Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 52: Vị hôn thê trong mơ




Bannie thông báo với Mạc Tử Dương xong thì hắn cũng cho Tiêu Ân Ân vào phòng làm việc, cô đứng ở bên ngoài rình mò.

Vị hôn thê của hắn rất trẻ, rất xinh đẹp. Bannie nghe nói cổ chỉ mới mười tám tuổi thôi, so với cô thì nhỏ hơn nhiều. Cô thấy lúc nảy Tiêu Ân Ân có đem thức ăn đến, chắc là hai người sẽ ăn trưa với nhau.

Bannie xụ mặt đi vào toilet, cô đứng soi gương mất một lúc. Có phải cô già rồi không, có dấu hiệu tuổi tác rồi. Người như Mạc Tử Dương chắc yêu cầu về sắc đẹp cao lắm, đơn giản vì hắn có tiền, có sắc và có quyền nữa chứ.

Nghĩ vậy, cô thở dài!

“Trời ơi Ngữ Lam nhan sắc cỡ cô mà đứng soi gương còn tặc lưỡi, chúng tôi không có mặt mũi nhìn gương luôn đó nha. Xin cô đó đừng có làm tổn thương chị em chứ!”

Mấy đồng nghiệp thấy thư ký Bannie nhìn gương soi nhan sắc xong thở dài liền trêu chọc. Bọn họ cũng thích Bannie, vì cô rất hoà đồng và đáng yêu.

Bannie tròn mắt nhìn đồng nghiệp, hỏi:“Sao lại gọi tôi là Ngữ Lam?”

“Cô không biết sao, app dịch tên trên điện thoại đó. Tôi nghĩ cô nên đổi qua tên Tiêu Ngữ Lam đi, vừa hay lại vừa nhập gia tùy tục nữa.”

“Phải đó, nghe nói vị hôn thê của sếp cũng họ Tiêu đúng không. Nói cô nghe Ngữ Lam, cô đẹp nhất trong các cô gái họ Tiêu mà chúng tôi từng nhìn thấy.”

Đồng nghiệp không ngừng ca ngợi nhan sắc của cô, làm cô cũng vui vẻ. Tên Tiêu Ngữ Lam cũng được, dù sao cô cũng đã quen với cái tên này một thời gian rồi.

…Rầm…

Cửa phòng vệ sinh mở ra rất mạnh, làm mấy người đứng bên trong giật cả mình. Tiêu Ân Ân đi vào, thái độ kêu ngạo cùng xem thường thể hiện rõ ra mặt. Bannie biết là vừa nảy cô bé đã nghe thấy rồi, chắc là đang tức giận.



“Ngữ Lam chúng tôi ra ngoài trước nha…”

Đồng nghiệp cũng kiếm cớ rời đi, cô hiểu bọn họ cũng không dám đắt tội với Tiêu Ân Ân đâu. Cô cũng vậy, cô cũng không muốn kiếm chuyện với người ta.

Bannie rời khỏi nhà vệ sinh, chắc là cô nên đi ăn trưa. Hôm nay Mạc Tử Dương chắc là sẽ không ra ngoài ăn trưa đâu, hắn có vị hôn thê mà. Nghĩ là vậy, ai mà ngờ cô vào thang máy đã thấy hắn ở trong đó rồi.

“Còn không vào đi?” Hắn thấy cô chừng chờ ở trước cửa mãi nên mới nhắc.

Bannie đi vào, cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại. Không khí bây giờ khá ngột ngạt, chỉ có hai người mà không tìm được chuyện gì để nói.

…ding…

Cửa thang máy một lần nữa mở ra, Bannie thở phào nhẹ nhõm, có người rồi cũng may quá. Lúc nảy cô rất căng thẳng vì hắn cứ nhìn cô chằm chằm, cô sợ hắn nhắc lại chuyện lúc sáng nữa thì hết đường đánh trống lãng.

“Sếp, thư ký Tiêu hai người đi ăn trưa ạ?”

Trưởng phòng IT chào hỏi theo phép lịch sự.

Mạc Tử Dương nghe xong liền nhướn mày, thư ký Tiêu?

“Sếp nhìn em… À, tên của Bannie nếu đổi theo thành phố BK sẽ là Tiêu Ngữ Lam đấy sếp. Giờ cả công ty gọi Bannie là thư ký Tiêu luôn, nên em cũng gọi theo.” Anh giải thích.

Sếp của anh lại càng đăm chiêu hơn, hắn nhìn vào gáy Bannie.

Tiêu Ngữ Lam?

Cái tên này chẳng phải là tên của vị hôn thê trong mơ của hắn hay sao, khéo thế nào?

“Bannie đi ăn trưa cùng tôi đi.” Hắn đề nghị, vì hắn muốn tìm hiểu một số chuyện mờ ảo trong lòng mình.

Cô bị sếp yêu cầu, đương nhiên là không dám cãi. Bọn họ đến một nhà hàng gần công ty, gọi lên một loạt đồ ăn.

“Cô không thích ăn dầu mỡ sao, món này sao không thấy cô dùng tới?”

Hắn nhìn thấy canh cay mà hắn gọi từ nảy đến giờ cô không hề ăn qua. Đây là món ngon nhất của nhà hàng này, nếu như bình thường ai cũng sẽ thích ăn nó. Còn cô gài này thì không!



“Đúng vậy, món nhiều dầu mỡ tôi không hảo lắm đâu anh Mạc. Mà nếu anh Mạc muốn đãi tôi, vậy tôi sẽ nếm thử.”

Mỗi lần gần với hắn, cô lại càng buồn, hắn thật sự không nhớ một chút gì về cô. Ngay cả chuyện cô không thích ăn đồ ăn có chứa quá nhiều dầu mỡ, hắn cũng không nhớ. Con đường đi đến tình yêu sao mà xa xôi quá!

Mạc Tử Dương cản đũa của cô, hắn nói không thích thì không cần gượng ép. Trùng hợp hắn cũng không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ.

Vậy hắn gọi cái món canh có chứa nửa lít dầu kia để làm gì?

Bannie càng ngày càng thấy lạ.

Cả hai ăn xong, hắn đưa cô đi ngang một tiệm bánh ngọt. Người đàn ông này lại hỏi cô muốn ăn bánh gì, để hắn đi mua cho cô.

Xin hắn đó cô vừa mới ăn cơm xong?

“Vậy một phần bánh kem dâu tây cũng được ạ.”

Mạc Tử Dương lại nhìn cô kì lạ hơn.

Bannie không hiểu, tâm tư của hắn khó đoán còn hơn dự báo thời tiết ấy.

*

“Ông rốt cuộc là muốn thế nào, cứ nói thẳng ra một con số đi.”

Trong quán cafe người đàn ông trung niên và bác sĩ Tô Hoài đang ngồi đối diện nhau. Anh tỏ ra rất khó chịu, thái độ hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai. Còn người đàn ông trung niên vẻ mặt vẫn tươi cười, bình thản đối mặt với anh.

Cha dượng nắm tay của anh ở trên bàn, ông vuốt ve bàn tay sạch sẽ của anh nói:“Kìa con, đừng có gấp.”

Tô Hoài rụt tay lại, anh cảm thấy rất buồn nôn.

Gã cha dượng cười bỉ ổi, ông ta nhìn anh đầy *** **** nói:“Con trai đã lớn thế này rồi sao, lâu lắm rồi con không về thăm nhà. Cha nhớ con lắm!”

“Trần Tự Bân tôi nói cho ông biết nếu ông cứ không rõ ràng ép tôi vào đường cùng thì cho dù là bà ấy cũng không cứu nổi ông đâu.”



Tô Hoài không kiên nhẫn nổi nữa, anh muốn giết gã ngay lập tức. Tại sao một người thối nát như gã lại nhởn nhơ mà sống như vậy, tại sao ông trời lại chiếu cố gã như thế chứ?

“Đây là tiền, cầm lấy và cút! Nếu ông dám tìm tôi một lần nào nữa, đừng trách tôi không niệm tình bà ấy.”

Tô Hoài vứt lại sấp tiền rồi bỏ đi, đây là giới hạn của anh rồi. Làm một bác sĩ cứu người, anh không thể nào giết người. Lương tâm anh không cho phép, nhưng lí trí anh mỗi khi gặp ông luôn gào thét hãy ra tay đi.

Giết chết tên cầm thú ấy đi!

Quán cafe phút chốc vì sự rời đi của một vài người mà trở nên yên tĩnh, Alice đẩy cặp kính râm trên mặt. Cô không cố ý nghe trộm, là họ nói vào tai cô.

Người nọ chẳng phải là bác sĩ Tô, còn người đàn ông kia là ai? Cha của anh, trông ông ta không giống.

Alice làm vài động tác gõ gõ máy tính, thành công xâm nhập dữ liệu cá nhân của người đàn ông nọ “Trần Tự Bân”

Gã cha dượng bẩn thỉu!

Một động tác của cô đã xoá sổ toàn bộ những video khốn nạn, bại hoại của gã năm xưa. Cô trầm mặc trong giây lát, hoá ra tuổi thơ của anh lại bất hạnh như vậy, đáng thương.

Alice là một nhà thiết kế đồ hoạ trẻ tuổi, cô thành thạo vi tính cũng biết không ít tài lẻ. Nhưng cô không lấy cái đó ra là một cái nghề, chỉ vì cô thích nên cô học hỏi thôi. Nghề của cô là nhà thiết kế đồ hoạ, đơn giản thế thôi…

“Mấy người là ai?”

Trần Tự Bân thức dậy ở trên giường, ông hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Bên cạnh ông là ba bốn người đàn ông và phụ nữ, lẫn lộn điểm mấu chốt là họ đều không mặc quần áo.