Ta Là Người Hiện Đại

Chương 26






Một cột khói bốc cao lên nền trời kèm theo mùi thơm phức của thịt nướng theo làn gió lan tỏa trong không gian sơn cốc. Bên bờ suối trong vắt phía trên thượng nguồn của hồ nước gần nhà gỗ, một cậu bé khoảng chín mười tuổi đang ngồi nướng một xâu cá màu bạc chừng hơn chục con. Ở trên một phiến đá cách cậu bé hơn trượng, một con mèo lớn với bộ lông đen tuyền, đôi mắt to tròn màu lam đang nằm nhìn chòng chọc vào xâu cá trên tay cậu bé. Một người một mèo này tất nhiên là Diệp Nguyên và Tiểu Miêu.

- Đây là bữa “Bạch Ngư” nướng cuối cùng của chúng ta. Ngày mai tao sẽ dẫn mày rời khỏi nơi này! Diệp Nguyên vừa xoay tròn xâu cá trên đống lửa, nói.

“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng đáp lại.

- Hắc hắc! Từ ngày mai hai chúng ta sẽ phiêu bạt giang hồ! Diệp Nguyên giọng cười cợt, nói.

Tiểu Miêu nghe vậy nhảy chồm đến bên cạnh người hắn rồi cọ cọ đầu vào bên má của hắn ra chiều thích thú, sau đó nó nằm phục xuống nhìn chăm chăm vào mấy con cá đang chuyển màu vàng rộm.

Diệp Nguyên một tay nướng cá một tay xoa xoa cái đầu quá khổ của Tiểu Miêu giọng đầy dụ dỗ, nói:

- Từ giờ đến lúc tao lớn mày chịu khó làm thú cưỡi cho tao vậy!

“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng nho nhỏ tựa như đã đồng ý.

Diệp Nguyên cười “hắc hắc” mấy tiếng sau đó xoay tít xâu cá một lần cuối cùng rồi leo lên lưng Tiểu Miêu nói:

- Đi! Hôm nay chúng ta dạo một vòng sơn cốc!

Nói rồi tay phải hắn nhanh như cắt rút ra từ bên hông một chiếc đũa “tự chế” một đầu nhọn hoắt, đâm lấy hai con cá nướng sau đó bắt đầu thưởng thức. Còn tay trái thì giơ xâu cá ra phía trước miệng của Tiểu Miêu đút cho nó ăn. Cứ thế một người một mèo vừa ăn vừa chậm rãi men theo bờ suối bắt đầu chuyến đi dạo một vòng sơn cốc.

Thật ra không gian quanh sơn cốc Diệp Nguyên sớm đã dùng bộ pháp của mình xem xét từng ngõ ngách. Đường đi nước bước trong sơn cốc hắn đã thuộc trong lòng bàn tay, chỉ là ngày mai phải rời khỏi nên hắn có chút nao nao trong lòng. Vì thế hắn mới cùng Tiểu Miêu dạo một lần cuối cùng để ghi nhớ lại quãng thời gian sống ở nơi này.

Tiểu Miêu cõng Diệp Nguyên trên lưng nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại trên từng bờ đá rồi dọc theo những lối mòn nhỏ đi sâu vào những tán rừng rậm rạp. Cành lá xum xuê, không khí có phần ẩm thấp nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến chuyến dã ngoại của một người một mèo. Nương theo ánh mặt trời chạy vội về tây, một vòng lớn quanh sơn cốc đã được Diệp Nguyên cùng Tiểu Miêu đi hết.

Đêm!

Bốn bề tĩnh mịch!


Trước sân nhà, Diệp Nguyên và Cổ lão đang huyền phù lơ lửng cách mặt đất chừng ba trượng. Tư thế của hai người lúc này vô cùng giống nhau. Một già, một trẻ thân hình thẳng tắp, tay chắp sau lưng phiêu phù trong gió như thế ngoại cao nhân không màng đến sự đời. Cổ lão thì không nói đến còn Diệp Nguyên thì thân hình nhỏ nhắn, lưng trần, quần cộc nên có chút buồn cười.

- Diệp tiểu tử! Mấy năm rồi ngươi không mặc quần áo tử tế? Giọng nói tràn đầy tiếu ý của Cổ lão vang lên bên tai Diệp Nguyên.

Diệp Nguyên môi nhếch lên nét cười đáp:

- Ta quen thế rồi!

Cổ lão nghe vậy nụ cười trên môi càng đậm, hỏi:

- Ngươi muốn đến Đông Châu với bộ dáng như thế sao?

Diệp Nguyên cười “hắc hắc” rồi hỏi lại:

- Lão thấy hình tượng của ta không tốt sao?

- Ha hả! Tốt! Chỉ cần ngươi không ngại!

- Hắc hắc! Ta lúc này đã thành trẻ nít còn ngại ngần cái gì chứ!

Cổ lão thấy tâm tình hắn khoáng đạt như vậy ánh mắt xẹt qua nét vui mừng rồi bàn tay lão chợt động, một bộ y phục màu đen xuất hiện trong tay của lão.

- Ngươi mặc thứ này vào! Cổ lão nhẹ giọng nói rồi đưa bộ hắc y cho Diệp Nguyên.

Diệp Nguyên có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cầm lấy bộ hắc y rồi nhìn ngắm một chút. Tuy trời đêm mờ mịt nhưng với nhãn lực của hắn lúc này thì cũng chẳng khác gì nhìn mọi thứ như ban ngày. Mắt hắn đảo một vòng bộ hắc y, chỉ thấy đây là một bộ trang phục nhỏ nhắn hợp với vóc người của hắn. Trên bộ trang phục thêu mấy đường hoa văn sẫm màu khá tinh tế hai bên ống tay áo. Diệp Nguyên thân hình nhanh như cắt bắn như bay vào trong nhà. Mười mấy hơi thở sau hắn đã huyền phù bên cạnh Cổ lão với bộ hắc y trên mình.

- Bộ y phục này rất vừa vặn a! Diệp Nguyên cười nói.

- Ngươi thích chứ?

- Thích! Cám ơn lão!

- Được rồi! Sáng sớm mai ta đưa ngươi lên đường!

- Được!

Cổ lão mỉm cười rồi bàn tay loạn động, một loạt chưởng ấn mang theo lực đạo nhu hòa quét thẳng xuống nền đá bên dưới sân nhà. Diệp Nguyên ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy một vòng tròn được hình thành với một đám đồ án cổ quái bên trong.

Cổ lão tạo xong đồ án kia thì hai tay lại chắp sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn vào màn đêm tĩnh mịch. Diệp Nguyên không muốn hỏi lão đang làm gì, hắn học theo Cổ lão, mông lung dõi mắt nhìn vào màn đêm đen trước mặt. Hai bóng người một già một trẻ cứ thế đứng lặng lẽ trong màn đêm chờ đợi một ngày mới bắt đầu.



Thời gian trôi…

Hừng đông ló rạng.

Hơi thở ấm áp của ngày mới tràn ngập mọi ngõ ngách của sơn cốc.

Trước sân nhà, Diệp Nguyên thân hình nhỏ nhắn, mái tóc cắt ngắn, mặc bộ hắc y đang cưỡi trên lưng Tiểu Miêu. Một người một mèo đang đứng trong một vòng tròn vừa đủ bao bọc lấy thân thể to lớn của Tiểu Miêu. Bên trong vòng tròn là một đám hoa văn cổ xưa đan xen chằng chịt được khắc sâu vào nền đá.

Diệp Nguyên lúc này có chút lưu luyến, không nỡ rời xa sơn cốc. Thời gian ở sơn cốc tuy không nhiều nhưng với hắn nơi đây là bước ngoặt quan trọng của đời hắn. Cảm giác nao nao trong lòng khiến ánh mắt hắn tản mác chút buồn thương.

- Ngươi sẵn sàng rồi chứ? Cổ lão ngồi thong thả bên bàn đá hỏi.

Diệp Nguyên gật đầu rồi chợt hỏi:

- Chỉ cần thế này là ta đến được Đông Châu sao?

- Phải!

- Sau này ta có thể quay trở lại nơi này không? Diệp Nguyên lại nhẹ giọng hỏi.


Cổ lão không đáp mà chỉ lắc lắc đầu cười hiền hòa.

Diệp Nguyên thấy vậy trong lòng trùng xuống một chút nhưng sát na sau đó ánh mắt lại hiện lên nét vui vẻ, cười nói:

- Dù thế nào cũng có ngày ta quay lại nơi này!

Cổ lão nghe hắn nói vậy ánh mắt ánh lên nụ cười, nói:

- Đến giờ khởi hành rồi!

- Được! Diệp Nguyên bình tĩnh đáp

Cổ lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhàn nhã rồi bàn tay khẽ phất một cái về phía đồ án giữa sân nhà. Sát na ngắn ngủi sau đó từng đồ án dưới chân Tiểu Miêu bắt đầu chuyển động, kèm theo đó không gian trong khu vực đồ án này bao phủ xuất hiện những sóng dao động kì lạ. Từ bốn phương tám hướng của sơn cốc, linh khí như thể bị đồ án này hấp thụ, lấy vòng tròn đồ án làm tâm điểm, từng đợt năng lượng cuồn cuộn dung nhập vào đồ án.

Vài hơi thở trôi qua, những dao động dồn dập càng mãnh liệt thêm, sau đó từng tia sáng màu bạc bắt đầu thoát ra từ những đồ án dưới chân Tiểu Miêu. Khi những tia sáng này xuất hiện Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy không gian trở nên vặn vẹo, một lực trói buộc vô hình bao phủ lấy hắn và Tiểu Miêu.

- Tiểu tử, sau này hãy sống cuộc đời mà ngươi mong muốn! Cổ lão giọng nói trầm ấm vang lên.

Diệp Nguyên biết thời điểm rời khỏi nơi này dã đến, ánh mắt hắn nhìn về Cổ lão đầy vẻ ấm áp. Nở một nụ cười trên môi, hai bàn tay chắp lại trước ngực, Diệp Nguyên hướng Cổ lão nói với giọng đầy thành kính:

- Lão sư! Người bảo trọng!

“Bồng!” Không gian chấn động mãnh liệt, ánh sáng chói mắt từ đồ án dưới chân lóe lên bao trùm lấy Tiểu Miêu và Diệp Nguyên. Một cột ánh sáng màu bạc bắn lên trời cao rồi tan biến kèm theo đó thân hình một người, một mèo mất hút vào hư không.

Lúc Diệp Nguyên vừa biến mất, ánh mắt Cổ lão nhìn lên nền trời trong xanh cười nhạt một cái rồi lại thong thả nâng chén trà thưởng thức.

- Muôn vàn giấc mộng dệt nên đời người. Ta cũng chỉ là một trong muôn vàn giấc mộng của ngươi mà thôi!

Âm thanh của Cổ lão nhàn nhạt vang lên trước sân nhà nhỏ. Sau đó bàn tay lão lại phất nhẹ một cái lên cao, một khung cảnh kì dị bắt đầu diễn ra. Căn nhà gỗ nhỏ, vườn hoa trước sân, những hòn giả sơn cổ kính, cây cối cỏ hoa, tất cả cảnh vật trong sơn cốc bắt đầu tan rã thành từng hạt bụi nhỏ li ti rồi bị làn gió thổi bay mịt mù khắp mọi nơi. Tiếp đó từng đoàn xương cốt trắng phau từ dưới lòng đất trồi lên bao phủ lấy toàn sơn cốc. Sơn cốc đẹp đẽ lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một mảnh xương trắng hoang tàn, tử tịch. Gió cuốn, bụi bay, chỉ còn lại một bộ bàn ghế bằng đá cùng một lão già râu tóc bạc trắng trơ trọi giữa một mảnh trời thê lương tịch mịch.



Trở lại với Diệp Nguyên, hắn vừa ở trong một trạng thái vô cùng khác lạ. Sát na cột ánh sáng bao trùm lấy thân thể hắn, dường như không gian bị bẻ cong theo một phương pháp quỷ dị nào đó rồi thân thể hắn mất đi tri giác trong nháy mắt. Giây lát sau đó, hắn đã thấy mình cùng Tiểu Miêu đứng trên một bình đài đổ nát, gạch đá vương vãi khắp nơi. Xung quanh cũng đều là những kiến trúc không rõ hình hài, nhuộm đủ màu rêu phong của năm tháng.

“Meo!” Tiểu Miêu kêu lên một tiếng.

- Chúng ta chắc là đã đến Đông Châu rồi! Diệp Nguyên lẩm bẩm.

“Trước tiên rời khỏi nơi đây xem xét một vòng đã” Diệp Nguyên trong đầu tính toán.

- Đi nào Tiểu Miêu! Diệp Nguyên vỗ vỗ vào đầu Tiểu Miêu ra hiệu.

Tiểu Miêu đuôi phe phẩy mấy cái rồi nhằm hướng một con đường mòn mọc đầy cỏ dại lao tới. Chẳng mấy chốc mà một người một mèo đã thoát khỏi đống đổ nát hoang tàn phía sau.



“Loạt xoạt…” Lúc Diệp Nguyên vừa rời khỏi đống kiến trúc đổ nát kia thì từ trong một bụi cây dại ven một con đường mòn khác, một lão già mặc bộ đạo bào màu lam cũ nát, lưng đeo một chiếc giỏ hình chữ nhật, tay cầm một cái cờ hiệu màu nâu bước ra rồi vội vã chạy đến đám kiến trúc đổ nát này.

Đứng cạnh một bức tường loang lổ vết rạn nứt, hoen ố, lão già nhăn nhó nói một mình:

- Rốt cuộc cái đống đổ nát này có chuyện gì vui đây?

Lão đứng một lúc rồi chau mày ra chiều suy nghĩ, sau đó bàn tay phải của lão bắn đầu bấm độn liên tục. Giây lát sau lão lẩm bẩm:

- Thì ra ta đã đến chậm một bước, thật là tức chết ta! Mất cả năm trời mới mò đến được nơi này không ngờ chả thấy được chuyện gì vui vẻ!

Nói rồi lão rút từ bên hông một hộp gỗ hình trụ cũ màu, mở nắp ra rồi bắt đầu cúi người lắc lắc chiếc hộp. Thì ra trong hộp là một đống quẻ xăm màu vàng óng vô cùng khác biệt. Trên mỗi quẻ xăm đều ghi một chữ duy nhất bằng màu mực đỏ thắm.

“Thiên linh linh, địa linh linh, thiên khai địa khai , ngũ hành vạn vật tốc khai…” Lão bắt đầu vừa xóc quẻ vừa lẩm nhẩm liên tục.

“Cạch” một quẻ xăm bay ra khỏi chiếc hộp gỗ rồi hóa thành một chùm ánh sáng màu vàng bắn về phía một con đường mòn nhỏ mọc đầy cỏ dại. Lão già thấy vậy liền nở nụ cười quái dị rồi nhanh chóng theo con đường mòn kia bước tới.




Diệp Nguyên cưỡi trên lưng Tiểu Miêu chạy như bay theo con đường mòn, chừng vài khắc thời gian sau hắn đã có mặt trên một con đường lớn. Thì ra lúc này hắn đang ở trên một đỉnh đồi khá bằng phẳng, con đường lớn trước mặt nối liền đỉnh đồi với một dải đồng bằng bên dưới.

Diệp Nguyên đảo một vòng thu hết cảnh vật vào trong đáy mắt. Chỉ thấy xung quanh có mấy ngọn đồi tương tự nơi hắn đang đứng. Đỉnh của mỗi một ngọn đồi đều hết sức bằng phẳng như bị người ta dùng tiên kiếm cắt gọt. Trên mỗi đỉnh đồi dường như đều có một vài kiến trúc bằng đá theo kiểu bình đài khá to lớn.

Tầm mắt phóng ra xa một chút một dải màu sắc óng ánh lấp loáng trong ánh mặt trời ẩn hiện sau vài rặng cây cao chót vót. Thì ra ở phía xa là một dòng sông uốn lượn trải dài tít tắp, trên sông dường như đang có mấy chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng di chuyển. Cạnh bờ sông, một bến thuyền rộng rãi mọc lên vài đám kiến trúc thẳng tắp, tô điểm thêm cho cảnh sắc ven bờ đôi phần tú lệ.

Một người một mèo nhanh chóng tiến theo con đường lớn nhằm hướng kiến trúc xa xa đi tới. Diệp Nguyên lúc này không muốn phi hành bởi hắn đang muốn thăm dò một chút tình hình xung quanh. Chẳng mấy chốc hắn rẽ vào một con đường dưới chân đồi, một vài bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Thì ra là bốn người thôn quê đang vác những nông cụ đi lại trò chuyện trên đường.

“Đây thật là Đông Châu sao? Cảm giác không có gì đặc biệt a!” Diệp Nguyên nhìn đám nông dân trước mặt thầm nghĩ.

Tiến đến gần đám người, Diệp Nguyên bắt đầu chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

- Đại ca, linh cốc năm nay sinh trưởng vô cùng tốt, cuối năm chúng ta có thể thu được một món tiền kha khá.

- Đúng vậy, năm nay thôn chúng ta ai ai cũng được mùa.

- Tứ thúc, người nói xem khi nào mới chịu gả Lan muội cho ta đây?

- Đi chết đi! Ta thà để nó ở giá còn hơn gả cho ngươi.

- Hắc hắc! Mai mốt ta lại sang nhà thúc thăm Lan muội!

- Ha hả! Ngươi dám mò sang nhà Tứ thúc thì cẩn thận không có đường quay trở về.

..

“Xem ra không khác gì cuộc sống bình thường a! Ta tưởng Đông Châu đi đến nơi nào cũng thấy bóng tu sĩ chứ?” Diệp Nguyên trong lòng lẩm bẩm.

Sự xuất hiện của Diệp Nguyên nhanh chóng bị bốn người thôn quê phát hiện, ánh mắt họ khẽ đảo qua một chút rồi lại tiếp tục bước về phía trước. Xem ra việc thấy Diệp Nguyên cưỡi một con mèo to lớn chẳng có gì xa lạ với họ. Cuộc trò chuyện của họ lại bắt đầu, chỉ có điều chủ đề lại thay đổi.

- Mèo từ lúc nào trở thành thú cưỡi vậy?

- Phải a! Thằng bé kia không phải đệ tử của tiên môn nào chứ?

- Ngươi nói xem tiên môn nào lấy mèo làm thú cưỡi?

- Con mèo này cũng thật to lớn a!

- Đúng vậy! Nếu không phải mặt nó y chang mèo nhà ta đã lầm thành hắc hổ.

- Hắc hắc! Các ngươi đừng quản chuyện bao đồng nữa! Chuyện của các tiên môn tốt nhất không bao giờ dính vào. Chúng ta nhanh đi chăm sóc linh cốc thôi.

- Phải! Phải! Chúng ta đi thôi!

Diệp Nguyên thính lực nhạy bén nên nghe rõ cuộc trò chuyện của đám người nọ. Hắn nhếch nụ cười khó hiểu rồi vỗ vỗ đầu Tiểu Miêu hỏi:

- Cưỡi mèo mất hình tượng lắm sao?

“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng bất mãn rồi phóng như bay về phía trước, vọt qua đám người trước mặt như một làn gió.