“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!”
Tịnh Đài đại sư nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Phật tổ bảo con người ta cai rượu, cai thịt là bởi lo lắng định lực của con người không đủ và bị hồng trần thế tục mê hoặc, cuối cùng rời xa Phật! Thế nhưng chỉ cần trong lòng có Phật thì vẫn có thể ăn thịt, uống rượu!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lẫm liệt: “Có nghĩa là… rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm!”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm? Thí chủ, thí chủ nói có lý quá! Xem ra bần tăng chỉ nhìn cái bề ngoài thôi nên mới càng ngày càng xa Phật! A di đà phật, bần tăng nông cạn, cảm ơn thí chủ đã chỉ dạy!”
Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay và bái lễ.
“Đại sư, đại sư khách sáo rồi!” Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy.
Lúc bấy giờ, Tịnh Đài đại sư ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, đó không phải là ánh mắt của vãn bối nữa mà là ánh mắt của kẻ đồng trang lứa với hắn ta.
Tịnh Đài đại sư đã coi Lâm Bắc Phàm như một người sở hữu Phật pháp cao thâm, có thể giảng đạo lý nhà Phật.
“Thí chủ, thí chủ đúng là một người có Phật! Tại sao thí chủ lại trầm mê trong bể khổ thế gian, tại sao lại cầu mong vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc? Những thứ đó chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước mà thôi, sống không có được, chết không thể mang theo! Phải biết rằng biển khổ vô biên, quay đầu là bờ! A di đà phật!” Lão hòa thượng lại bắt đầu khuyên giải.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Đúng thế, thế gian là một bể khổ, mọi người đều đấu tranh, lún sâu và không thể giải thoát trong bể khổ ấy! Đại sư, đại sư có biết nguyên nhân là gì không?”
“Bần tăng xin được rửa tay lắng nghe!” Tịnh Đài đại sư khiêm tốn hỏi.
“Đó là bởi nếu không có ai chỉ đường trong bể khổ thì sao con người ta quay đầu là bờ được?”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Hóa ra thí chủ…”
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ nghiêm túc, vẻ mắt của hắn cũng trở nên thánh thiện: “Không sai! Có câu ta không vào địa ngục thì ai vào? Vì giải cứu chúng sinh, vì giúp mọi người thoát khỏi bể khổ, ta chỉ đành trầm mê trong đó, dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh!”
Lâm Bắc Phàm chắp hai tay lại, nói: “Trước khi nhảy xuống bể khổ, ta đã sớm xác định chí nguyện từ lâu, rằng địa ngục không trống, thề không thành Phật! Bể khổ không khô cạn thề không cập bờ! Thế nên Tịnh Đài đại sư à, mong đại sư đừng khuyên ta nữa! Chỉ cần ta còn có thể dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh thì dù ta có chết chìm trong bể khổ đi chăng nữa, ta vẫn cam tâm tình nguyện!”
“A di đà phật!” Tịnh Đà đại sư nhắm mắt lại trong sự cảm động vô biên: “Hóa ra bần tăng hiểu lầm thí chủ, tội lỗi tội lỗi! Thoát khỏi bể khổ nào được tính là Phật, chỉ có chỉ đường dẫn lối cho chúng sinh thoát khỏi bể khổ thì mới là Phật!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Đại sư nói chí phải, a di đà phật!”
“A di đà phật!” Tịnh Đài đại sư lại cúi lạy.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sùng bái như trông thấy Phật.
Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư lại nhân cơ hội hỏi thêm về Phật học.
“Thí chủ, bần tăng thường nghe thân là cây Bồ Đề, tâm như đài gương sáng, thời thời phải lau chùi, chớ để cho bụi bám! Phật pháp này là đạo lý gì? Mong thí chủ chỉ giáo!”
“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết, Bồ Đề vốn không phải cây, gương sáng cũng không phải đài, một vật đã không tồn tại thì làm sao vướng bụi cho được?”
“Thí chủ nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!” Tịnh Đài đại sư lại bái lạy Lâm Bắc Phàm.
Tiếp đó, hắn ta lại hỏi thêm một câu Phật học nữa và Lâm Bắc Phàm đều giải đáp hết.
Tịnh Đài đại sư nghe mà say mê, tự thấy bản thân nông cạn.
Những người xung quanh nhìn mà ngây dại, chẳng ngờ Lâm Bắc Phàm lại ngồi bàn Phật pháp với cao tăng.
Hơn nữa coi bộ vị đại sư kia còn chẳng bằng hắn, lúc nào cũng xin Lâm Bắc Phàm chỉ giáo.
Lý Sư Sư bội phục vô cùng: “Phu quân có Phật pháp cao thâm thật đấy! Thiếp thân nghe mà cũng tự thấy mình nông cạn, cả thân lẫn tâm đều như được gột rửa!”
Mạc Như Sương cũng bội phục lắm, nàng ta nói: “Đúng vậy! Phật lý của công tử cao thâm khó lường, đã thế trong Phật lý còn chứa cả đạo lý, một kẻ võ nghệ tinh thông như ta nghe xong cũng hiểu được rất nhiều!”
Chỉ có tiểu quận chúa là nghiêng đầu, thắc mắc nói: “Vậy sao? Sao ta lại cảm giác hắn đang lừa người ấy nhỉ?”
Lúc bấy giờ, tiểu hòa thượng mới nghiêng đầu qua và bảo: “Không được nói chuyện, phải thật bí mật không để kẻ thứ ba nghe thấy, đây là một cơ hội ngàn vàng, không thể bỏ lỡ!”
…
Thế là căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tịnh Đài đại sư hỏi liên tiếp mấy câu, Lâm Bắc Phàm đều trả lời hết.
Phật pháp toàn là giả dối cả còn gì?
Để xem ai lừa được ai!
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm càng trả lời thì Tịnh Đài đại sư càng mất đi khí thế của mình.
Đúng lúc đó, hắn ta bỗng chạy ra khỏi phòng.
Mọi người lấy làm lạ, bèn lục đục theo sau.
Chỉ thấy đại sư nhảy tới chỗ cách bọn họ mấy trăm mét, hai chân đứng trên một đỉnh núi đơn độc, hắn ta mở mắt, một luồng khí thể mạnh mẽ như dời non lấp bể tản ra càn quét khắp phạm vi mấy mét, xua tan đi mây và sương bồng bềnh.
Tiếp đó, mây và sương lại quay trở về tạo thành một bức tượng cực lớn.
Thật thần kì xiết bao!