Trên mặt Lạc Bá Lai lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói: "Việc này rõ ràng là đế đô Lý gia khiêu khích trước!
Và lại... Tống Tử Hoàn cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.
Hắn sẽ ra tay trừng trị Lý gia thiếu chủ, nhưng mà chắc chẩn sẽ không giết chết
Tên Lý gia thiếu chủ này chết, có điều bất thường..."
Vẻ mặt của Lạc Bá Lai nghiêm túc, thấp giọng nói: "Dù sao thì Đế đô Lý gia cũng là một danh môn, có không ít thiên tài chí bảo.
Liền không có một cái bảo vật có thể cứu mạng?
Dẫu sao cũng có lão tổ Thiên Cung cảnh có thể kéo dài tính mạng cho Lý gia thiếu chủ!
Hắc hắc, thế nhưng mà vị Lý gia thiếu chủ kia cứ. như vậy mà chết đi, thậm chí chỉ chống đỡ được một đêm!
Xem ra là có người không hi vọng Tống Tử Hoàn còn sống a...
Là muốn dùng cái chết của Lý gia thiếu chủ, để đổi lấy tính mạng của Tống Tử Hoàn!"
Thôi Thiệu lại là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Đây chính là Lý gia thiếu chủ a! Quý công tử nổi danh, cứ như vậy bị xem như đứa con rơi liền hi sinh?”
Lạc Bá Lai thản nhiên nói: "Tranh đấu triều đình còn hiểm ác hơn chém giết trên chiến trường rất nhiều, giết người không thấy máu!
Liền xem như ta, những năm gần đây cũng là cẩn trọng, như giẫm trên băng mỏng."
Thôi Thiệu trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Thế thì Chính khanh đại nhân chuẩn bị xử lý Tống Tử Hoàn như thế nào?
Mặc dù nói việc này tất có điều bất thường, nhưng mà dù sao mặt ngoài cũng là Tống Tử Hoàn đánh Lý Trường Sinh trọng thương ở trước mắt mọi người.
Mà Lý Trường Sinh lại chết...
Bất kể như thế nào, Tống Tử Hoàn đều không thoát được quan hệ!
Lạc Bá Lai khẽ gật đầu: "Thoát tội là không thể nào, nhưng mà Tống Tử Hoàn không thể chết.
Hắn vừa chết, thì Đại hoàng tử lại muốn kiểm.
soát Cự Lộc thư viện liền phiền phức hơn nhiều.
Cự Lộc thư viện cũng không muốn tham dự đoạt đích, chẳng qua là bởi vì Tống Tử Hoàn, mới bắt đầu thiên hướng về Đại hoàng tử.
Nếu như Tống Tử Hoàn chết đi, thì Đại hoàng tử. liền thiếu sự ủng hộ của Cự Lộc thư viện!”
Lạc Bá Lai đi đến trước bàn, nhìn hồ sơ của Tống. Tử Hoàn.
Trầm ngâm nói: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, lưu đày Tống Tử Hoàn đến Duyễn Châu năm mươi năm, để cho hắn tránh đi sóng gió trước!”
Duyễn Châu cũng là một cái châu phủ chỉ địa ở Trung Châu, nhưng mà không có thê thảm và tồi tệ như Hoang Châu.
Duyễn Châu nằm ở nội địa của Trung Châu, linh khí nồng đậm.
Nói là lưu đày đi Duyễn Châu, chẳng bằng nói là để cho Tống Tử Hoàn đi Duyễn Châu giải sầu một chút.
Vả lại Duyễn Châu châu mục đã đầu nhập vào Đại hoàng tử, có Duyễn Châu châu mục che chở
Sự an toàn của Tống Tử cũng được bảo đảm.
Nghĩ tới đây, Lạc Bá Lai liền đang viết một cái chỉ thị ở trên hồ sơ,
“Tội không thể xá, tình có thể tha” (* nguyên gốc. là 罪无可赦,情有可原, vế sau là ý chính, tức là có thể tha tội)
Dứt lời, giao hồ sơ cho Thôi Thiệu, phân phó nói "Giao cho Đề Kỵ Đô đốc Lương Tử Vi, mặc dù người này không phải xuất thân từ gia tộc nghèo như ta, nhưng cũng có thế tín nhiệm”
Đề Kỵ Đô đốc Lương Tử Vị, tứ phẩm quan lớn, chấp chưởng Đại Chu Đề Kỵ phủ.
Nếu như nói Đại Lý Tự chấp chưởng hình phạt Tung Châu
Bất quá việc chấp hành cụ thể, giết người và tịch thu tài sản, vẫn là căn Đề Kỵ phủ chấp hành.
Mà Đề Kỵ Đô đốc Lương Tử Vi, mặc dù là xuất thân từ thế gia, nhưng mà xưa nay hân lại duy trì trung lập.
Không tham dự tranh đấu giữa thế gia và các gia tộc nghèo.
Chỉ nhận mệnh lệnh, không nhận ân huệ!
Cho nên thế gia và gia tộc nghèo đối với hắn đều là tương đối yên tâm.
Lạc Bá Lai phân phó nói: "Cái hồ sơ này không thể lọt vào tay người khác, có thể để cho Lý gia thiếu chủ hy sinh, địa vị của hắc thủ phía sau màn kia tất nhiên là cao tới mức dọa người!
Nói không chừng chính là có người âm thầm đầu nhập vào hắn!
Đại Lý Tự này... Bây giờ ta cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm!”
"Thôi Thiệu nhìn kỹ chỉ thị trên hồ sơ vài lần, thần. sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Chính khanh đại nhân yên tâm, vật này ta sẽ tự tay giao cho Đề Kỵ Đô đốc!"
Lạc Bá Lai khẽ gật đầu, lúc này mới hơi yên lòng.
Thôi Thiệu là đệ tử học sinh nhiều năm của hắn, càng là tâm phúc mà hẳn tự tay đề bạt.
Chí có Thôi Thiệu là người mà hẳn mới có thể chân chính tín nhiệm.
Mặc dù các gia tộc nghèo bây giờ có tình thế quật khởi, nhưng mà nội tình quá ít.
Căn bản không cách nào so sánh với thế gia
Cho nên hắn cũng chỉ có thể tin tưởng người thân của mình.
Hắn nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn qua thời tiết âm trầm, thở dài nói: "Mặc dù Đại hoàng tử gắng gượng qua một kiếp kia, nhưng mà trong lòng ta lại luôn cảm thấy bất an.
Sự việc e rằng sẽ không kết thúc như vậy..."
Thôi Thiệu khuyên nhủ, nói: “Chính khanh đại nhân không cần lo lắng, ta nghĩ chuyện chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết”
Lạc Bá Lai than nhẹ một tiếng: “Chỉ hi vọng như. thế thôi... Ngươi cũng đi đi”
Thôi Thiệu khẽ gật đầu, bỗng nhiên cúi đầu thật sâu về phía Lạc Bá Lai: "Lão sư, ta đi”
....
Đế đô, Đề Kỵ phủ.
Đề Kỵ phủ so với nha môn, càng giống như quân doanh
Dưới trướng Đề Kỵ có mấy chục vạn người, cường giả dưới trướng nhiều vô số kể, thậm chí một chút tán tu cường đại đều âm thầm hiệu lực cho Đề Kỵ phủ.
Ở đế đô tuyệt đối là một thế lực không thế coi thường.
Đề Kỵ Đô đốc Lương Tử Ví, cũng đích thân xuất hiện ở cửa lớn của Đề Kỵ phủ, nghênh đón Thôi Thiệu.
Đại Lý Tự phán định hình phạt, còn Đề Kỵ phủ chấp hành hình phạt.
Vốn dĩ là có liên quan không ít, cho nên Lương Tử Vi cũng quen biết Thôi Thiệu.
Thấy Thôi Thiệu đến đây, Lương Tử Vi trầm giọng nói: "Chuyến đi lăn này của Thôi huynh chính là vì kiện án của Tống Tử Hoàn?”
Thôi Thiệu khẽ gật đầu, giao hồ sơ cho Lương Tử Vi.
Mim cười nói: “Chính khanh đại nhân làm phán quyết, còn xin Đô đốc đại nhân làm xong việc này sớm một chút, vậy thì cấp trên cũng có thể yên tâm.”
Lương Tử Vi nhận lấy hồ sơ, thấy được chỉ thị ở phía trên, con ngươi có chút co lại.
Lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Thiệu.
Thôi Thiệu chỉ là mỉm cười nhìn qua hắn.
Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên đề chậm rãi gật đầu.
Mà Thôi Thiệu lại cười nói: “Nếu sự việc đã xong, vậy thì ta cũng nên đi”
Lương Tử Ví trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Thôi huynh, lên đường bình an”
Thôi Thiệu cười ha ha một tiếng, quay người rời đi.
Nhìn qua bóng lưng rời đi của Thôi Thiệu, hai mắt của Lương Tử Vi nhắm lại, không biết suy nghĩ cái gì
Hắn lại cầm lấy hồ sơ, nhìn chỉ thị ở phía trên.
Chỉ thị là tám cái chữ lớn, là bút tích của Đại Lý Tự Chính khanh Lạc Bá Lai.
“Tinh có thể tha, tội không thể xát I" (* nguyên gốc là 情有可原,罪无可赦, vế sau làm ý chính, tức là không thể tha tôi)