Ta Là Sát Thủ

Ta Là Sát Thủ - Chương 63: Tư lợi . . .





EDIT: NIỆM


NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111


Ân Húc Đông nửa nằm sấp bên giường, thỉnh thoảng sờ sờ trán Trác Tiểu Tuyên xem cô có dấu hiệu phát sốt hay không, sau đó đọc quyển sách y học thật dày, cậu nhất định phải chăm chỉ học tập mới được, giống như vào lúc này, em ấy cũng bị thương, nhưng bản thân lại khoanh tay bó gối, sốt ruột trơ mắt nhìn cái gì cũng không làm được.


Ngay khi Trác Tiểu Tuyên cảm nhận được di động đặt ở bên gối rung, mở mắt ra, thì nhìn thấy Ân Húc Đông đang ngồi dựa vào ở bên giường, đầu gục lên gục xuống, cô rút một tay từ trong chăn ra cầm lấy di động mở tin nhắn nhận được xem thử, xem hết thông tin mật được trộn lẫn trong các câu nói, cô im lặng khẽ thở dài một cái, tổ chức Z tỏ vẻ rất không hài lòng với hành động thất bại lần này của cô.


Trác Tiểu Tuyên cũng không ngờ tới sẽ gặp được người kia ở đó — U Minh.


Cho tới nay cô đều tận lực tìm kiếm cỗ máy thời gian, tra tìm tài liệu về cỗ máy thời gian càng sâu thì lại càng phát hiện ra khả năng trở lại cái thế giới kia của cô thông qua cỗ máy thời gian rất mong manh, đó chính là một mộng tưởng không thể thực hiện được. Vì thế mặc dù U Minh xuất hiện khiến nhiệm vụ của cô thất bại, nhưng theo một góc độ khác với cô mà nói, đó lại quả quyết là một thu hoạch ngoài ý muốn.


Cô nhìn nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng rồi, cô dùng chân đá đá Ân Húc Đông đang buồn ngủ.


Ân Húc Đông giật mình tỉnh lại, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bò qua nhỏ giọng hỏi: “Là muốn uống nước hả?”


Trong lòng Trác Tiểu Tuyên lướt qua một trận ấm áp, hiếm khi không dùng giọng nói lạnh như băng, mà hơi hiện ra dịu dàng nói: “Mệt nhọc thì ngủ trên giường đi.”


Ân Húc Đông hít hít cái mũi có chụt nghẹt, có chút ngượng ngùng nhìn Trác Tiểu Tuyên, “Việc đó, chúng ta còn chưa kết hôn mà, bây giờ ngủ chung, có phải quá sớm hay không?”


Trác Tiểu Tuyên vén chăn đứng lên, “Cậu ngủ đi, tôi phải đi rồi.”


“Cái gì?! Em muốn đi? Muốn đi đâu hả? Cơ thể em bây giờ còn chưa khỏe đó!”


“Ừ, tôi nhất định phải trở về.”


Ân Húc Đông cúi đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hỏi rất bi thưởng: “Em cảm thấy anh có phải là rất vô dụng hay không? Gặp cái gì đều không thể giúp?”


Trác Tiểu Tuyên đảo tầm mắt qua mấy quyển sách y thật dày được cậu ta để ở bên giường, trong mắt hiện ra dịu dàng, “Cậu rất cố gắng, rất nhanh thì những vết thương sau này của tôi đều sẽ được cậu điều trị cho.”




“Bậy bậy! Đồ ngốc! Sau này em cũng sẽ không bị thương gì hết!” Ân Húc Đông cầm chặt hai tay của cô đưa tới bên miệng hôn nhẹ một cái, “Em nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn đó, em bị thương, anh sẽ rất lo lắng rất lo lắng rất lo lắng… À ừm, em có thể đáp ứng một yêu cầu của anh không?”


“Yêu cầu gì?”


Ánh mắt Ân Húc Đông lấp lánh, “Anh biết những việc em phải làm hiện nay đều rất nguy hiểm, nhưng nếu như gặp phải tình huống quá nguy hiểm quá khó khăn, em có thể bỏ mặc nó, cố gắng sống sót trở về bên cạnh anh không? Anh biết, anh như vậy rất ích kỷ, nhưng…” Theo như cậu thấy, bất kể như thế nào, cái tổ chức bảo Trác Tiểu Tuyên một cô gái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, bản thân nó cũng không phải là thứ tốt gì, cho dù nó có là đơn vị trực thuộc quốc gia cũng thế.


“Được, tôi đáp ứng cậu.” Đối với cô mà nói, đó cũng không phải yêu cầu gì quá khó khăn, bởi vì bản thân cô cũng không phải là người chí công vô tư, cô chỉ là làm việc cho tổ chức Z, chứ không phải bán mạng cho nó, cô chưa từng nghĩ tới sẽ vì nhiệm vụ mà liều cái mạng nhỏ của mình. Giống như nhiệm vụ lần này, cho dù không phải vì U Minh, nếu như là vì nguyên nhân khác, chỉ cần vượt qua phạm vi năng lực của cô uy hiếp đến tính mạng cô, cô cũng sẽ chọn rời đi như thế, mà không phải là liều mạng. Hơn nữa, tất cả những việc tổ chức Z làm cho tới bây giờ đều là việc không sạch sẽ, cô làm quân cờ bị nó lợi dụng, đồng thời lợi dụng nó kì thực không cần thiết phải vì nó mà trả giá sinh mệnh.


“Vậy, em phải chú ý thân thể nhiều hơn đó, lúc rảnh rỗi cứ tới đây uống canh, anh lúc nào cũng đều chuẩn bị một nồi chờ em.”


“Ừ, lúc rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho cậu, tôi đi đây.”


Trác Tiểu Tuyên ở dưới sự che chở của bóng đêm, tránh lính cảnh vệ về tới Trác gia, cô đã ngủ ở chỗ của Ân Húc Đông rất lâu, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ, liền ngồi xếp bằng ở trên thảm vận công chữa thương, cô nhất định phải nhanh chóng khôi phục, mới có thể lại đi tìm U Minh tiếp.


Sáng ngày hôm sau, Trác Tiểu Tuyên dự định ra ngoài, xuống tới phòng khách dưới lầu, thì gặp được cả nhà Trác gia đang ngồi ở trên sô pha cười cười nói nói tán gẫu.


Đường nhìn khóe mắt của Trác Hoằng Nghị đã quét tới Trác Tiểu Tuyên, lập tức gọi lại cô đang muốn lướt qua mọi người ra ngoài, “Tiểu Tuyên, còn chưa ăn sáng có đúng không? Ở nhà bếp còn có chút bánh mì, phải ăn sáng đúng giờ chứ.” Cô em họ bà con xa này thực sự là xuất quỷ nhập thần nhỉ, tuy nói anh không ở nhà thường xuyên, nhưng cũng không đến mức liên tục mấy ngày đều không gặp được mặt chứ? Bữa cơm sáng cơm trưa cơm tối đều không thấy người đâu. Nghe ông nội nói người nhà của em ấy đều đã qua đời hết mới đến ở nhờ nhà anh, một cô gái trẻ thật không dễ dàng, nhìn vẻ trầm ngâm ít nói của em ấy, anh liền dâng lên cảm giác phải làm một người anh họ có trách nhiệm, ngày thường phải quan tâm em ấy nhiều hơn mới được.


“Vâng.” Trác Tiểu Tuyên mặt không cảm xúc đáp.


“Anh Hoằng Nghị, đây là cô em họ bà con xa mà anh nói?” Một cô gái ngồi ở bên cạnh Trác Hoằng Nghị giương đôi mắt tò mò đánh giá Trác Tiểu Tuyên. “Con cháu nhà ông Trác đều đẹp ghê á, ông Trác gien nhà ông tốt lắm đó ạ!”


Trác Tiểu Tuyên nhận ra cô ta, là Thiên nga trắng nhìn thấy khi ở bộ đội đặc chủng, hình như cô ta và Trác Hoằng Nghị có quan hệ rất thân mật, có thể xuất hiện ở Trác gia rất bình thường.


Miệng Thiên nga trắng rất ngọt, làm cho ông cụ Trác haha cười to, cười cười thì nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên buồn không lên tiếng đứng ở đó, lập tức trợn mắt vểnh râu, “Con bé kia con có biết lễ phép hay không vậy hả? Khách tới nhà cũng không chào một tiếng, đây là con gái của Chính ủy Ngô Ngô Đông Nhã, lớn hơn con vài tuổi, nên phải gọi chị.”


“Chào chị, hết việc con đi trước nhé.” Trác Tiểu Tuyên lạnh nhạt gật gật đầu chào hỏi với Ngô Đông Nhã một cái liền bước nhanh đi khỏi.



“Con bé chết tiệt kia! Tức chết ta mất!” Phía sau là tiếng hét của ông cụ Trác.


“Không sao, không sao, nên ông Trác ông đừng tức sức khỏe xấu đó ạ.”


“…”


Trác Tiểu Tuyên chả lo lắng ông cụ Trác có bị tức chết thật không, nhiệm vụ của cô ông ta là người rõ ràng hơn ai hết, ông ta đây chẳng qua là ở trước mặt mọi người làm bộ làm tịch mà thôi, nghe nói gần đây ông ta thích giả vờ diễn kịch…


Trác Tiểu Tuyên như cũ tới tiệm sách nhỏ đó, ném đồng xu giống nhau qua bị chụp lại, xác định xung quanh không có ai, hỏi: “Có 《 Buồn phiền vì công việc 》không?”


“Không có.” Mí mắt nhỏ của ông lão một cái cũng không mở ra.


“《 Công việc buồn phiền nhất 》?”


“Không có.”


“《 Công việc, hỏng bét hết rồi! 》?”


“Không có.”


“Tại sao cái tiệm sách này của ông sách gì cũng không có? Dẹp tiệm sớm đi nhé!”


“Tôi nhớ hình như trong nhà có mấy quyển sách cùng loại như vậy, cô tự đi vào tìm thử xem.”


Ám hiệu đã khớp từng câu một, Trác Tiểu Tuyên đi vào bên trong nhà của tiệm sách nhỏ, rẻ một cái góc, nơi đó có giá sách, trên mặt cũng chỉ bày vài cuốn sách, trong đó đúng thật là có 《 Buồn phiền vì công việc 》, cô đi tới, rút sách ra, thò tay vào trong chỗ trống mò lấy một vật nhô lên, sau khi nắm chắc xoay một vòng, tiếp đó giá sách bắt đầu chuyển động, lộ ra một cánh cửa, cô đi vào trở tay khép lại cửa giá sách nửa mở.


Cảnh tượng bên trong cánh cửa so với tiệm sách nhỏ cũ nát ngoài cửa quả thật như là hai bầu trời lửa và băng, Trác Tiểu Tuyên đi vào liền nhìn thấy một dàn máy vi tính màn hình lớn, trước mỗi cái máy vi tính còn đang ngồi một người, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào máy vi tính, hai tay gõ tí tách trên bàn phím, nghe thấy tiếng động có người vào chỉ nhìn lướt ra cửa liền tiếp tục công việc bận rộn đến đầu mà không hề bị lay động bởi nó. Chả phải là tính cảnh giác của họ yếu, mà là công việc mà họ phụ trách chính là thu thập và xử lý mọi loại thông tin, nếu như ngay cả thông tin Trác Tiểu Tuyên là thành viên mới cũng chưa nhận được, vậy thì bọn họ khỏi phải ở đây nữa.



Không sai, ẩn giấu trong tiệm sách nhỏ này chính là bộ phận Thông tin của tổ chức Z. Trác Tiểu Tuyên vẫn là lần đầu tiên vào đây, nhìn thấy cái loại cảnh tượng đấy, mặc dù trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng không thể bảo là không sợ hãi.


“Người mới tới, đúng, chính là cô, lại đây.” Cửa của một căn phòng nhỏ mở ra, một người phụ nữ gọi Trác Tiểu Tuyên.


Trác Tiểu Tuyên vào phòng, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi sau bàn làm việc, hắn ngẩng đầu cùng Trác Tiểu Tuyên nói: “Nhiệm vụ lần này của cô đã thất bại.”


“Tôi biết.”


“Nguyên nhân.” Người đàn ông gõ nhẹ mặt bàn.


Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Trác Tiểu Tuyên lại không thể không nói: “Năng lực của tôi không đủ.”


“Trên thông tin báo cáo của cô có nói bên cạnh tên đó có một vệ sĩ rất mạnh? Đến cô cũng không có cách nào đánh lại hắn?” Người đàn ông trầm ngâm nói, tổ chức Z có bộ phận Thông tin, bộ phận Hậu cần, bộ phận Hành động và một vài bộ phận khác, nhân lực tài nguyên của các bộ phận khác đều khá phong phú, chỉ kể số lẻ nhân tài của bộ phận Hành động, nhất là tổ Ám sát trong bộ phận Hành động, mà Trác Tiểu Tuyên thì trực thuộc tổ Ám sát trong bộ phận Hành động, nhân viên tổ đấy tuyển chọn đều là tuyển chọn tinh tế năng lực phi thường, nguyên nhân nhận Trác Tiểu Tuyên vào chính là cô có thể tiêu diệt được cả một hang ổ của phần tử phân lập bằng thực lực của riêng mình, nặng lực của họ mạnh mẽ, đương nhiên là không nói cũng biết.


Nhiệm vụ của tổ Ám sát nói đơn giản cũng không đơn giản, chính là nghe theo mênh lệnh của tổ chức ám sát mục tiêu nhiệm vụ, nhưng những mục tiêu này cũng không phải là người bình thường, đơn cử mà nói, Cao Chính Nghiệp mục tiêu nhiệm vụ lần này của Trác Tiểu Tuyên bề ngoài chỉ là một nhà bất động sản, nhưng thật ra là một trùm buôn thuốc phiện còn liên quan đến buôn lậu vũ khí. Lão che giấu nghề nghiệp rất tốt, cho dù bọn họ đã phát hiện được thân phận thật của lão, nhưng lại không có cách nào tóm được chứng cứ bắt bớ trừng phạt lão từ trên phương diện pháp luật. Hơn nữa nếu như đụng vào lão, tổ chức to lớn dưới quyền lão nổi dậy đấu tranh thì sẽ có tính phá hoại vô cùng lớn. Vì thế, cái tổ chức tiềm ẩn này liền phải hành động, khiến lão chết vì “ngoài ý muốn”, làm đối phương tưởng lầm là tổ chức đối địch ám sát. Cũng có một số nguyên nhân chết của mục tiêu là chết vì tình, báo thù… Chỉ cần có thể khiến những phần tử nguy hại đến xã hội quốc gia chết đi nhưng lại không biết sau lưng thật ra là nhà nước ngấm ngầm tiến hành trừng trị, cái dạng nguyên nhân chết gì cũng có thể xuất hiện hết.


Nghe nói, có một lần nguyên nhân chết của đối tượng do Tổ trưởng tổ Ám sát trước đây phụ trách là bị một con rắn giả hù chết, chuyện ấy đã trở thành truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi trong nội bộ tổ chức Z, quả thật là phương pháp giết người đẹp động lòng người mà! Thế mới là cao thủ, giết người trong lúc vô hình!


Trác Tiểu Tuyên gật đầu.


Người đàn ông đau đầu xoa xoa chân mày, “Nếu phái thêm hai người qua đó, cô cảm thấy có phần thắng không?” Hắn nhận được thông tin một tuần sau Cao Chính Nghiệp sẽ cùng con buôn vũ khí Trung Á giao dịch, nếu như bọn chúng trao đổi thành công, không biết lại có thêm bao nhiêu vũ khí chảy vào trong nước… Đầu của Cao chính Nghiệp đã đến lúc phải tháo xuống rồi!


“Không có.” Trác Tiểu Tuyên rất bình thản trả lời.


Kỳ thực câu trả lời của cô là có tư lợi, cô không muốn khi cô chưa nắm chắc có thể giết chết được U Minh trước thì đã bắn chết Cao Chính Nghiệp, thế thì người làm vệ sĩ như U Minh tuyệt đối sẽ đi khỏi, đến lúc đó, cô muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy nữa. Việc cô phải làm bây giờ chính là không được bứt dây động rừng, lập ra một kế hoạch, trước dụ hắn rời khỏi bên người Cao Chính Nghiệp, sau đó khi không bị những người khác quấy rầy, giết chết hắn!