Ta Là Người Hiện Đại

Chương 37






Niềm vui vì thoát khỏi “thế trận” của đám “Chiến Hồn” chưa dứt thì Diệp Nguyên đã phải đối mặt với nguy hiểm khác. Đám “Chiến Hồn” mất đi mục tiêu lập tức triệt thoái “thế trận” rồi chia thành hai nhóm lao về hai thông đạo dẫn vào “không gian tinh thần” cùng “không gian kí ức”.

Diệp Nguyên làm sao để chúng có cơ hội xâm nhập hai không gian quan trọng này của thức hải. Ngay lập tức thần thức của hắn xuất hiện trước cửa vào hai không gian này rồi huyễn hóa thành hai cự chưởng tích súc đầy “tinh thần lực” đập thẳng vào hai nhóm “Chiến Hồn”. Cự chưởng vừa hình thành đã lấp loáng ánh sáng màu bạc vô cùng đẹp mắt. Không những thế “tinh thần lực” áp súc trong hai cự chưởng này không hề nhỏ.

“Từ khi nào tinh thần lực ta mạnh mẽ thế này?”

Không để hắn suy nghĩ thêm, hai đám “Chiến Hồn” đã lao thẳng vào hai cự chưởng. Muôn vàn tia lực đạo quỷ dị thoát ra từ từng lưỡi đao, mũi kiếm chém thẳng về phía cự chưởng.

“Bồng…! Bồng…!” Không gian chấn động mãnh liệt. Một dòng năng lượng cuồng bạo nổi lên ở vị trí giao nhau giữa hai cự chưởng và đám “Chiến Hồn”. Thần thức của Diệp Nguyên một lần nữa bị kéo dãn một cách không thương tiếc. Lực phản chấn lần này vô cùng bá đạo, một vài tia thần thức đã tan biến vào hư vô.

Phía bên kia, đám “Chiến Hồn” cũng không có kết quả khá hơn. Gần chục tên “Chiến Hồn” bị chấn thành từng đốm sáng màu lục nhỏ li ti rồi tan biến vào hư vô. Xem ra hai cự chưởng màu bạc vừa rồi của Diệp Nguyên đã giết chết đám “Chiến Hồn” này.

“Không ổn!” Diệp Nguyên vừa chặn xong gần chục tên “Chiến Hồn” thì kêu lên một tiếng.

Lúc này ở phía xa trong không gian thức hải, từ chiếc gương hình bán nguyệt, một đám mấy chục tên “Chiến Hồn” từ đám đồ án trên mặt gương thoát ra rồi lại chia thành hai đường lao đến hai thông đạo tiến về “không gian tinh thần” và “không gian ký ức”.

“Lần này đúng là đại xui xẻo!”

Hai cự chưởng vừa xong đã tiêu tốn gần một nửa tinh thần lực của hắn. Tuy tinh thần lực của hắn mạnh mẽ khác ngày thường nhưng bây giờ lại thêm mấy chục tên “Chiến Hồn” nữa chắc chắn hắn sẽ sớm suy kiệt “tinh thần lực”. Hơn thế nữa, hắn không biết trong Chiêu Hồn Kính còn “nuôi dưỡng” bao nhiêu tên “Chiến Hồn” khác?

Một lần nữa, hai cự chưởng áp súc “tinh thần lực” lại hiện ra trước hai cửa thông đạo. Một cơn chấn động mãnh liệt lại càn quét không gian thức hải. Thần thức Diệp Nguyên lại bị lực phản chấn xé nát một ít. Mấy chục tên “Chiến Hồn” lại bị đánh tan thành từng điểm lục quang.

“Không ổn! Tinh thần lực của ta sắp suy kiệt!”

Không để hắn có chút nào nghỉ ngơi, Chiêu Hồn Kính phía xa lại bạo phát lục quang. Lần này, đám đồ án hoa văn trên mặt gương chuyển động liên tục. Cảm giác như muốn phá nát mặt gương mà thoát ra vậy.

“Ào…ào..!” Một đoàn mấy trăm tên “Chiến Hồn” cùng lúc lao ra khỏi mặt gương. Diệp Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này thì tinh thần tràn đầy vẻ bất lực.

“Muốn sống cũng không được rồi!”

“Vù…vù…!” Mấy trăm tên “Chiến Hồn” lăm lăm đao kiếm xé không mà đến. Cảm giác áp bách bao phủ toàn bộ thức hải. Hắn cảm tưởng lúc này như đang đối đầu với trăm vạn đại quân tràn đầy sát khí. Đây là một cảm giác không còn sợ hãi bởi hắn không còn gì để sợ. Kết cục cuối chỉ có một, hắn sẽ bị đám “Chiến Hồn” này chém chết!


“Liều mạng!” Diệp Nguyên thoáng qua một tia phẫn hận.

Từ trước hai thông đạo dẫn tới “không gian tinh thần” và “không gian kí ức”, thêm một lần nữa hai cự chưởng màu bạc hình thành. Tuy nhiên lần này hai cự chưởng tuy to lớn nhưng “tinh thần lực” áp súc trong đó không còn dồi dào như lúc trước.

“Chết đi cho ta!”

Diệp Nguyên nương theo thần thức hét lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân tràn đầy cảm giác muốn chém giết. Từ lúc tu luyện đến giờ mọi việc với hắn đều thuận lợi, hơn nữa hắn chưa bao giờ có ý niệm tranh đấu với kẻ khác nên tâm tình hắn luôn bình lặng. Chỉ là lúc này hắn không còn giữ được vẻ bình lặng như trước nữa, thời khắc này hắn chỉ muốn chém chết đám “Chiến Hồn” này.

“Ầm…!” Một tiếng nổ lớn vang lên trước hai cửa thông đạo. Hai cự chưởng lấy thế “thái sơn áp đỉnh” đập mạnh xuống đám “Chiến Hồn”. Mười mấy tên “Chiến Hồn” dẫn đầu lập tức bị nghiền nát thành vạn điểm lục quang rồi tiêu tán. Tuy nhiên, lực đạo của hai cự chưởng này không đủ để ngăn chặn mấy trăm tên “Chiến Hồn” cùng một lúc.

“Aaaaaa!” Diệp Nguyên thét dài một tiếng đau đớn. Thần thức của hắn bị xé tan thành nhiều mảnh nhỏ. Một đám chiến hồn tràn đầy lực lượng quỷ dị đã đánh tan hai cự chưởng sau đó ồ ạt lao vào hai thông đạo dẫn tới “không gian tinh thần” và “không gian kí ức”. Khi tia thần thức cuối cùng bị đánh tan, Diệp Nguyên chỉ thấy không gian lóe lên một dải lục quang chói mắt. Sau đó hắn không còn biết được chuyện gì xảy ra nữa.



Bên bờ hồ trong Cổ Mộng kết giới, Vân Tuyết sau một hồi hôn mê đã tỉnh lại. Cảm nhận được thân thể không còn bị phong bế tu vi, ánh mắt nàng xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi lại ảm đạm trở lại.

- Giấc mộng kia…ta không bao giờ gặp lại được mẹ nữa rồi!

Tiếng khóc thê lương của nàng vang lên bên bờ suối. Thật lâu, thật lâu sau tiếng khóc của nàng mới dừng lại. Vân Tuyết ngồi dậy quệt vội nước mắt trên gò má sau đó bàn tay nàng xòe ra phía trước, một chiếc bình bằng lục ngọc hiện ra trong tay nàng.

“Sinh Mộc Bình”

- Thì ra thân thể ta đã vào bên trong kết giới! Vân Tuyết lẩm bẩm.

Nhìn chiếc bình ngọc xinh xắn trong tay, ánh mắt nàng ngây ra một chốc. Lúc này dư âm của giấc mộng kia vẫn còn vương vấn trong tâm trí của nàng. Tuy đến lúc cuối cùng nàng nhận ra mọi thứ chỉ là ảo cảnh nhưng cảm giác chân thật kia khiến nàng chỉ muốn trầm mê trong đó.

“Mộng thật đẹp…nếu có thể ta nguyện sống mãi trong giấc mộng kia!”

Một lúc ngẩn ngơ theo dòng suy nghĩ, Vân Tuyết mới bừng tỉnh nhìn cảnh vật xung quanh. Khi ánh mắt nàng chạm đến Diệp Nguyên thì nàng giật mình một cái.

- Đây…đây là tiểu tử lúc trước ta truy đuổi mà! Sao hắn lại ở đây???

- Người tên Diệp Nguyên kia đâu rồi???

Nàng lẩm bẩm vài câu rồi chuyển mình đứng dậy, cất tiếng hỏi:

- Ngươi vì sao lại đến được chỗ này?

Không có tiếng trả lời.

- Hừ! Khinh người quá đáng!

Vẫn không có động tĩnh gì.

Vân Tuyết có chút bực mình với biểu hiện của tiểu tử trước mặt.

- Ngươi điếc sao?

Có vẻ sự “im lặng” của Diệp Nguyên đã khiến nàng trở về bản tính hoạt bát của mình như trước.

- Ngươi không nói sao? Có tin ta đem ngươi đánh thành đầu heo không?

Vân Tuyết tiến lại gần rồi hậm hực nói. Lúc này tu vi đã hồi phục với lại nàng vốn không để một tiểu tu sĩ vào mắt nên nàng chẳng có gì lo ngại nguy hiểm.

- Ngươi…! Vân Tuyết tức giận chỉ thẳng tay vào mặt của Diệp Nguyên.

Chỉ là tiểu tử trước mặt nàng vẫn trơ ra như gỗ, ánh mắt mở to nhìn về phía trước. Vân Tuyết định nói thêm vài câu nữa nhưng nhìn kỹ thần thái của Diệp Nguyên liền biết có chuyện không đúng. Nàng nhẹ nhàng bước đến gần, khua khua tay trước mặt Diệp Nguyên rồi lẩm bẩm:

- Tiểu tử này bị sao vậy?

- Này! Này! Nàng lấy tay ấn ấn vào vai của Diệp Nguyên nhưng thân thể Diệp Nguyên vẫn không xảy ra phản ứng gì. Nếu không phải sắc mặt hắn hồng hào, hơi thở vẫn đều đặn thì nàng đã tưởng hắn là xác chết.

- Làm gì bây giờ? Vân Tuyết lẩm bẩm.


Sau một hồi đi qua đi lại lầm bầm điều gì đó Vân Tuyết dừng lại, nghó nghiêng xung quanh ánh mắt nàng trầm xuống một chút. Tuy nhiên cũng chỉ là một chút trầm buồn thoáng qua, chớp mắt sau đó ánh mắt nàng đã trở lại vẻ trong sáng, lanh lợi như lúc đầu.

- Hừ! Bản cô nương từ nhỏ đến giờ chưa biết sợ là gì! Trước đây đã thế sau này càng phải thế!

Vân Tuyết bỗng nhếch miệng cười tự nói một mình rồi bàn tay phải nhanh chóng nắm chặt “Sinh Mộc Bình” đi đến trước mặt Diệp Nguyên.

- Trước tiên cứ bắt tiểu tử này lại trước rồi tính sau!

Nói là làm, nàng vận chuyển linh lực truyền vào “Sinh Mộc Bình”, một tầng lục quang tràn đầy sinh cơ ngay lập tức từ “Sinh Mộc Bình” tản mát ra xung quanh.

“Thu!” Một tiếng quát khẽ vang lên, một chùm lục quang nhàn nhạt bắn ra từ “Sinh Mộc Bình” bao phủ lấy thân thể Diệp Nguyên. Thân thể Diệp Nguyên vừa bị màn lục quang này bao phủ thì đột nhiên nhỏ lại sau đó bị hút vào bên trong “Sinh Mộc Bình”.

Vân Tuyết nở nụ cười, thu “Sinh Mộc Bình” lại rồi nhìn về đỉnh núi trước mặt. Bàn chân nàng khẽ động, thân thể lập tức lăng không, dưới chân nàng hiện ra một thanh cổ kiếm tỏa ra hào quang dập dờn. Cứ thế nàng ngự kiếm nhằm đỉnh núi bay vút đi.



Vạn Thú Môn.

Trời đêm vắng lặng như tờ.

Ngàn sao lấp lánh muôn phần rực rỡ.

Trên một đỉnh núi mây mù uốn lượn, chín lão già đang ngồi quây quần bên một chiếc bàn đá hình tròn. Chiếc bàn đá này so với bàn đá bình thường không có gì đặc biệt chỉ có chân bàn được đính chặt vào đỉnh núi. Nói đúng hơn bàn đá này được điêu khắc trực tiếp từ đỉnh núi này. Chín chiếc ghế hình trụ xếp ngay ngắn quanh chiếc bàn cũng được cắt gọt từ đỉnh núi.

Chín lão già này theo thứ tự là:

- Vạn Trường Hy – Trưởng lão, người thủ hộ của Vạn Thú Môn.
- Liễu Dung – Trưởng lão của Thượng Kiếm Tông
- Lý Thiền Quang – Trưởng lão của Huyền Thanh Tông
- Đổng Văn Sách – Trưởng lão của Nhật Nguyệt Tông
- Hà Tịnh Đông – Trưởng lão của Hải Tiên Tông
- Kim Vũ Trọng – Trưởng lão của Thiên Kim Cung
- Mộc Thừa Thiên – Trưởng lão của Thiên Mộc Cung
- Hồng Trí Thành – Trưởng lão của Thiên Hỏa Cung
- Thường Xuân – Trưởng lão của Thiên Thổ Cung

Một ấm trà nghi ngút khói, chín chiếc chén bạch ngọc nằm quây tròn bên cạnh ấm trà kết hợp với chín lão già râu tóc nhuốm màu năm tháng làm không gian đỉnh núi thêm phần ý vị.

- Hà…! Mới đó mà bảy mươi năm đã trôi qua! Vạn Trường Hy vừa rót trà vừa cảm thán.

Lý Thiền Quang nghe vậy nở nụ cười thoải mái nói:

- Còn nhớ bảy mươi năm trước, bộ bàn ghế này do chín người chúng ta tạo ra!

- Ha hả! Hôm đó là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, không ngờ duyên phận kéo dài đến tận hôm nay! Mộc Thừa Thiên cười nói.

- Mộc huynh nói phải! Bảy mươi năm qua đi như một cái chớp mắt! Hôm nay chúng ta lại tề tụ đông đủ tại nơi này! Hà Tịnh Đông giọng nói đầy vẻ cảm thán.

- Nào! Mấy lão già chúng ta nâng chén vì giao tình bảy mươi năm này! Thường Xuân giọng nói đầy vẻ ấm áp.

Tiếng trò chuyện rì rầm, sau một tuần trà nồng ấm, Kim Vũ Trọng ngẩng đầu nhìn muôn vì sao sáng thở ra một hơi, nói:

- Đại ngũ tông, đại cửu cung ngày càng xa cách a!

Tám lão già còn lại nghe vậy đều gật gật đầu đồng ý.

- Mấy trăm năm nay chỉ có chúng ta đều đặn tham gia đại hội tầm bảo hai mươi năm một lần trong Cổ Mộng kết giới. Đám người của Phong, Lôi, Thời, Không cùng Thần Đạo Tông và Thiên Thủy Cung dường như chẳng còn để ý đến đại hội tầm bảo này! Đổng Văn Sách nhàn nhạt nói.

- Ài! Cũng không thể trách được đám người kia! Từ mấy ngàn năm trước khi Cổ Mộng kết giới không còn thứ gì đáng giá thì đại hội tầm bảo đã không còn được mọi người để ý! Liễu Dung gật gật đầu rồi nói.

Hồng Trí Thành nhấp ngụm trà nóng, hít hà một hơi rồi nói:

- Bỏ đi! Bỏ đi! Cứ xem như chúng ta dùng thời gian hai mươi năm để gặp gỡ một lần tăng thêm giao tình là được!

- Hồng huynh nói phải! Vạn Trường Hy vuốt chòm râu cười nói.


- Truy Mộng Du Hồn Thảo nở sớm mười năm sao? Mộc Thừa Thiên hướng Vạn Trường Hy hỏi.

- Xem như là vậy! Vạn Trường Hy gật đầu đáp.

- Chúng ta đành trông chờ vào “Hoa vương” kia vậy! Thường Xuân đều đều nói.

- Vạn năm nở một lần! Tuy nhiên “Hoa vương” lần này nở không đúng lúc rồi! Lý Thiền Quang cười “a a” nói.

- Ta nói không đúng sao? Cổ Mộng kết mấy ngàn năm trước vốn đã bị vơ vét sạch sẽ không chừa lại thứ gì! “Hoa vương” dù nở sớm vài ngàn năm cũng không tạo nên thay đổi gì với Cổ Mộng kết giới! Lý Thiền Quang lại cười nói.

Vạn Trường Hy nghe mấy lão già nói thế ánh mắt mông lung một chút rồi đều đều nói:

- Đây có lẽ là lần cuối cùng Cổ Mộng kết giới khai mở!

- Cái gì? Mấy lão già đồng thanh lên tiếng tuy nhiên giọng của mấy lão già này không phải là luyến tiếc gì mà chỉ là biểu hiện chút ngạc nhiên.

Vạn Trường Hy cười khổ đáp:

- Vốn ta cũng tưởng lần này “Hoa vương” xuất hiện sẽ đem lại điều gì đó đáng chú ý. Tuy nhiên hôm nay suy nghĩ lại một chút ta mới nhận ra không phải như thế. Cây “Hoa vương” kia vốn thọ nguyên sắp hết, đây có lẽ cũng là lần nở hoa cuối cùng của nó sau một vạn năm.

Nói rồi Vạn Trường Hy ném ra phía trước một ngọc giản bằng bạch ngọc. Ngọc giản huyền phủ trên bàn đá rồi hiện lên hình ảnh lập thể của cây “Hoa vương” lúc trước. Điều đáng nói là nếu nhìn kỹ sẽ thấy sau một đoạn thời gian ngắn, hồng quang trên cây “hoa vương” lại chập chờn bất định. Từng nhành lá theo thời gian lại thu nhỏ lại rồi tan thành từng đám bụi màu xanh biếc. Đấy chính là dấu hiệu khi Truy Mộng Du Hồn Thảo sắp cạn kiệt thọ nguyên.

- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Liễu Dung lắc lắc đầu nói.



Như một tia sáng lóe lên phía cuối con đường âm u tĩnh mịch, không biết trải qua bao lâu một tia thần thức nhỏ nhoi của Diệp Nguyên bắt đầu xuất hiện trở lại. Cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp thức hải của Diệp Nguyên.

“Ta còn sống sao???”

“Cảm giác thần thức bị xé nát thật là đáng sợ!”

Diệp Nguyên mơ màng hồi tưởng lại mọi chuyện, từng tia thần thức nhỏ bé lúc này lại như dòng nước nhỏ len lỏi chảy trong thức hải của hắn.

“Lẽ nào Chiêu Hồn Kính đã rời khỏi thân thể ta???” Diệp Nguyên tự hỏi bản thân.

Chưa để hắn có câu trả lời thì từ thông đạo dẫn tới “không gian tinh thần” một dải lục quang đã lập lòe ẩn hiện. Diệp Nguyên tinh thần trùng xuống đầy vẻ ngưng trọng.

“Nó đã chiếm lấy “không gian tinh thần” của ta rồi sao?”

“Không đúng! Nếu “không gian tinh thần” bị chiếm giữ thì lúc này thần thức của ta đã không còn cơ hội hồi phục”

Diệp Nguyên tự hỏi tự trả lời một mình sau đó hắn dùng chút thần thức ít ỏi còn sót lại tiến thẳng vào thông đạo dẫn đến “không gian tinh thần”. Lúc này hắn không còn gì để sợ hãi, bởi với chút thần thức nhỏ nhoi này nếu như Chiêu Hồn Kính muốn chém giết hắn thì thật dễ như trở bàn tay. Ánh sáng màu lục lóe lên nơi cửa thông đạo, sát na sau đó Diệp Nguyên nương theo từng tia thần thức tiến vào “không gian tinh thần”.

Vừa tiến vào “không gian tinh thần” hắn chết lặng vì cảnh tượng diễn ra trước mặt. Không gian màu trắng vốn có đã bị nhuộm thành một màu xanh biếc tràn đầy vẻ yêu mị. Chính giữa không gian này hai đồ án thái cực một trắng, một đen đang xoay tròn quanh một chiếc gương màu lục hình bán nguyệt. Tất nhiên chiếc gương này là Chiêu Hồn Kính, chỉ có điều Diệp Nguyên không biết hai đồ án thái cực vừa quen vừa lạ này vì sao lại xuất hiện tại đây.

Tiến đến gần trung tâm của “không gian tinh thần” Diệp Nguyên bỗng nhận được một tia tin tức làm hắn mừng như điên.

“Diệp tiểu tử, với bản tính của ngươi sớm muộn cũng gặp phải đại họa. Ài! Ta và lão Bạch trước khi rời đi quyết định để lại cho ngươi hai bộ trận pháp hi vọng giúp ngươi có thể bảo mệnh không bị người khác chém giết đến mức hồn phi phách tán. Hơn nữa nếu chết cũng có thể bảo toàn trọn vẹn hồn phách để đầu thai kiếp khác.

Hai bộ trận pháp này một âm, một dương đều dùng để đối phó với các loại sinh linh không phải là thực thể. Âm trận tên là “Thái Âm Tụ Hồn Trận” chuyên dùng để thu hút tàn hồn, hấp thu năng lượng bổ sung cho tu vi. Hơn nữa âm trận còn có thể trấn áp các loại cô hồn dã quỷ. Dương trận tên là “Thái Dương Tỏa Hồn Trận” chuyên dùng để luyện hóa hồn phách. Có “Thái Dương Tỏa Hồn Trận” trong tay sau này có gặp ma quỷ ngươi khỏi phải sợ bị chúng bắt nạt.”