Ta Là Người Hiện Đại

Chương 41






- Hy lão đầu! Những điều ngươi nói là sự thật? Lý Thiền Quang hỏi.

- Là thật! Vạn Trường Hy gật đầu đáp.

- Nói như vậy lần đại hội tầm bảo này của chúng ta trở thành công cốc sao? Lý Thiền Quang trầm giọng xuống oán trách nhưng nét mặt thì hiện đầy ý cười.

- Ai bảo với ngươi như thế? Vạn Trường Hy cười hỏi lại.

- Lẽ nào còn có điều gì bí ẩn? Lý Thiền Quang ánh mắt sáng lên.

Vạn Trường Hy cười nhạt, nói:

- Ẩn sau Cổ Mộng kết giới giả là tàn tích của Cổ Mộng kết giới thật!

Mấy lão già nghe nói vậy đều cùng biểu hiện chung một nét mặt, ra chiều đã hiểu ý tứ trong lời nói của Vạn Trường Hy.

- Vạn huynh! Huynh có thể nói rõ hơn chút về bí ẩn của Cổ Mộng kết giới hay không? Liễu Dung, trưởng lão của Thượng Kiếm Tông cất tiếng hỏi.

Đám người bên cạnh Vạn Trường Hy đều gật đầu nhìn lão với ánh mắt chờ mong.

Vạn Trường Hy cười nhẹ, nói:

- Ài! Với chúng ta có lẽ là bí mật nhưng với những người thuộc tầng lớp cao hơn chúng ta thì không hề!

Chưa để mấy lão già lên tiếng Vạn Trường Hy tiếp lời:

- Các vị cung chủ, tông chủ và các thái thượng trưởng lão đều biết rõ việc này!

- Làm sao ngươi biết! Lý Thiền Quang hỏi ngay

- Ha hả! Không giấu gì các lão, đêm hôm qua ta cũng vừa được một vị thái thượng trưởng lão cho biết về chuyện này! Vạn Trường Hy cười dài đáp.

Mấy lão già nghe xong, ánh mắt thoáng qua bảy phần ngạc nhiên, ba phần mất mát rồi nhanh chóng tan biến. Dẫu sao mấy lão đã sống mấy trăm năm, tuy so với lớp người đi trước còn thua kém về cả tuổi tác lẫn tu vi nhưng kinh nghiệm sống thì không hề kém cạnh. Những bí mật mà lớp người đi trước nắm giữ vốn các lão không có cơ hội biết đến, đơn giản vì đó là những thứ không thuộc về tầng lớp của các lão.


Tuy mỗi người xuất hiện tại nơi này đều đứng trong hàng ngũ trưởng lão của các đại cung, đại tông lớn. Nhưng mỗi người đều tự biết, phía trên họ còn có một tầng lớp cao hơn, viễn siêu khỏi lẽ thường của từng tông phái. Ví dụ như các thái thượng trưởng lão chẳng hạn, mỗi người đều là những lão quái vật sống trên ngàn năm, nhiều lão còn sống đến mấy ngàn năm. Quyền cao chức trọng với họ không đáng một xu nhưng chỉ cần họ hô một tiếng đảm bảo sẽ tạo nên một hồi đại phong ba.

- Xem ra chúng ta vẫn là đám tiểu bối trước mặt mấy lão bất tử kia a! Lý Thiền Quang cười tà tà nói.

- Lý huynh nói thế là sai rồi! Chúng ta thật sự là đám tiểu hài tử trong mắt các vị thái thượng trưởng lão! Thường Xuân, trưởng lão của Thiên Thổ Cung giọng đầy hàm tiếu.

“Ha hả..!” Mấy lão già cười vang. Đám tiểu bối phía sau cũng nhếch miệng cười.

- Ta nhớ năm đó khi đứng tại nơi này, có thể thấy được một sa mạc mênh mông vô tận. Không ngờ hôm nay mọi thứ đã biến mất! Mộc Thừa Thiên đảo mắt một vòng rồi cảm thán.

- Ha hả! Mộc huynh nói đúng! Còn nhớ lần đầu tiên bước vào nơi này ở trạng thái “linh hồn thể” ta tưởng mình là người đã chết! Hà Tịnh Đông, trưởng lão Hải Tiên Tông góp giọng cười vui vẻ, nói.

- Vạn huynh có thể kể rõ một chút về nguồn gốc của Truy Mộng Du Hồn Thảo và Chiêu Hồn Kính kia hay không? Kim Vũ Trọng, trưởng lão của Thiên Kim Cung lộ vẻ tò mò, nói.

- Ai..! Vị thái thượng trưởng lão kia chỉ kể cho ta một loạt sự kiện vắn tắt mà thôi. Chi tiết thế nào ta thật sự không nắm rõ ràng. Chỉ biết cây “Hoa vương” kia và Chiêu Hồn Kính vốn là thứ dùng để duy trì sự tồn tại của kết giới!

Vạn Trường Hy khẽ lắc đầu đáp. Chính lão cũng không ngờ nửa đêm lại có một vị thái thượng trưởng lão ghé thăm rồi cho lão biết sự thật về Cổ Mộng kết giới như vậy.

Tám lão già còn lại nghe thế đành im lặng gật đầu.

- Còn mười ba cây Truy Mộng Du Hồn Thảo kia thì thế nào? Lý Thiền Quang thắc mắc.

- Đó là một loại “trận văn sống” mà mười hai vị đại năng của Thập Nhị Tiên Cung lúc xưa tạo thành! Ngay cả ta cũng không ngờ tới, ở ngay Vạn Thú Môn tồn tại loại trận văn thần bí này! Vạn Trường Hy đáp.

“Ồ!” Mấy lão già lần này khuôn mặt biểu lộ đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Trận văn sống” là thứ gì? Đó là một loại trận văn cổ xưa được truyền thừa lại trong các thế gia vọng tộc. Sự quý hiếm của nó có thể đặt ngang hàng với các loại thần binh lợi khí. Các loại trận văn này có đặc điểm chung là có thể khắc lên cơ thể của bất cứ thứ gì có dấu hiệu của sự sống, từ con người, muôn thú cho đến cỏ cây hoa lá. Sau đó tùy theo chức năng của từng trận văn mà tạo nên biến đổi với cơ thể của người hoặc vật được khắc trận văn. Không những thế sau khi trận văn được hoàn thành thì sẽ hòa một thể với người hoặc vật không bao giờ tách rời. Tên gọi “trận văn sống” cũng được ra đời từ đó.

- Hy lão đầu! Vị thái thưởng trưởng lão kia tại sao không sớm, không muộn mà nhằm lúc chúng ta chuẩn bị tiến vào kết giới mới nói ra bí mật này? Lý Thiền Quang hỏi.

Vạn Trường Hy lắc đầu cười khổ, đáp:

- Vị thái thượng trưởng lão kia bảo rằng: “Vạn Thú Môn trông coi cái kết giới giả kia đã gần vạn năm rồi. Đến hôm nay xem như đã làm tròn trách nhiệm mà cổ nhân giao phó”.

Đám trưởng lão nghe vậy gật gật đầu xem như đã hiểu.

Bỗng lúc này từng dải màu vàng óng từ trên cao buông xuống, dần dần bao phủ dải núi đồi trùng điệp. Đám người đang đứng trên đỉnh núi bị kỳ cảnh này thu hút ánh mắt. Thì ra ánh mặt trời sau vạn năm vắng bóng bây giờ đã xuất hiện. Điều này chứng tỏ lớp màn bao phủ kết giới đã tan rã.

Ánh nắng ấm áp trên cao chiếu đến nơi nào thì nơi đó lập tức biến đổi cảnh vật. Tỷ như mấy chục dặm cổ thụ um tùm bỗng biến đồng cỏ xanh mát. Tỷ như một loạt núi đồi biến mất thay vào đó là cảnh sắc tuyệt đẹp của từng thác nước trắng xóa. Tỷ như ở gần trăm dặm phía xa, một con suối nhỏ bỗng biến thành một con sông rộng lớn uốn mình quanh những dải núi đồi liên miên bất tận.

- Kết giới tan rã rồi…xem ra với tốc độ này thì chừng nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ được chứng kiến toàn bộ tàn tích của Cổ Mộng kết giới khi xưa! Vạn Trường Hy giọng nói lúc này lại có mấy phần mong đợi.

- Kia là thứ gì??? Lý Thiền Quang chỉ tay về một hướng phía xa hỏi. Nhìn theo hướng tay của lão có thể thấy trên đỉnh một ngọn núi phía xa có chút ánh sáng lấp lánh như sao trời.

- Hình như là một hồ nước !

- Ta thấy giống một bãi loạn thạch!

- Quá xa, ta không nắm chắc là thứ gì!

- Hắc..hắc! Chút nữa chúng ta đến xem là biết ngay thôi!

- “…”



Tại một không gian khác.

Dưới một chân núi nhỏ thưa thớt cây cối, Diệp Nguyên đang ngồi cạnh một đống than hồng rực lửa. Tay hắn đang quay tròn hai con chim rừng béo tốt, mùi mỡ cháy thơm phức lan tỏa trong không khí làm bụng hắn sôi lên “ùng ục”. Vân Tuyết ngồi trên một ụ đá cách Diệp Nguyên gần hai trượng đang liếc mắt nhìn động tác của hắn.

Nửa ngày trước hắn lần mò mãi mới tìm được một đàn chim rừng màu lông ngũ sắc, nào ngờ bọn chim rừng này tốc độ như thiểm điện. Hắn phải dùng Huyễn Ảnh Ngự Phong đuổi một lúc mới bắt được một con khá béo tốt. Với hắn đó là lần đầu tiên bắt chim rừng mà hắn cảm thấy vất vả như vậy.

Còn lúc này vì sao hắn lại xuất hiện ở chân núi này? Nói thì có vẻ khó tin nhưng hắn và Vân Tuyết sau khi ăn con chim nướng kia thì có cảm giác “nghiện”. Bởi vì thịt con chim kia chứa đựng linh khí rất thuần khiết, ăn vào dường như không cần luyện hóa. Cuối cùng sau gần nửa ngày cả hai lần mò, dò tìm ngoằn ngoèo mấy bận mới bắt thêm được hai con chim nữa ở cách chân núi này một đoạn đường. Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng hai người quyết định dừng chân ở nơi đây.

- Vân Tuyết! Ngươi thích con bên phải hay bên trái!


Diệp Nguyên mỉm cười nhìn Vân Tuyết, hỏi. Hiện tại, sau nửa ngày đồng hành cùng nàng, hắn đã đổi cách xưng hô, thay vì gọi nàng là “tiểu nha đầu” hắn chuyển sang gọi tên nàng. Tuy nhiên đây không phải là chuyện đáng nói, chuyện đáng nói là Vân Tuyết hiện tại lại luôn mồm gọi hắn là “Diệp tiểu đệ”. Lí do của nàng rất đơn giản nhưng vô cùng hợp tình, hợp lý: “Ta cái gì cũng lớn hơn ngươi! Làm tiểu đệ của ta là phúc phận của ngươi rồi!”

- Diệp tiểu đệ, cứ cho tỷ tỷ con béo nhất là được! Vân Tuyết môi nhếch lên nụ cười, thản nhiên đáp.

Diệp Nguyên nghe thế thì cười “hắc hắc”, nói:

- Tuyết muội, ta thấy muội phải gọi ta một tiếng “Nguyên ca” mới hợp tình, hợp lý.

“Vèo!” Một viên đá bay xéo về phía Diệp Nguyên kèm theo tiếng hừ nhẹ:

- “Tuyết muội” là tên tiểu tử ngươi có thể gọi sao?

- “Diệp tiểu đệ” là tên tiểu nha đầu ngươi có thể gọi sao? Diệp Nguyên tránh viên đá phản bác lại.

- Ta lớn hơn ngươi! Vân Tuyết bĩu môi nói.

- Nhưng tâm hồn ta lớn hơn ngươi nhiều lần! Diệp Nguyên cười đáp lại.

- Phi! Phi! Ta nhổ vào cái “tâm hồn lớn” của ngươi! Vân Tuyết sẵn giọng.

- Ha hả! Diệp Nguyên cười ngoác cả miệng.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hai người đấu khẩu về chuyện xưng hô với nhau. Cả Diệp Nguyên và Vân Tuyết không ai nhường ai, cứ thế tranh luận một lúc lâu mới giảng hòa, thống nhất gọi nhau bằng tên, xưng hô ngang hàng. Vân Tuyết mặc dù không ưng ý kết quả này lắm nhưng cái lí do “tâm hồn ta lớn hơn ngươi” của Diệp Nguyên khiến nàng phải chịu thỏa hiệp. Dẫu sao nàng cũng biết khi ở trạng thái “linh hồn thể” Diệp Nguyên thật sự lớn hơn nàng vài tuổi.

- Của ngươi!

Diệp Nguyên bàn tay phất nhẹ, tùy tiện tung ra một luồng lực đạo nhu hòa ném con chim chín mọng đến chỗ Vân Tuyết. Lực đạo của hắn vô cùng tinh chuẩn như thể đang dùng suy nghĩ của hắn để điều khiển đường bay của con chim nướng kia.

“Dĩ ý ngự kiếm!” Vân Tuyết thầm nói rồi nhìn con chim bay đến bất giác bật cười “khanh khách”.

- Chuyện gì vậy? Diệp Nguyên tròn mắt hỏi.

- Không gì! Không gì!

Vân Tuyết cười trừ đáp, sau đó bắt đầu thưởng thức mỹ vị. Phải nói rằng món chim nướng này thật sự khiến nàng thích thú bởi mỗi một miếng thịt đều như chứa đầy linh khí thuần khiết tẩm bổ cho bản thân nàng. Tất nhiên tình hình đối với Diệp Nguyên cũng tương tự.

- Vân Tuyết! Ngươi nói xem mấy con chim này có phải là linh thú không? Diệp Nguyên vừa ăn vừa hỏi.

Vân Tuyết nghe vậy suýt phun miếng thịt cắn dở ra khỏi mồm. Nàng hừ mũi đáp:

- Nói nhảm! Là linh thú thì bản cô nương đã nhận biết được!

Nếu là linh thú thì nàng đã không dám ăn ngon lành như vậy. Lí do chính bởi các loài linh thú khác xa thú vật bình thường, có thể xem như hai tầng lớp khác biệt. Linh thú rất thông minh, hiểu được hầu hết lời nói của loài người. Những linh thú khi “thông linh” sẽ nói được tiếng người. Còn những linh thú cấp cao thì có thể huyễn hóa thành hình người. Thế giới này, linh thú là người bạn không thể thiếu của tu sĩ.

Diệp Nguyên lúc này ánh mắt có chút mơ màng, nói:

- Thịt chim bình thường đã tràn đầy linh khí thế này không biết thịt của linh thú sẽ thế nào?

Vân Tuyết nghe vậy ánh mắt như dao, chau mày nhìn Diệp Nguyên, sẵn giọng:

- Ngươi giỏi thì cứ ăn đi rồi sẽ bị đám “linhthú vương” truy sát!

Diệp Nguyên nghe vậy thì cười cười nói:

- Ngươi thật thiếu óc tưởng tượng! Ta chỉ muốn lấy làm ví dụ mà thôi!

Tất nhiên Diệp Nguyên cũng biết đến đám “linh thú vương” này từ đám sách cổ.

“Truyền thuyết đều kể rằng đám “linh thú vương” này trường tồn cùng tuế nguyệt từ thời viễn cổ. Không biết có bao nhiêu là sự thật đây!” Diệp Nguyên trong đầu chợt hiện lên một chút ghi chép về linh thú.

Bỗng hắn thở dài một cái rồi lẩm bẩm:

- Tiểu Miêu không biết lạc đến nơi nào rồi?

- Tiểu Miêu là ai?

- Mèo!


- Ồ! Thì ra con mèo to xác kia tên là Tiểu Miêu sao?

- Thế nào? Ngươi vẫn còn muốn bắt nó?

- Hì hì! Nếu có cơ hội ta sẽ bắt nó về làm thú cảnh!

- Ngươi mơ đi!

Vân Tuyết vừa ăn vừa bĩu môi nói:

- Ngươi tưởng con mèo kia quý giá lắm sao? Chẳng qua là ta thấy lạ lạ nên muốn bắt nó về chơi một chút. Nào ngờ vì nó mà lạc vào cái nơi quỷ quái này.

Diệp Nguyên nghe vậy thì nhếch miệng cười một cái rồi lại cắm cúi ăn nốt miếng thịt nướng.

Một lúc sau, bên một con suối nhỏ, Diệp Nguyên nằm ngửa gác chân lên một tảng đá nhìn bầu trời, Vân Tuyết thì đang ngồi xếp bằng nhập định. Hai người vừa phi hành thêm một đoạn dài rồi dừng lại ở con suối này.

Nhìn bầu trời sáng tỏ nhưng không có ánh mặt trời, Diệp Nguyên biết bản thân vẫn đang bị kẹt trong Cổ Mộng kết giới. Kiến thức về Cổ Mộng kết giới của hắn lúc này cũng không giúp hắn tìm được lối ra bởi trong đám kiến thức kia chỉ ghi lại những điều liên quan đến sự nguy hiểm trong Cổ Mộng kết giới. Tỷ như đám “Dị Hồn Thú” và “Chiêu Hồn Kính” lúc trước.

“Có điều gì đó không đúng a! Ngoài đám “Dị Hồn Thú” và “Chiêu Hồn Kính” ra thì đã hơn nửa ngày rồi ta chưa cảm thấy bất cứ thứ gì nguy hiểm!” Diệp Nguyên chau mày suy nghĩ.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy? Giọng nói của Vân Tuyết vang lên.

- Vân Tuyết! Ngươi nói xem từ lúc chúng ta thoát khỏi Chiêu Hồn Kính kia thì có gì khác lạ không?

Vân Tuyết thoáng nhíu mày suy nghĩ rồi nói:

- Ngoài có lại “thân thể thực” ra thì không cảm thấy gì khác lạ.

- Ý ta là khung cảnh xung quanh có gì khác lạ hay không?

- Không có! Ta không nhận thấy thứ gì khác lạ ngoài việc không thấy mặt trời! Vân Tuyết vừa nói ngón tay chỉ chỉ lên cao.

Bỗng nhiên lúc này, khi ngón tay của nàng vừa hạ xuống thì trên nền trời trong xanh chợt xuất hiện những vết nứt kì dị. Tiếp sau đó, muôn vạn đạo hào quang xuyên qua những vết nứt tỏa xuống không gian bên dưới một màu vàng ươm đẹp mắt. Chỉ một sát na ngắn ngủi sau đó, mặt trời chói lọi xuất hiện.

“Vèo!” Diệp Nguyên như một cơn gió lao vút lên cao. Vân Tuyết thấy vậy ngự kiếm đuổi theo.

Không gian biến đổi, như thể một bức tranh bình thường sau khi được quét lên một lớp màu sắc mới lập tức trở thành kiệt tác. Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết ánh mắt mau chóng bị một màn “hoán thiên cải địa” trước mặt thu hút. Núi, đồi, sông, suối, đồng cỏ, hồ nước, rừng cây, vách đá…rất…rất nhiều mảng màu nhanh chóng được ánh mặt trời quét qua rồi biến hóa.

- Thật đẹp! Vân Tuyết đôi mắt to tròn mở to, cái miệng nhỏ nhắn trầm trồ khen ngợi.

- Đúng vậy!

Diệp Nguyên lăng không đón gió, hai bàn tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy ý vị nhìn khung cảnh trước mặt. Thần thái của hắn lúc này thay đổi hoàn toàn, nhìn hắn giây phút này như thể đang chạm đến một thứ gì đó rất vi diệu.

- Ồ! Chúng ta được cứu rồi! Vân Tuyết chợt hô lên một tiếng rồi bàn tay cầm lấy một ngọc bội bằng lục ngọc đang phát ra dao động dập dờn.

- Chuyện gì xảy ra? Diệp Nguyên quay sang hỏi.

- Trong phạm vi một ngàn dặm, nếu có người cầm một ngọc bội giống như thế này thì chúng sẽ phát ra tín hiệu nhận biết. Người của Thiên Mộc Cung đã đến, chúng ta có thể ra khỏi kết giới rồi!

Cùng lúc đó trên một đỉnh núi không tên, ngọc bội đeo bên hông của Mộc Thừa Thiên cũng phát ra dao động dập dờn.

“Ài! Tìm thấy nha đầu này rồi!” Mộc Thừa Thiên bụng bảo dạ.