Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh, lớn giọng nói: “Bất luận là giữ hay là thả thì đều có cái lý của nó! Bệ hạ anh minh thần võ, suy tính chu toàn, trong lòng bệ hạ chắc chắn đã có đối sách! Thế nên thần không cho ý kiến nữa, thần sẽ ủng hộ hết mình đối sách của bệ hạ!”
Trong lòng các quan toàn là tiếng chửi thề!
Nói rõ lâu mà toàn mấy lời vớ vẩn, chẳng có chút ý nghĩa nào cả!
Lại còn tiện miệng nịnh nọt nữ đế nữa chứ!
Đồ ranh con!
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bề ngoài thì đơn thuần thành thật, bên trong lại cực kì gian xảo với vẻ cạn lời.
Lúc tham ô thì tích cực lắm, đến lúc giúp đỡ trẫm thì ngươi lại lươn lẹo!
Đúng là một tên xấu xa!
“Được rồi, chuyện này sẽ bàn bạc sau!”
Cuối cùng, mọi người chẳng nghĩ ra được đối sách nào hay cả nên đã quyết định cứ tạm thời giữ thế tử lại, tiếp đãi hắn ta bằng rượu ngon đồ ăn ngon. Trừ việc không cho hắn ta ra ngoài thì hắn ta làm gì cũng được, bên cạnh đó cũng phải quan sát phản ứng của Ký Bắc vương, thừa cơ mà hành động.
Hội bàn xong, Lâm Bắc Phàm thong thả trở về Lâm phủ của hắn.
Hai tỷ đệ Mạc Như Sương vội vã chạy tới hỏi: “Nghe đâu thế tử Võ Anh Kiệt bị nữ đế bắt rồi, chuyện này là thật sao?”
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, hầu như người khắp kinh thành đều hay biết, hiện giờ bên ngoài cũng đang bàn tán ghê lắm.
Lâm Bắc Phàm cũng không có ý giấu diếm, hắn gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện này!”
“Ôi chao, phiền phức lớn rồi!” Mặt mày hai người cau có, Quách Thiếu Soái sốt ruột hỏi: “Thế tử bị bắt rồi, chúng ta phải ăn nói với Vương gia thế nào bây giờ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chuyện này có liên quan gì đến các ngươi, hắn ta bị bắt cũng đâu phải do các ngươi!”
Quách Thiếu Soái lắp bắp: “Nói thì nói là vậy, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm bảo: “Theo ta thấy thì kẻ sai phải là hắn ta mới đúng! Hắn ta biết rõ thân phận của mình nhạy cảm lại không ngoan ngoãn ở Ký Bắc, cứ đòi chạy tới kinh thành, hắn ta làm vậy có khác gì tự chui đầu vào rọ không?”
“Chạy tới kinh thành thì đã đành, đằng này hắn ta còn làm lộ thân phận của mình, cũng chẳng biết hắn ta suy nghĩ thế nào nữa! Ta mà là Ký Bắc vương chắc chắn sẽ tức điên lên tát cho hắn ta dính bẹp vào tường, có gỡ thế nào cũng không gỡ xuống được!”
Sắc mặt Mạc Như Sương thoáng mất tự nhiên.
Nàng cảm giác hình như thế tử tới kinh thành là bởi vì nàng.
“Đúng rồi, Lâm công tử, sao thế tử lại bị bắt thế?” Mạc Như Sương hỏi.
“Các ngươi không biết hả, bên ngoài người ta đang đồn ầm lên rồi mà?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt hỏi.
“Tin đồn bên ngoài nói rằng thế tử chơi gái không chịu trả tiền, bị kỹ nữ cáo trạng lên quan phủ nên thân phận mới bị bại lộ! Nhưng chuyện này chắc chắn không có khả năng, thế tử mang thân phận tôn quý, có mắt nhìn, làm sao có thể vừa mắt đám kỹ nữ được? Hơn nữa bọn họ vừa già vừa xấu, còn béo nữa nên chắc chắn không thể!” Quách Thiếu Soái vội nói.
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Mặc dù chuyện này khiến người ta khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy đấy!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
“Ta cũng không hiểu, đường đường là một thế tử mà sao lại nhìn trúng kỹ nữ vừa già vừa béo, lại xấu như vậy! Ta nghĩ chắc thế tử đã ăn quen cao lương mĩ vị nên mới nóng lòng muốn nếm thử mấy thứ tầm thường! Chỉ có thể nói trời cao biển rộng không gì là không có!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu thổn thức.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cứ nghĩ đến việc thế tử và đám bà cô ấy tình tứ với nhau là rùng mình một cái!
Khẩu vị của thế tử mặn thật đấy!
Chỉ mới nghĩ thôi mà bọn họ đã thấy khó chịu, sao thế tử lại chịu được vậy?
Nhất là Mạc Như Sương, nàng thấy hơi ghê, quyết định sau này phải tránh xa thế tử ra mới được.
“Lâm công tử, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, có thể cứu thế tử ra được không? Dẫu sao thế tử cũng là con trai ruột của vương gia, thế tử xảy ra chuyện e là vương gia sẽ điên mất, vương gia mà điên thì sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp tương lai…” Mạc Như Sương hỏi, nàng ta đang rất mong đợi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, song không mấy hy vọng đâu! Các ngươi nhanh chóng nói lại chuyện này với vương gia đi xem vương gia định làm thế nào!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái gật đầu một cách nặng nề.
Rất nhanh sau đó, chuyện này đã được truyền đến tai vương gia tại Ký Bắc.
…
Vương gia giận tím mặt: “Kiệt Nhi, ta đã bảo ngươi đừng làm lỡ đại nghiệp chỉ vì chuyện nữ nhi rồi, vậy mà ngươi lại không nghe! Giờ ngươi rơi vào tay con nhãi đó, hại cha ngươi phải bị dồn vào thế bị động thế này! Đúng là đáng chết!”
Ký Bắc vương dùng sức vỗ một cái, nội lực khắp người phun ra, bàn ghế xung quanh cũng bị hắn ta phá hỏng.
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ thận trọng: “Vương gia, có lẽ thế tử đã bị kẻ gian hãm hại! Được biết, đáng lẽ ra thế tử phải đang nghỉ ngơi bên trong phòng, ngoài phòng có rất nhiều cường giả canh giữ, nhưng thế tử lại bị kéo đi một cách thần không biết quỷ không hay và ném vào trong kỹ viện, cuối cùng rơi vào tình cảnh thế kia!”
Vương gia vẫn đang tức giận: “Ngươi còn ngụy biện cho nó? Nếu nó không tới kinh thành thì chuyện này sẽ xảy ra sao? Đời này của lão phu cũng coi như anh minh, sao lại sinh ra cái đứa khốn khiếp thế này!”
Đến bốn chữ “cái đứa khốn khiếp” mà vương gia cũng thốt ra được, có thể thấy hắn ta đang phẫn nộ đến mức nào.
“Vương gia, có cứu thế tử hay không?” Gia Cát tiên sinh lại hỏi.
“Nó là con trai ta, đương nhiên phải cứu rồi!” Vương gia siết chặt nắm tay.
Buổi tối hai ngày sau, bỗng có một đoàn cao thủ áo đen đột nhập vào nơi mà thế tử ở.
“Người đâu, có người muốn giết thế tử!”
“Chuẩn bị bắn cung! Bắn!”
“Không được để thích khách chạy thoát!”