Thế là vương gia lập tức ra lệnh cho cao thủ và binh mã đi đón thế tử.
Người mà hắn ta điều đi không nhiều, chưa đến trăm người nhưng trong đó toàn là các cao thủ, còn có cả hai vị Tiên Thiên.
Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ đã tới kinh thành cứu thế tử từ sớm, bọn họ không lộ diện mà chỉ bảo vệ một cách âm thầm.
Một lực lượng như thế thừa để bảo vệ một người.
Ngày đi đón thế tử thanh thế động trời, người ngựa đông đúc.
Nữ đế hạ lệnh cho một đại quan thay nàng tiễn thế tử, đồng thời tặng thế tử rất nhiều châu báu để thế tử mang về cho vương gia, thể hiện hoàng ân mênh mông.
Có thể nói nữ đế đã tận tình làm hết những việc mình nên làm, chẳng ai có thể bới móc được gì cả.
Cứ thế, thế tử “bội thu” trở về, trông hắn ta như thể vừa mới tới kinh thành dạo chơi một vòng vậy.
Đến cả thế tử cũng chẳng dám tin hắn ta được thả ra một cách thuận lợi như vậy, triều đình không hề làm khó hắn ta luôn.
Tuy nhiên rời khỏi kinh thành chưa đầy một ngày sau, thế tử bỗng bị ám sát.
Bên cạnh thế tử có rất nhiều cao thủ nên thích khách không đạt được mục đích, chỉ đành rút lui.
Song đoàn hộ tống thế tử cũng có mười mấy người chết.
Tới ngày thứ hai, thế tử lại bị ám sát.
Lần này thích khách càng hung hăng hơn, có mười mấy cường giả Hậu Thiên, ngoài ra còn có một vị Tiên Thiên.
Có điều bọn chúng vẫn không đạt được mục đích, chỉ rời đi và bỏ lại một đống thi thể.
Đến ngày thứ ba, thích khách lại đến.
Lần này càng có nhiều cường giả hơn thậm chí còn có những ba vị Tiên Thiên.
Nghe đâu trên chợ đen còn có người treo thưởng lớn đến năm mươi vạn lượng bạc cho kẻ nào lấy được đầu thế tử.
Vậy là không được rồi, năm mươi vạn là một số tiền lớn xiết bao!
Số tiền này đủ để nuôi sống cả một đội quân quy mô nhỏ rồi!
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!
Rất nhiều tên điên cuồng đã đeo mặt nạ, gia nhập vào đội ngũ thích khách ám sát thế tử.
Thích khách kéo đến càng lúc càng đông và cũng càng lúc càng hung tàn!
Bọn chúng sử dụng rất nhiều những thủ đoạn khác nhau, ví dụ như dựng bẫy, đầu độc, vân vân.
Thực lực của đoàn hộ tống thế tử có hạn, không thể chống đỡ nổi từng đợt thích khách kéo đến như vậy nữa. Bọn họ quyết định cầu cứu vương gia.
Vương gia hay tin xong bèn lập tức phái thêm binh mã và cường giả đi cứu viện.
Giữa hai bên đã bùng nổ một trận chiến dài đằng đẵng.
Cả quãng đường là gió tanh mưa máu, thi thể chất đầy đất!
Nghe đâu sau này khi thế tử về tới Ký Bắc, bọn họ đã tổn thất hai ngàn người ngựa tinh anh, cường giả Hậu Thiên chết mất cả trăm người, thậm chí còn chết mất một cường giả Tiên Thiên, quả thật tổn thất vô cùng nặng nề.
Vừa mất tiền vừa mất người lại chẳng vớt vát được gì cả nên vương gia cũng điên tiết lắm.
Hắn ta cấm túc thế tử - kẻ đã gây ra tổn thất nặng nề ấy để thế tử phải tự kiểm điểm lại.
Không được sự cho phép của vương gia thì không được ra khỏi cửa.
Có điều Lâm Bắc Phàm không biết mấy chuyện này.
Hiện giờ hắn đang híp mắt cười với đống ngân phiếu có được từ tay vương gia.
“Tổng cộng là một trăm năm mươi vạn không thiếu một đồng, Ký Bắc vương quả là một con cừu béo! Ta chỉ nói mấy câu với triều đình thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng khó khăn chút nào! Sau này ta phải tìm nhiều cơ hội hơn mới được!”
Những ý nghĩa xấu xa lại sục sôi trong lòng Lâm Bắc Phàm.
Hắn đang nghĩ xem liệu còn tìm được cơ hội để ăn chặn thêm một vố từ chỗ Ký Bắc vương hay không.
Đúng lúc ấy, bỗng có một bóng trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Bắc Phàm đã quen với kiểu xuất hiện im hơi lặng tiếng này của nàng, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi tới rồi!”
Bạch Thanh Hoàn nhìn xấp ngân phiếu trong tay Lâm Bắc Phàm mà không biết nên nói gì: “Ngươi giỏi thật đấy, vừa được nữ đế ban thưởng vừa chiếm được cả đống tiền của Ký Bắc vương! Tham quan đến đời ngươi có thể coi là trước này chưa từng có rồi đấy!”
“Cảm ơn đã khen, đây là thứ ta đáng nhận được!” Lâm Bắc Phàm gật gù một cách đắc ý.
“Ta vẫn luôn thấy thắc mắc.”
“Xin cứ hỏi!”
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên hỏi: “Nghe đâu thế tử bị một cường giả lạ mặt túm đến kỹ viên nên mới bị bại lộ thân phận! Chuyện này có phải do ngươi làm hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào mũi mình với vẻ kinh ngạc: “Bạch Quan m, ta đường đường là tân khoa trạng nguyên, là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được?”
Bạch Thanh Hoàn thong thả đáp: “Chuyện thất đức mà ngươi làm còn ít à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… Ta kể bừa một chuyện ra cũng đủ để ngươi rơi đầu đấy!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Bạch Thanh Hoàn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, mặc dù lớp sương mờ làm bóng hình nàng mờ nhạt, song dường như vẫn thấy được nàng đang cười: “Tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám của ta à, có cần ta phải kể từng việc một cho ngươi nghe không?”