Sáng ra Tiêu Ngữ Lam rời khỏi nhà rất sớm, cô muốn đến thăm mẹ. Lúc cô đến bệnh viện, phía trước phòng bệnh của mẹ cô có hai ba vệ sĩ đứng canh gác. Tiêu Ngữ Lam muốn vào thăm lại bị an họ chặn lại, họ nói Tiêu phu nhân có dặn không cho ai tới thăm người bệnh này.
Tiêu Ngữ Lam liên hệ ngay với Tiêu phu nhân, nhận được câu trả lời rằng:“Con đến thăm sẽ rất dễ bị lộ, con chỉ cần làm đúng chuyện nên làm mẹ tự khắc có an bài.”
Bà ấy thậm chí còn không cho cô vào thăm mẹ cô, Tiêu Ngữ Lam biết ý bà đã quyết thì khó lòng mà thay đổi. Bây giờ cái cô cần làm là đăng ký kết hôn với Mạc Tử Dương, nhưng phải làm sao đây trong khi hắn không có ý định đó?
Tiêu Ngữ Lam đi lang thang khắp nơi, cô suy nghĩ đến đau đầu. Mạc Tử Dương là một người đàn ông lạnh nhạt về mặt tình cảm, hắn dĩ nhiên sẽ không chịu trói chân sớm như vậy.
Nếu cô sinh con cho hắn, vậy tới lúc cô thoát ra khỏi thân phận Tiêu Ngữ Lam này đứa nhỏ phải làm sao đây?
Nhưng nếu cô không có thai, hắn sẽ không cưới cô, vậy mẹ cô phải làm sao đây?
Hốc mắt Tiêu Ngữ Lam cay xè, cô bất lực đến mức khóc oà lên. Tại sao, tại sao người phụ nữ ấy lại giống mẹ cô đến thế? Nghĩ tới việc mẹ mình đang nguy kịch, cô lại không làm được gì cô cực kì đau đớn.
*
Tiêu Ngữ Lam về nhà, cô đã hạ quyết tâm. Cô sẽ làm cho Mạc Tử Dương yêu cô, chỉ cần hắn yêu cô chắc chắn sẽ cưới cô. Mẹ cô không thể đợi lâu thêm, cô phải hành động thật nhanh.
Mạc Tử Dương mấy ngày này tâm trạng có chút không yên, mỗi lần hắn tập trung làm việc gì đó bên tai liền văng vẳng tiếng nói của Tiêu Ngữ Lam.
Cô muốn kết hôn rồi!
Hắn trở về phòng lúc 11 giờ đêm, Tiêu Ngữ Lam vẫn còn thức. Gần đây hắn hay trở về muộn, lúc nào cô cũng đã ngủ rồi.
Mặc Tử Dương nhìn người phụ nữ nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, cô đổi phong cách rồi à hôm nay lại mặc váy ngủ ngắn như vậy. Váy lụa hai dây chỉ phủ qua mông một chút để lộ cẳng chân thẳng tắp trắng trẻo, nuột nà. Mặc Tử Dương bị nóng mắt, hắn ho ho vài cái rồi đi ra ban công hít thở không khí.
Tiêu Ngữ Lam xoay người lại nhìn bóng lưng của người đàn ông, thật ra cô cố tình đó. Cơ thể cô nóng bỏng như vậy, cô cố tình chọc cho hắn phát hoả. Tiếp xúc thân mật chính là cách dễ nảy sinh tình cảm nhất, cô xem tiểu thuyết ngôn tình thường hay nói vậy. Lúc đầu nam chính ghét nữ chính như thế, lúc sau hai người thân mật nam chính lại yêu nữ chính lúc nào không hay đó!
Mạc Tử Dương cũng phải yêu cô mới được.
“Trời lạnh, sao cô không mặc đồ dài cho ấm?”
Hắn trở lại rồi, còn nhiễm hơi lạnh từ gió đêm bên ngoài. Hắn nói nghe giống như đang quan tâm cô, nhưng cô thừa biết hắn sợ kiềm lòng không đậu.
Tiêu Ngữ Lam cười tươi như hoa, cô thong thả quay người lại đối diện với hắn. Cố tình để bộ ngực ngồn ngộn ẩn sau lớp áo màu đen đầy dụ hoặc đập vào mắt hắn, cô đáp:“Trời mát mà, anh Mạc vừa ra ngoài nên mới lạnh đó! Tôi không thấy lạnh chút nào luôn.”
Mặt của Mạc Tử Dương tối lại, hắn đang nhẫn nhịn.
Cô nhìn thấy rất muốn cười, hắn như vậy cũng tấu hài quá chứ. Trêu hắn cô thấy vui đó!
“Anh Mạc lạnh hả, đến đây đi tôi ủ ấm cho anh.”
Mặc Tử Dương cứng đờ cả người.
Ủ ấm?
Tiêu Ngữ Lam muốn ủ ấm cái gì cơ?
Hắn giả vờ làm mặt lạnh nói không cần rồi lên giường ngủ, hắn kéo chăn còn quay lưng lại với cô nữa chứ. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn lúng túng, cũng thú vị phết ấy chứ nhỉ!
Lần đầu tiên Mạc Tử Dương cảm nhận được tầm quan trọng của cái gối ôm ngăn cách của hai người, nếu không có nó thì ngực của Tiêu Ngữ Lam sẽ chạy qua đây tấn công hắn. Giường rất rộng nhưng vì lý do ôm gối nên cô nằm sát ranh giới của hai người, mẹ nó thật sự hành hắn chết mất.
Tiêu Ngữ Lam nhắm mắt, khoé môi cong lên tạo thành nụ cười mãn nguyện. Ai bảo bình thường hắn hay trêu cô chứ, ngày tháng sau này hắn chết chắc rồi.
Đêm đó Mạc Tử Dương ngủ không ngon.
*
“Tô Hoài hình như cô ta nhớ lại rồi!!!”
Tô Hoài nghe Mạc Tử Dương nói qua điện thoại, anh đang ở phòng khám thì bạn của anh không đầu đuôi nói như vậy. Anh phải dùng bộ não có EQ cao được quốc gia công nhận của mình để loading, sau cùng mới ngờ ngợ đoán người được nhắc đến là Tiêu Ngữ Lam.
“Bạn hiền ơi, đừng nói cô Tiêu Ngữ Lam đó lại trở về dáng vẻ đỏng đảnh ban đầu nha?”
Nếu vậy thì tội nghiệp Mạc Tử Dương vô cùng, Tiêu Ngữ Lam của quá khứ không dễ sống chung đâu.
“Không phải, nói chung là cô ta… Muốn ngủ.”
“Ngủ cái gì cơ?”
Mạc Tử Dương:"…" Tiêu Ngữ Lam muốn ngủ với tôi.
Lời này hắn dĩ nhiên không thể nói ra với Tô Hoài rồi, tên đó sẽ cười hắn, chắc chắn sẽ cười một trận sảng khoái.
Hắn dập máy, bóp mi tâm Tiêu Ngữ Lam đúng là làm hắn đau đầu.