so với những tên hòa thượng trong võ lâm kia! Đồng thời, hắn ta cũng là một vị cường giả ẩn dật, trước đây vốn có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, hiện giờ đã tiến thêm một bước trở thành Tông Sư!"
"Còn vị tiểu hòa thượng kia đúng là đồ đệ của lão hòa thượng, từ nhỏ đã bắt đầu đi theo lão hòa thượng học Phật, rất có Phật tính và tuệ căn, chắc chắn tương lai sẽ lại là một vị cao tăng đắc đạo nữa!"
"Vậy tại sao bọn họ lại dính chung với Lâm Bắc Phàm chứ? Giữa mấy người bọn họ cũng đâu có mối liên hệ nào!" Nữ đế cau mày hỏi.
"Bởi vì lão hòa thượng đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, cho nên hiện giờ quan hệ giữa bọn họ là thầy trò, tất nhiên là sẽ sống chung với nhau rồi!"
"Cái gì? Lào hòa thượng bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ sao?"
Nữ đế hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, thốt lên: "Sao có thể xảy ra chuyện lạ kỳ như vậy được? Tại sao lão hòa thượng lại muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ? Lâm Bắc Phàm có thể dạy hắn ta về cái gì được?"
"Ta cũng cảm thấy khó tin, nhưng chuyện này chính mắt ta đã nhìn thấy nên không thể không tin!"
Bạch Thanh Hoàn nhịn cười bảo: "Khi ấy ta cảm giác được có người đột phá thành Tông Sư nên đã tới chùa Lôi Vân để tìm hiểu nguyên nhân. Hai người đó gặp nhau ở chùa Lôi Vân, lão hòa thượng muốn nhận Lâm Bắc Phàm làm đồ đệ nên đã thảo luận về Phật pháp với hắn!"
"Kết quả là lão hòa thượng lại bị Phật pháp của Lâm Bắc Phàm thuyết phục! Từ lời mà Lâm Bắc Phàm nói, lão hòa thượng hoàn toàn thông suốt, tiến thêm một bước trở thành Tông Sư! Hắn ta muốn tiếp tục học hỏi Phật pháp cao siêu hơn nữa nên đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, đi theo bên cạnh hắn ta!"
Nữ đế méo cả miệng: "Thật vớ vẩn! Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi cảm thấy liệu tên Lâm Bắc Phàm có thật sự hiểu về Phật pháp không? Không phải hắn lại ngang nhiên nói lung tung đấy chứ?"
Bạch Thanh Hoàn suýt thì bật cười thành tiếng: "Cũng có thể lắm chứ? Ai mà biết được nào? Những chuyện bất ngờ mà hắn tạo ra còn ít lắm hay sao?"
Nữ đế gật đầu: "Nói cũng đúng thật!"
"Nhưng trẫm vẫn cảm thấy rất khó tin!"
"Cái miệng của Lâm Bắc Phàm nói mười câu thì chưa tới hai câu là thật! Hắn rất giỏi ăn nói, lại biết ngụy biện, đổi trắng thay đen, thậm chí còn đánh tráo khái niệm, trẫm cảm thấy vị cao tăng đó sẽ chẳng học được Phật pháp gì từ chỗ Lâm Bắc Phàm đâu!"
Nữ đế bĩu môi, nàng đã nhìn rõ bản chất của Lâm Bắc Phàm từ lâu rồi.
"Thật ra, nếu đổi cách suy nghĩ khác thì có thể hiểu được!"
Bạch Thanh Hoàn cười nói: "Tịnh Đài đại sư đúng là một vị đại sư có Phật pháp cao thâm nhưng cũng là người dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt, hắn ta cầu Phật đến nỗi mất ăn mất ngủ, quá thành kính nên mới đi vào ngõ cụt, lạc lối trong sự say mê hướng Phật không tìm được đường ra, khiến Phật pháp và võ công mãi không thể đột phá nổi!"
"Nhưng khi hắn ta gặp được Lâm Bắc Phàm thì khác!"
"Đúng như bệ hạ nói, ở Lâm Bắc Phàm có rất nhiều cách nghĩ khác thường, hắn lại biết ngụy biện, giỏi ăn nói, đen mà cũng có thể nói thành trắng, ngay cả Phật pháp cũng thế thôi! Vì vậy hắn đúng lúc mở ra một con đường cầu Phật mới lạ cho Tịnh Đài đại sư, khiến đại sư thông suốt, cho nên đại sư mới cam tâm tình nguyện mà bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hy vọng sẽ được hắn chỉ bảo nhiều hơn!"
"Ừ! Thanh Hoàn tỷ tỷ nói có lý lắm!" Nữ đế gật đầu: "Nhưng đột nhiên có một vị Tông Sư xa lạ tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm, trẫm vẫn không yên tâm cho lắm! Phiền tỷ tỷ giúp trẫm để ý nhé, nếu không có vấn đề gì thì thôi!"
"Bệ hạ yên tâm, ta sẽ để ý!"
Bóng trắng dần dần biến mất.