Ta Là Phi Tần Lười Biếng Nhất Hậu Cung

Chương 9




Rốt cuộc là ai đã vào cung Quý phi và ngủ với ta?  

Ta nhìn hoàng thượng: "Rốt cuộc là ai nhỉ?"  

Hoàng thượng nhìn ta: "Rốt cuộc là ai nhỉ?"  

Hoàng thượng bất chợt ngồi dậy, nghiêng người tới gần ta, ánh mắt bừng sáng: "Thực ra, trẫm luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi."  

Ta: "Đã từng yêu."  

"Không phải chuyện đó. Trẫm muốn hỏi ngươi, Duyệt phi thích gì? Tại sao gần đây nàng luôn lạnh nhạt với trẫm?"  

Ta lo lắng hỏi: "Bệ hạ, người thích Duyệt phi sao?"  

Hoàng thượng gật đầu, ánh mắt đầy u sầu.  

"Từ đêm giao thừa, nàng ấy mắng ta là hôn quân, tuy ta không phải hôn quân, nhưng trẫm đã yêu nàng ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng ấy luôn lạnh nhạt, đặc biệt là từ khi cao lên gần đây."  

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.  

Cửa điện bất ngờ bị đẩy ra.  

Người ấy cầm đèn lưu ly, nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt lạnh lùng, cử chỉ đúng mực.  

Nàng ta mặc y bào trắng dài chạm đất, trâm ngọc búi tóc thấp, chút phấn hồng điểm nhẹ đôi má.  

"Bệ hạ, thiếp không ai bầu bạn, không ngủ được."  

Ánh sáng, trang phục, cách điệu này, lời thoại, giọng nói khẽ khàng...  

Hóa ra là Tống Dụ!  

Ta trốn sau lưng hoàng thượng, nháy mắt ra hiệu cho hắn.  

Ngươi điên rồi, ngươi là nam nhân, ngươi định cướp hoàng thượng của ta sao, ngươi không muốn sống nữa à?  

Hoàng thượng bị quyến rũ đến mức thần hồn điên đảo.  

Cả người hắn tự động bật dậy từ trên giường.  

Anan

Ta nhìn kỹ, hắn học cách uốn cong lưng từ bao giờ thế này!  

Ta ôm lấy hoàng thượng.  

"Bệ hạ, tối nay người là của ta, không được đi! Vào cung ba năm, lần đầu tiên ta cầu xin người đừng đi."  

Hoàng thượng nhìn Tống Dụ, ra sức tiến về phía hắn: "Nhưng ái nhân mà trẫm ngày đêm mong nhớ đang gọi trẫm."  

Tống Dụ nhìn ta.  

Kết thành một vòng lặp.  

Tống Dụ đặt đèn lưu ly lên bàn, đưa ra giải pháp.  



"Vậy chúng ta ba người cùng ngủ đi?"  

Ta: "?"  

Hoàng thượng: "Vậy trẫm có thể ngủ ở giữa không?"

 

19. 

Hoàng thượng ngủ ở giữa, ta ngủ bên trong, Tống Dụ ngủ bên ngoài.  

Tới nửa đêm, khi giấc ngủ đã sâu.  

Ta cảm thấy có thứ gì đó chạm vào đôi môi mình.  

Ta mở mắt ra.  

Tống Dụ đang nhìn ta, thấy ta tỉnh dậy, hắn cụp mắt xuống, cúi người hôn.  

Không biết bao lâu sau, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn ánh nước.  

Ta và hắn trao đổi bằng giọng rất nhỏ.  

"Ngươi đang làm gì thế?"  

Tống Dụ nói: "Nàng không phải muốn hai người sao?"  

Ý ta là, hai người, nhưng phải tách ra chứ.  

Tống Dụ chống người lên, ghé sát vào tai ta thì thầm.  

"Ta nhớ nàng đến mức không ngủ được, ta sợ nàng cũng ôm hắn, sờ hắn, nàng không thể lợi dụng ta rồi bỏ mặc ta ở bên kia. Nàng hiểu không?"  

"Chỉ một đêm, ngươi không thể chịu đựng được sao? Hơn nữa, ngươi không phải không thích ta sao?"  

Tống Dụ nhíu mày, hắn đưa tay vào trong chăn, tìm tay ta.  

"Ta thích. Ta chỉ sợ nàng không thật lòng với ta, nàng thích thì có thể sờ ta."  

Hoàng thượng đột nhiên trở mình, cánh tay từ trong chăn duỗi ra.  

Tống Dụ mới phát hiện mình đang nắm tay hoàng thượng.  

Hắn im lặng một lúc, cố gắng rút tay ra, nhưng không thành công.  

Hắn thở gấp, ghé sát tai ta thì thầm: "Nương nương, hắn ta không buông tay thì phải làm sao đây?"  

Ta quay đầu lại: "Ngươi gọi nương cũng vô ích."  

Tống Dụ đẩy hoàng thượng, hoàng thượng lăn về phía chỗ Tống Dụ đáng lẽ phải nằm, Tống Dụ thuận thế ngủ ở giữa.  

Hắn quay đầu nhìn ta: "Ta còn một tay có thể cử động."  

Ta cúi đầu, lặng lẽ đưa tay ra.