Ta Là Người Hiện Đại

Chương 8






Thời gian trôi!

Thời gian trôi…!

Mặt trời mọc rồi lại lặn.

Trăng tròn rồi lại khuyết.

Cái nóng mùa hè cũng được thay thế bởi làn gió mát mùa thu.

Chớp mắt mà đã hơn một tháng kể từ ngày Diệp Nguyên đặt chân đến Lâm Xuyên trấn. Có lẽ bản thân hắn cũng không ngờ mình có thể thích nghi được với hoàn cảnh nơi này.

Con người đôi lúc thật lạ! Khi mất đi những thứ tưởng chừng như bình dị nhất thì mới bắt đầu cảm thấy tiếc nuối. Hắn cũng vậy! Chỉ có điều hắn khác mọi người là chọn cách chôn sâu những tiếc nuối, những kỉ niệm kia vào đâu đó trong sâu thẳm trái tim mình. Bởi hắn không có quyền lựa chọn. Bởi hắn vốn là một kẻ đáng thương không biết vì sao bản thân mình bị đày đọa đến nơi này.

Đêm nay bầu trời ngàn sao tỏa sáng. Diệp Nguyên lúc này đang vắt chân ngồi trên khung cửa sổ nhìn ngắm trời đêm. Bên ngoài hành lang gỗ, một vài khách trọ cũng chọn cách ngắm sao để tiêu khiển trong đêm thu gió mát.

Diệp Nguyên ngẩng đầu nhìn lên tinh không lấp lánh trên cao, lòng chợt dấy lên chút u buồn. Không buồn làm sao được khi thế giới này hắn chẳng có ai để nhớ đến. Không buồn sao được khi thế giới này hắn chẳng có chỗ để đi về.

Suốt một tháng nay hắn luôn trong tâm trạng như vậy. Khi thì thích thú với nhịp sống bình dị, mộc mạc của thời đại này, khi thì lại trầm buồn nhung nhớ về nhịp sống sôi động ở thế giới thời hiện đại. Đôi lúc hắn còn tự hỏi bản thân, liệu sự tồn tại của mình có thật sự hay không?

“Rầm rập…” Tiếng bước chân đều đặn từ dưới lòng đường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Nguyên.

Thì ra lúc này dưới lòng đường, một tốp quan binh chừng mười mấy người, mũ giáp chỉnh tề đang đi tuần tra. Diệp Nguyên đã quen với việc này từ lâu. Bởi cả tháng nay, sau vụ án huyết sát mấy trăm mạng người thì tất cả mọi nơi thuộc phạm vi Thiên Trường phủ đều được tăng cường binh lính tuần tra cả ngày lẫn đêm. An ninh của Lâm Xuyên trấn nhờ thế mà tăng lên mấy phần.

- Không ngờ vụ án huyết sát kia hơn một tháng rồi mà chưa tìm ra manh mối! Bỗng một khách trọ đứng ở cuối hành lang lên tiếng nói chuyện với người bên cạnh.

- Bạch huynh có biết người phụ trách điều tra vụ án này là ai không? Người bên cạnh hỏi lại.

Họ Bạch nghe vậy đáp:

- Ta nghe nói là Lý bộ đầu.

- Là Lý tổng bộ đầu của Thiên Trường phủ sao?


- Đúng vậy, nghe nói ít hôm nữa Lý bộ đầu sẽ dừng lại ở Lâm Xuyên.

- Ồ, làm sao huynh biết?

- Khách buôn trên đường đến Lâm Xuyên đều truyền tai nhau như vậy.

- Thì ra là thế!

Họ Bạch lại thở dài nói:

- Vì vụ án nghiêm trọng này mà cả tháng nay buôn bán trở nên ế ẩm!

- Huynh nói phải! Dạo này đi đâu cũng bị quan binh tra xét kĩ càng.

Diệp Nguyên loáng thoáng nghe qua câu chuyện của hai người khách trọ, bụng bảo dạ: “Ài, nếu là ở thế giới kia, những vụ án lớn kiểu này đã sớm tìm ra hung thủ”

Suốt một tháng nay hắn cũng biết được một chút về thế giới mình đang sống. Lúc này hắn đang ở tại biên ải của Việt quốc. Vùng biên ải này giáp với một dải núi non trùng điệp chưa có người khai phá. Hơn nữa hắn còn ngạc nhiên phát hiện ngoài Việt quốc ra thì không ai nhắc đến một quốc gia nào khác. Thử tìm hiểu thì hắn mới biết, các quốc gia lân cận đều bị ngăn cách bởi địa hình hiểm trở, vạn núi ngàn sông nên rất ít tiếp xúc với nhau. Quãng đường qua lại giữa các quốc gia cũng phải dùng đến thời gian trên dưới chục năm mới có thể hoàn thành. Nói như vậy đủ biết thế giới này rộng lớn đến nhường nào.

Với kiến thức sẵn có trong đầu nhiều giả thuyết được hắn đưa ra, trong đó giả thuyết về một thế giới song song với địa cầu nhưng khác biệt về mọi thứ từ không gian, thời gian đến lịch sử phát triển là giả thuyết hắn cảm thấy thuyết phục nhất.

Đi sâu vào tìm hiểu hắn biết được thế giới này thần tiên, yêu ma quỷ quái đều được người đời tin tưởng và thường nhắc đến. Những câu chuyện về thần tiên, yêu ma quỷ quái là đề tài không thể thiếu trong những câu chuyện thường ngày của người dân Việt quốc.

Nghe nói trên dãy Vạn Tiên Sơn trùng trùng điệp điệp phía Đông của Việt quốc có một con đường dẫn đến tiên cảnh. Tuy vậy từ xưa đến nay chẳng ai biết rõ vị trí chính xác của con đường ấy ở chỗ nào trên Vạn Tiên Sơn. Năm tháng mịt mờ trôi qua, rất nhiều kiếp người đã tìm đến Vạn Tiên Sơn cầu tiên duyên nhưng đều trắng tay trở về. Nhiều người còn bỏ mạng trong rừng thiêng nước độc. Tuy thế những câu chuyện huyền ảo, ly kỳ về Vạn Tiên Sơn vẫn được lưu truyền cho hậu thế.

Nhìn trời đêm rực rỡ ngàn sao hắn nhếch lên nụ cười tự giễu, bụng bảo dạ: ”Số phận đã đưa ta đến nơi này ta đành chấp nhận. Chỉ là lúc này ta vốn chưa có mục tiêu gì để bước về phía trước.”

Đang mải suy nghĩ thì hai người khách trọ lúc nãy lại cất tiếng cười nói chyện khiến Diệp Nguyên chú ý.

Chỉ nghe người họ Bạch hỏi:

- Kim huynh tháng tới có ghé qua thành Đông An?

Họ Kim nghe vậy hứng thú đáp:

- Tất nhiên là có rồi! Nghe nói tết trung thu năm nay thành Đông An tổ chức rất nhiều lễ hội.

- Ha hả! Năm nay lại có dịp tham gia những lễ hội đặc sắc của vùng biên ải.

- Đúng vậy! Đúng vậy! So với kinh thành thì tết trung thu ở thành Đông An không hề kém cạnh.

- Huynh còn nhớ Nguyệt Tiên Lâu bên hồ Vân Ngư chứ?

- Hắc hắc! Tất nhiên, tất nhiên!



Nghe qua câu chuyện của hai người Diệp Nguyên chợt nở nụ cười, nghĩ: “ Những lễ hội của thời đại này chắc sẽ rất tuyệt, mình nên đến Đông An một chuyến mở rộng tầm mắt mới được”. Nghĩ thế hắn cảm thấy vui vẻ rồi đôi mắt chợt bừng sáng, sau đó lẩm bẩm:

- Ngao du thiên hạ! Ngao du thiên hạ! Ý tưởng này không tồi!

Như thể đã tìm được thứ gì đó quan trọng, Diệp Nguyên nhảy khỏi khung cửa sổ, bước ra ngoài hành lang. Bàn tay nắm chặt lan can gỗ, phóng tầm mắt nhìn xuống khu phố đèn hoa trước mặt, môi hắn nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Tinh không xa xăm trên cao, một ngôi sao băng vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ rồi lao vút về phía chân trời. Nhìn theo ngôi sao băng kia trong đáy mắt Diệp Nguyên lúc này dường như cũng toát lên chút tinh quang kì lạ.

….

Trời thu trong xanh, gió mát.

Trên một khu phố buôn bán sầm uất của Lâm Xuyên trấn.

Một nhóm người đang vây quanh một quầy hàng nhỏ rì rầm nói chuyện. Quầy hàng này như bao quán hàng khác không có gì đặc biệt lắm. Một chiếc bàn dài bằng gỗ, bên trên phủ một tấm vải trắng đặt ngay ngắn bên lề đường. Phía trên bàn đặt một đống giấy trắng tinh và vài dụng cụ vẽ kì quái. Một chiếc cột nhỏ gắn cạnh bàn treo gần chục bức tranh phong cảnh vô cùng bắt mắt. Một thiếu niên mi thanh mục tú, dáng vẻ thư sinh tuổi chừng mười tám ngồi trên chiếc ghế dài, tay cầm một chiếc bút kỳ lạ đang tỉ mỉ chấm từng nét mực.

- Những bức tranh này là ngươi vẽ sao? Một người khách hỏi.

Thiếu niên nghe thế ánh mắt vẫn không rời nét vẽ mà chỉ vui vẻ đáp:

- Đúng vậy!

- Thủ tháp thật mới mẻ!

- Ta nhìn cứ như thật vậy!


- Ta cũng lần đầu thấy phong cách vẽ tinh xảo đến nhường này!

- Thật là được mở rộng tầm mắt.

Thiếu niên thoáng mỉm cười, ngừng bút, ngước đầu lên hỏi:

- Các vị mua một bức chứ?

Đám người nghe thế thì nhìn nhau ra vẻ tiếc nuối rồi một người nói:

- Chúng ta xem cho biết thôi!

- Đúng vậy! Những bức tranh thế này không thích hợp với lái buôn như chúng ta.

Thiếu niên nghe thế không lấy làm buồn mà nở nụ cười nói:

- Nếu vậy mong các vị có thể giới thiệu khách đến mua giúp ta.

Đám lái buôn nghe thế thì cười cười đáp:

- Được! Được! Nếu gặp người nào yêu thích tranh vẽ ta sẽ giới thiệu họ đến chỗ cậu.

Nhìn đám lái buôn rời khỏi thiếu niên lắc lắc đầu một cái rồi lại chăm chú vào bức vẽ của mình. Thiếu niên không ai khác chính là Diệp Nguyên.

Sau khi hào hứng với ý tưởng “ngao du thiên hạ” thì hắn nghĩ ngay đến việc kiếm tiền lộ phí. Thật ra tài sản hắn lúc này cũng có hơn ngàn lạng bạc nhưng để thực hiện mục tiêu “cao cả” kia thì chắc chắn sẽ không đủ.

Tính đi tính lại nhiều đường cuối cùng hắn vẫn chọn cách vẽ tranh kiếm tiền. Chọn một góc phố sầm uất, đóng đủ thuế má cho đám quan sai, mua một chiếc bàn cùng một chiếc ghế dài, thế là hắn có ình một quán hàng nhỏ.

Chỉ có điều mấy hôm mở hàng rồi mà chỉ bán được ba bức tranh với giá rẻ mạt, mỗi bức một trăm đồng tiền. Lúc đầu hắn tính giá một lạng bạc một bức nhưng chẳng ai mua. Càng về sau hắn càng giảm giá, đến lúc còn một trăm đồng thì mới có vài vị khách ghé mua.

Ngừng bút một chút nhìn đám tranh của mình, Diệp Nguyên bụng bảo dạ: “Mỗi bức phải mất ba đến bốn ngày mới hoàn thành thế mà phải bán với giá rẻ mạt. Xem ra kiếm tiền ở thời này chả dễ dàng gì”

Suy nghĩ lung tung một chút hắn lại đặt bút vẽ tiếp. Bức tranh mà hắn đang vẽ lúc này chính là cảnh con phố trước mặt hắn. Vì không có các loại bút vẽ như thời hiện đại nên hắn phải tự chế ra mấy loại bút vẽ khác nhau. Tỷ như dùng cây đũa vót thật nhọn một đầu sau đó chấm mực để vẽ những chi tiết nổi bật, tỷ như cây bút khác thì bọc ở đầu bút một chút vải mềm thấm nước rồi chấm mực để tạo bóng đổ cho cảnh vật. Tỷ như dùng ngón tay chấm chút mực loãng để tạo nền mặt nước. Rất nhiều thủ thuật đã được hắn thử nghiệm trong suốt một tháng qua. Bên cạnh đó vì không tẩy xóa được nên mỗi nét vẽ đều phải chính xác và dứt khoát nếu không bức vẽ sẽ hỏng. Nhưng cũng nhờ thế mà thời gian này hắn cảm thấy khả năng vẽ của mình tiến bộ rõ rệt.

- Những bức tranh này bán thế nào? Một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai làm hắn dừng bút lại.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước quầy hàng một bạch y nữ tử mặt che khăn mỏng chỉ để lộ đôi mắt đen láy đang nhìn ngắm mấy bức tranh. Nữ tử này da tay trắng ngần, thân hình vừa cân đối lại pha chút nóng bỏng, tóc huyền buông tự nhiên trên bờ vai nhỏ, một bên đầu tóc cài một đóa quỳnh hoa màu trắng, cả người nàng toát lên khí chất vừa ưu nhã lại vừa thành thục của nữ nhân.

Diệp Nguyên có chút kinh diễm nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt “thưởng thức cái đẹp”, hắn mỉm cười đáp:

- Mỗi bức một lạng bạc!

Nữ tử nghe thế đôi mắt thoáng qua chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Mỗi bức một lạng bạc sao?

Diệp Nguyên nghe thế tưởng nàng chê đắt liền giả vờ nhăn nhó nói:

- Cô nương đừng ép giá ta nữa! Một lạng bạc là giá thấp nhất rồi.

Nữ tử nghe thế đôi mắt ánh lên nụ cười nói:

- Được rồi, ta mua hết!

Diệp Nguyên nghe thế trong lòng mừng rỡ nhanh chóng cuộn lại bảy bức tranh đang treo trên cột gỗ bỏ vào một ống trúc nhỏ trao cho bạch y nữ tử.

Nữ tử trao cho hắn bảy lạng bạc rồi cầm lấy ống trúc, sau đó hỏi:

- Xin hỏi quý danh công tử?

- Tại hạ Diệp Nguyên

- Diệp công tử, lần sau ta lại đến!

Nhìn bóng dáng bạch y nữ tử chìm vào biển người trước mặt Diệp Nguyên bụng bảo dạ: “Cuối cùng cũng kiếm được chút tiền từ tranh vẽ của mình”

Dọn dẹp quầy hàng gởi vào một tiệm bên cạnh hắn rảo bước đến một tửu lâu bên bờ hồ Bích Thủy. Một tháng nay hắn đã thông thuộc những con đường nối tiếng trong trấn. Tỷ như con đường dẫn đến hồ Bích Thủy này chẳng hạn. Đây vốn là con đường chuyên bán các mặt hàng thủ công của Lâm Xuyên trấn. Hoặc là con đường trước mặt Dạ Hương Lâu là con đường có rất nhiều quán trọ.

Lúc này hắn đang muốn đến một tửu lâu để ăn mừng thành quả vừa rồi của mình. Ít ra với hắn đây là lần đầu tiên hắn kiếm ra chút tiền bạc tại thế giới này.


Đảo qua một vòng quanh hồ hắn chọn ình một tửu lâu hai tầng thanh nhã, trước cửa đề ba chữ Túy Thiên Lâu. Tầng trệt với lối bày biện đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Còn tầng hai lại là một không gian mở với dãy cửa sổ lớn đối diện với hồ Bích Thủy. Từ dãy cửa sổ thoáng đãng này có thể thả tầm mắt ngắm cảnh sắc hồ Bích Thủy. Có vẻ tửu lầu này thường phục vụ những khách hàng thích một nơi yên tĩnh, thoáng đãng ngồi thưởng rượu.

Chọn ình một bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, Diệp Nguyên kêu mấy món ăn với bầu rượu rồi ngồi nhâm nhi nhìn ngắm cảnh sắc thơ mộng trước mặt. Nước hồ xanh biếc lấp lánh ánh dương quang. Xung quanh hồ là những dãy kiến trúc với những mái vòm xanh đỏ vô cùng đẹp mắt.

“Ai…! Làm sao ngờ được có ngày ta lại ngồi ở một nơi xa lạ thế này, sống một cuộc sống xa lạ thế này chứ!” Diệp Nguyên vừa nhâm nhi chén rượu vừa tự giễu. Cảm giác cay cay nơi khóe miệng làm hắn hít hà vài hơi thưởng thức. Không biết từ bao giờ hắn đã quen với cái nhịp sống bình dị ở nơi này.

Bấy giờ từ dưới cầu thang gỗ một trung ăn mặc khá sang trọng tay cầm một cuộn giấy dài bước lên lầu rồi hướng đến một vị khách ngồi cách Diệp Nguyên mấy bàn nói:

- Lưu lão bản, đã khiến huynh phải đợi lâu.

Vị khách họ Lưu cười vẫy tay nói:

- Không sao! Không sao! Ta cũng vừa mới đến! Trình lão bản mau qua bên này, mau qua bên này!

Họ Trình vui vẻ bước đến đặt cuộn giấy lên bàn rồi nói:

- Khiến Lưu huynh chê cười! Ta vừa có chút việc bận nên đến trễ.

- Ha hả! Không sao! Chúng ta còn nhiều thời gian mà.

- Lưu huynh nói phải! Để ta kính huynh một chén!

Sau khi cạn chén, họ Trình cười nói:

- Lưu huynh, ta vừa mua được thứ này, mời lưu huynh xem qua!

Họ Lưu nghe thế vẻ mặt hứng thú hỏi:

- Là vật gì mà khiến Trình huynh vui vẻ vậy?

Họ Trình đáp:

- Là một bức tranh rất đặc biệt!

Họ Lưu nghe vậy nhìn cuộn giấy trên bàn hỏi:

- Là thứ này sao?

- Đúng vậy! Nào, để ta cho huynh xem.

- Ồ! Bức tranh này huynh làm sao có được?

- Lưu huynh cảm thấy thế nào?

- Chà! Thủ pháp tinh xảo, mới lạ. Đặc tả đến từng chi tiết, nhìn vô cùng sống động, chẳng khác nào cảnh sắc đang hiện ra trước mắt.

- Huynh còn chưa nói cho ta biết làm sao huynh có được bức tranh này? Họ Lưu hỏi.

Họ Trình nghe vậy có chút đắc ý đáp:

- Ta vừa dùng năm mươi lạng bạc mua lại từ một lái buôn đấy!



Diệp Nguyên ngồi bên cạnh lắng nghe câu chuyện của hai người một lúc, đến khi nghe giá của bức tranh liền tò mò tự hỏi: “Không biết thể loại gì mà đến năm mươi lạng bạc một bức?”. Hắn nhanh chóng quay người lại để nhìn xem rốt cuộc là bức tranh thế nào, chỉ là khi nhìn thấy bức tranh trên tay họ Lưu thì ngẩn ra thì thào:

- Không phải chứ? Tranh của mình cũng bán được giá năm mươi lạng bạc sao? Rõ ràng bức này mình bán với giá một trăm đồng tiền mà!!!