“Ta sẽ truyền đạt lại yêu cầu của ngươi, có điều ta nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu! Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần nói rõ với ngươi, vương gia lệnh cho ta và sư đệ ở lại kinh thành! Một là để quan sát động tĩnh trong kinh thành, đồng thời tiện bề liên lạc với ngươi! Hai là để tiện bảo vệ ngươi!”
“Có mà tiện bề giám sát ta thì có?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hừ! Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta cũng chỉ nhận được hai mệnh lệnh ấy!”
Sắc mặt của Mạc Như Sương bỗng trở nên khó coi.
Quách Thiếu Soái móc một tập ngân phiếu ra, đoạn bảo: “Đây là quà gặp mặt vương gia tặng cho ngươi, tổng cộng ba mươi vạn lượng!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay nhận ngân phiếu, hắn vừa cười vừa nói: “Chưa làm gì mà đã cho ba mươi vạn lượng, vương gia quả là hào phóng! Đi theo một chủ tử thế này sẽ không phải chịu thiệt thòi rồi!”
Nhìn gương mặt tươi cười đầy vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thật sự rất muốn tẩn hắn.
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi tức giận: “Ngươi có biết ba mươi vạn lượng này của vương gia có thể làm được bao nhiêu chuyện cho dân chúng hay không? Cuối cùng số tiền này lại chui hết vào túi của một tên tham quan như ngươi!”
“Ừm!” Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.
Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, bảo: “Ta chẳng buồn quan tâm hắn ta dùng ba mươi vạn này thế nào, ta chỉ quan tâm hắn ta có được ba mươi vạn lượng này như thế nào mà thôi! Với một kẻ vừa mới quen như ta mà hắn ta đã có thể bỏ ra ba mươi vạn lượng một cách dễ dàng như thế, chứng tỏ tài sản của hắn ta phải hơn ba trăm vạn!”
“Vậy là vấn đề xuất hiện rồi đây, hắn ta làm thân vương hơn bốn mươi năm, được hưởng bổng lộc triều đình hơn bốn mươi năm, tính đi tính lại cũng không thể hơn trăm vạn được! Vậy thì hắn ta đào đâu ra chỗ tiền còn lại kia?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái sững sờ: “Chuyện này…”
“Không nghĩ được chứ gì? Ta cũng không nghĩ ra đây, nhưng chuyện này có thể từ từ nghĩ, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!”
Lâm Bắc Phàm ngửa người ra sau, hai tay gối lên đầu, hắn cười: “Thứ cho ta nói thật, các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Ký Bắc vương là một minh chủ, song ta chẳng thấy hắn ta giống một minh chủ ở điểm nào cả!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nổi giận: “Không được phép sỉ nhục vương gia!”
Quách Thiếu Soái vội vã nói: “Vương gia thích làm việc thiện, thích giúp đỡ người nghèo! Vương gia thường đi phát cháo từ thiện, gặp gia đình nào khó khăn còn hào phóng ra tay cứu giúp! Vương gia luôn trừng phạt nghiêm minh lũ tội phạm, còn không ngần ngại ra tay tương trợ khi võ lâm đồng đạo gặp khó khăn! Cũng bởi thế nên võ lâm đồng đạo mới ào ạt sẵn sàng làm việc cho vương gia! Một người như thế không là minh chủ thì là cái gì?”
Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm nói: “Bề ngoài trông có vẻ làm được nhiều điều tốt thật đấy, là một người xuất sắc, song để nói là minh chủ thì còn xa lắm! Các ngươi có biết trong lòng ta, tiêu chuẩn của một minh chủ là gì không?”
“Tiêu chuẩn là gì?” Hai người kia đồng thanh hỏi.
“Tiêu chuẩn đơn giản lắm!” Lâm Bắc Phàm ngồi thẳng dậy, hắn nói một cách nghiêm túc: “Không cần biết hắn đã làm những gì, chỉ cần biết nơi hắn quản lí, người dân có được sống tốt hay không, đời sống dân chúng có được cải thiện hay không, vậy là đủ!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trầm ngâm suy nghĩ.
“Giờ chúng ta hãy đối chiếu Ký Bắc vương bằng tiêu chuẩn này!”
“Vị vương gia mà các ngươi hay bảo là anh minh thần võ kia đã ở Ký Bắc hơn hai mươi năm nay, hắn ta có đủ thời gian để giúp đời sống của dân chúng Ký Bắc được cải thiện! Thế nhưng cuộc sống của bách tính có thay đổi chút nào hay không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không hề! Hoàn toàn không thay đổi một chút nào mà vẫn loạn lạc như cũ, dân chúng lầm than, trông chẳng khác gì những nơi khác, thậm chí còn chẳng bằng ấy! Các ngươi nói xem, người như vậy có xứng là một minh chủ hay không?”
“Chuyện này…” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắp bắp.
Hai người họ muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản đối thế nào.
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười một tiếng: “Hắn ta không phải hạng người lừa đời lấy tiếng, lừa gạt tất thảy mọi người trong đó có cả hai ngươi thì cũng là kẻ ngu xuẩn, chỉ có lòng trị quốc chứ không có khả năng trị quốc!”
“Bất luận xét về điểm nào thì hắn ta cũng không xứng làm một minh chủ!”
Mạc Vô Sương và Quách Thiếu Soái nghe mà á khẩu không trả lời được.
Song khi nghĩ kĩ lại những lời Lâm Bắc Phàm nói, hai người họ lại càng lúc càng thấy có lý.
Nếu vương gia đúng thực là một vị minh chủ có lòng cứu thế, có năng lực cứu thế thì bách tính dưới quyền quản lí của hắn ta đáng lẽ phải được an cư lạc nghiệp, đời sống của họ phải được cải thiện rất nhiều mới đúng.
Tại sao mấy năm này, cuộc sống của dân chúng vẫn chẳng có gì thay đổi, ngược lại còn lầm than, khó khăn thêm?
Trong lòng bọn họ xuất hiện một ý nghĩ kinh hãi!
Chẳng lẽ những năm này bọn họ đã tìm sai chủ tử rồi sao?