Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 109: Không ăn nổi nữa




Dường như, ngoài gia thế ra thì thế tử chẳng có gì sánh được với Lâm Bắc Phàm cả.

Nếu đổi một góc nhìn khác, nếu Lâm Bắc Phàm cũng có thân thế giống như thế tử thì tương lai của hắn sẽ như thế nào đây?

Mạc Như Sương thầm lắc đầu, chuyện này vốn chẳng thể trả lời được.

Người đẹp đều yêu anh hùng tài tử mà!

Trong lòng nàng bất giác lại càng thiên vị Lâm Bắc Phàm hơn, ánh mắt nàng nhìn thế tử càng nhạt nhòa hơn trước.

Đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện khác.

Thế tử không sánh được với hắn vậy còn người lòng mang thiên hạ, lo nước thương dân như vương gia thì sao?

Nàng nhận ra rằng hình như vương gia cũng chẳng thể sánh bằng Lâm Bắc Phàm...

Ở cùng độ tuổi, hắn vẫn có thể đánh bại vương gia không còn một manh giáp!

"Như Sương! Như Sương cô nương, ngươi sao thế?"

Thế tử nhỏ giọng gọi mấy lần, đánh thức Mạc Như Sương đang chìm trong những suy tư.

"Hả? Thật ngại quá, vừa rồi ta nhớ tới vài chuyện nên mất tập trung, mong thế tử thứ lỗi!" Mạc Như Sương xin lỗi.

"Không sao đâu, sao ta lại trách cứ ngươi chỉ vì chút chuyện nhỏ này được?" Thế tử lắc đầu, hỏi với vẻ vừa dịu dàng vừa tò mò: "Như Sương, ngươi đang nghĩ đến chuyện gì thế, có thể cho ta biết được không?"

Mạc Như Sương chắp tay đáp: "Xin lỗi, thế tử! Mấy hôm nay đi đường vất vả quả thật rất mệt mỏi, ta và sư đệ quay về nghỉ ngơi trước đã! Hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé!"

Sau đó nàng quay sang gật đầu với Quách Thiếu Soái, hai người cùng nhau rời đi.

"Như Sương, nghỉ... nghỉ ngơi cho khỏe nhé!" Thế tử nhìn bóng lưng rời đi của người đẹp trong sự lưu luyến và tiếc nuối.

Đột nhiên, vương gia hừ một tiếng, nói với vẻ mặt rất không hài lòng: "Kiệt nhi, ngươi xem hiện giờ trông ngươi có giống một thế tử không hả? Chỉ một nữ tử giang hồ đã khiến ngươi si mê đến mức mất hồn mất vía như thế, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao?"

"Phụ vương, nhưng ta... nhưng ta thích Như Sương!" Thế tử đỏ mặt bảo.

"Vi phụ cũng đâu có ngăn cản ngươi thích người ta! Vi phụ chỉ mong ngươi lấy quốc sự làm trọng, gạt chuyện tình cảm nam nữ sang một bên trước đã! Sau này chuyện lớn thành công, ngươi muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có chứ?" Lời vương gia nói đầy ẩn ý.

"Nhưng ta chỉ thích Như Sương mà thôi, ta muốn cưới nàng ấy làm vợ!" Thế tử cúi đầu, mặt mày đỏ ửng.

"Hoang đường!" Vương gia giận dữ: "Kiệt nhi, ngươi phải hiểu rõ thân phận của ngươi chứ, ngươi là thế tử có thân phận cao quý, còn nàng ta chỉ là một hiệp nữ giang hồ tầm thường, nói thẳng ra thì chỉ là một thảo dân, sao nàng ta có thể xứng với ngươi được cơ chứ? Phải là con cái nhà quyền quý mới xứng đáng mới thân phận của ngươi! Sau này ngươi có thể nạp nàng ta làm thiếp, nhưng muốn cưới nàng ta làm vợ thì tuyệt đối không được!"

"Phụ vương, ta..."

Vương gia không kiên nhẫn nổi nữa, phất tay: "Lúc này đừng nói gì với ta nữa, nhìn thấy ngươi là ta lại bực bội! Ngươi lập tức về phòng úp mặt vào tường hối lỗi cho ta, chừng nào chưa ngẫm cho rõ ràng thì đừng có bước ra khỏi cánh cửa này!"

"Vâng, thưa phụ vương!" Thế tử ủ rũ quay về phòng.

Vương gia lại phất tay môt cái, một nam tử trung nhiên vẻ mặt nghiêm túc bỗng xuất hiện trong sảnh lớn: "Vương gia có gì dặn dò?"

"Điều tra về tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm cho ta, bản vương muốn có tài liệu chi tiết nhất!"

"Vâng, thưa vương gia!"

Người kia chắp tay rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.

Thế tử Võ Anh Kiệt quay về phòng, còn chẳng chịu đựng được một ngày đã trốn ra ngoài.

Để được gặp Mạc Như Sương, hắn ta lấy danh nghĩa mở tiệc chiêu đãi anh hùng, mời tất cả giang hồ hào kiệt đang nương nhờ ở vương phủ tới dự.

Mạc Như Sương không từ chối được, cũng cùng sư đệ đến tham gia buổi tiệc tối.

Trong buổi tiệc tối, thế tử ngồi trên ghế chính cầm ly rượu lên, sắc mặt hồng hào, nói: "Hiếm khi nào các vị anh hùng có dịp cùng hội họp thế này, bản thế tử rất hài lòng! Các vị bằng hữu, mời! Nhất định đêm nay phải không say không về đấy nhé!"

"Mời thế tử!" Mọi người đồng loại cầm ly rượu lên.

Sau khi làm xong kha khá các loại nghi lễ trong buổi tiệc, thế tử không chờ nổi nữa, hắn ta quay đầu lại ân cần nói với Mạc Như Sương đang ngồi ở bàn bên cạnh: "Như Sương, đây là gà hầm kim châm mà ngươi thích ăn nhất, ta đặc biệt sai người làm cho ngươi đấy, hương vị thế nào, có ngon không?"

Mạc Như Sương liếc nhìn món ăn kia, gật đầu mỉm cười một cách khách sáo: "Hương vị không tồi!"

Nhưng nàng chỉ đụng đũa thử một miếng rồi lại đặt đũa xuống.

Quả thực nàng rất thích ăn gà hầm kim châm, đặc biệt là thích ăn món gà hầm kim châm của vương phủ, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy dường như món gà hầm kim châm này không còn ngon như trước đây nữa.

Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện trong lúc nàng bị thương đã từng ăn gà hầm kim châm ở Lâm phủ, đúng là thịt vừa ngọt vừa thơm, thịt bùi ngon miệng, đó là món gà hầm kim châm ngon nhất mà đời này nàng từng ăn.

Khi ấy, Lâm công tử cũng ở bên cạnh nàng, hình như hắn để ý đến chuyện đó nên sau này nàng thường xuyên được ăn gà hầm kim châm.

Lúc này, thế tử rất vui vẻ: "Như Sương, nếu ngươi thích ăn đến thế thì ăn nhiều một chút đi! Còn có cả rượu trái cây này nữa, hương vị thế nào? Nghe nói ngươi thích uống loại này nên ta cố ý sai người tìm về cho ngươi đấy!"

Mạc Như Sương cầm ly rượu lên uống một ngụm, cười đáp: "Rượu thơm ngọt, cũng rất ngon!"

Sau đó nàng đặt ly rượu xuống, không uống thêm nữa, bởi vì nàng chợt nhận ra hương vị của ly rượu trái cây kia thực sự quá tầm thường, khó mà nuốt trôi.

Nàng không kìm lòng được lại nhớ tới lúc mình bị thương được uống rượu ngon ở Lâm phủ.