Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm giật một cái: “Tạ chủ long ân!”
Thế là buổi tảo triều chính thức bắt đầu.
Lúc bấy giờ, thế tử Võ Anh Kiệt đã về tới kinh thành.
Kết quả vừa mới vào kinh thành, hắn ta đã bị hấp dẫn bởi khung cảnh phồn hoa nơi đây.
Lầu gác cao lớn đều tăm tắp, phồ lớn ngõ nhỏ ồn ào náo nhiệt, dòng người hối hả và cả những tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi khiến một kẻ nhà quê tới từ Ký Bắc như hắn ta cứ quyến luyến mãi chẳng rời.
“Nơi đây chính là kinh thành ư? Giàu có và đông đúc hơn Ký Bắc ta nhiều quá!” Thế tử say mê vô cùng.
Đúng lúc ấy, một kẻ đầy tớ theo sau hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Thế tử, nơi này nằm ngay dưới mí mắt của thiên tử, thân phận của thế tử vô cùng nhạy cảm nên làm gì cũng phải chú ý, nhất định không được để lộ thân phận của mình!”
Thế tử khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta hiểu mà!”
Bọn họ nhỏ giọng bàn luận với nhau, dần dần hòa mình vào dòng người đông đúc.
Dạo một lúc lâu sau, thế tử lại càng cảm phục trước vẻ phồn vinh của chốn kinh thành.
“Chẳng trách phụ vương cứ mãi nhớ thương kinh thành! Nếu là ta thì ta cũng muốn ngày đêm được ở nơi kinh thành phồn hoa trù phú này, không muốn về Ký Bắc nữa!”
Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu tại sao phụ vương của mình lại phải giành giật lấy Trung Nguyên rồi.
Trong lòng hắn ta không khỏi nổi dã tâm.
Ban đầu hắn ta theo Mạc Như Sương tới kinh thành, mục đích là muốn xem xem tình lang của nàng là ai. Song đến hiện tại, không cần biết có tìm được tình lang của Mạc Như Sương hay không, hắn ta quyết định sẽ ở lại kinh thành chơi một khoảng thời gian.
Võ Anh Kiệt tới một quán trà, gọi một ấm trà với mấy món ăn rồi nghỉ chân.
Sau đó hắn ta sai người lấy chút bạc vụn ra và gọi: “Tiểu nhị, ở kinh thành có gì vui không? Có gì ngon không? Mau kể từng việc ra cho bản thế… bản công tử nghe!”
“Đa tạ công tử!” Tiểu nhị hớn hở nhận lấy số bạc, hắn ta đáp: “Thưa công tử và cả các vị này nữa, mọi người là lần đầu tiên tới kinh thành đúng không? Bàn về nơi vui nhất chốn kinh thành thì không thể không kể đến…”
Tiểu nhị liến thoắng giới thiệu vài địa điểm, thế tử nghe xong bèn khen hay: “Có thời gian bản công tử nhất định sẽ đến!”
“Nhưng nơi vui nhất thì vẫn là Bách Hoa Phường!”
“Bách Hoa Phường là nơi nào? Nghe có vẻ giống thanh lâu…”
“Nơi đó chính là thanh lâu, song không giống với thanh lâu bình thường đâu!” Tiểu nhị vừa cười vừa nói: “Ở đó hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ, không những tướng mạo xuất chúng mà tài nghệ cũng hơn người, cực kì hiểu lòng nam nhân, nơi đó chẳng khác gì thiên đường của nam nhân cả! Nếu không qua đó xem thì chuyến này tới kinh thành của công tử coi như công cốc đó!”
Hai mắt của thế tử phát sáng: “Ngươi nói vậy thì ta phải tới xem thật thôi!”
Mặc dù hắn ta chung tình với Mạc Như Sương, song làm một thế tử làm sao hắn ta có thể “còn non” cho được?
Vừa nghe đến Bách Hoa Phường là nơi hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ là hắn ta không thể ngồi yên được nữa, chỉ muốn lập tức tới nơi đó ngay.
Võ Anh Kiệt ra tay hào phóng, lớn lên cũng coi như tuấn tú lịch sự nên hắn ta đã nhanh chóng trở thành khách quý của Bách Hoa Phường.
Thế tử được hoa thơm cỏ lạ vây quanh, mặt mày hớn hở: “Nơi này không hổ là kinh thành, chất lượng nữ tử không chỉ cao hơn một bậc thôi đâu, không tồi không tồi! Bản công tử tới đúng chỗ rồi!”
Lúc bấy giờ, bỗng có tiếng cười khinh miệt vọng tới từ phía không xa: “Tên quê mùa! Đám nữ nhân này đã khiến ngươi mê mẩn rồi hả?”
Thế tử lập tức không phục: “Ngươi có mắt nhìn không đấy, các nàng không đủ đẹp hay sao?”
“Bọn họ đẹp thì đẹp đấy, nhưng có hình mà không có hồn, chẳng có chút nội hàm, chỉ có lũ người trẻ tuổi như ngươi mới thấy đẹp thôi! Để mà so với Sư Sư cô nương ngày xưa ấy à… còn kém xa lắm!” Người kia uống một hớp rượu, đoạn bảo.
“Sư Sư cô nương là ai?” Thế tử tò mò.
“Ban đầu Sư Sư cô nương là một kỹ nữ không tiếp khách của Bách Hoa Phường, đồng thời cũng là đệ nhất hoa khôi của kinh thành! Nàng sở hữu vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đã thế còn đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhiều tiểu thư đài các còn chẳng sánh nổi với nàng! Song tiếc rằng nàng đã lấy chồng, mọi người không còn gặp lại nàng nữa!” Người kia thở dài.
“Đúng thế, Sư Sư cô nương là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy, nàng chỉ cần cười thôi cũng khiến người ta nhớ thương rồi!”
“Chỉ cần nghe nàng đàn một khúc thôi là ta đã thấy tim mình như tìm được nơi để về!”
“Nhưng tiếc rằng nàng không còn ở đây nữa, chúng ta chẳng thể gặp lại nàng nữa rồi!”
“Cơ mà thấy Sư Sư cô nương có được một kết cục tốt đẹp như thế, ta cũng vui lắm!”
…
Nghe đám người kia nói Sư Sư cô nương đẹp thế này, tốt thế kia, trong lòng thế tử vẫn không phục như cũ.
Dù nàng ta có đẹp thì cũng đâu thể bì được với Mạc cô nương của ta?
Mạc cô nương của hắn ta oai nghiêm mạnh mẽ, tướng mạo tự thiên tiên, nàng là một mỹ nhân xếp hàng đầu trong giang hồ.
Có biết bao võ lâm hào kiệt say mê nàng, lưu luyến không quên!
Đến cả bản công tử đây cũng phải quỳ dưới vạt váy của nàng!
Một kỹ nữ không bán thân trong thanh lâu sao có thể bằng được Như Sương của hắn ta?
Thế tử chẳng để chuyện Sư Sư cô nương vào mắt, hắn ta tiếp tục uống rượu hưởng lạc.
Uống đến lúc say, cơn nghiện thơ của hắn ta lại tái phát, hắn ta phất quạt, cười: “Bản công tử làm một bài thơ cho các ngươi nghe nhé?”
“Được đó được đó, công tử mau làm đi!” Nữ tử vây xung quanh thế tử thi nhau vỗ tay.
“Các ngươi nghe ta đọc đây này!” Thế tử gật gù đắc ý: “Những chòm sao trên trời cao, hóa thành bách hoa tiên tử…”
Đọc xong, chúng nữ tử lập tức vỗ tay khen hen.
“Thơ hay! Thơ hay lắm!”
“Hóa ra công tử là một đại tài tử cơ đấy!”
“Tiểu nữ xin bái phục!”
…