Ta Là Một Quả Phụ

Chương 6




19.

Ngưu Lang dạo gần đây có điểm là lạ.

Nó bắt đầu bỏ ăn, thường xuyên nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Ta đem cỏ đút đến bên miệng của nó, nó vẫn cứ giữ cái bộ dạng có chết vẫn không ăn. Cho đến khi ta thấy Vương đại thẩm nắm cái đầu nhỏ của con bò bà vừa mới mua đi ngang qua, Ngưu Lang nhìn cũng không thèm chớp mắt.

“Quả nhiên, mấy người đều là loại giống nhau!”

Ta hung hắng ném đống cỏ lên mặt đất. Lưu Tam Cân có người phụ nữ khác coi như xong, đến cả con vật như Ngưu Lang cũng đi mê mẩn con bò cái khác rồi!

“Uổng công tao cả ngày hầu hạ mày ăn ngon uống sướng.”

Ta nghiến răng nghiến lợi, Ngưu Lang trừng mắt nhìn về phía ta.

Không thể hỏi được Lưu Tam Cân, nhưng Ngưu Lang thì có thể.

“Nói đi, chọn nó hay chọn tao.”

“Bò…ò…~”

Ngưu Lang phì một hơi về phía ta.

Quả nhiên vẫn là chọn ta.

Ta thoả mãn gật nhẹ đầu, vỗ vỗ đầu của nó: “Thật ngoan, không hổ là có giao tình huynh đệ với tao, mày đừng có mà giống tên cẩu nam nhân kia.”

Ngưu Lang vừa “Bò…ò…” một tiếng, ta liền cảm thấy lạnh sóng lưng.

“Cái gì cẩu nam nhân?” Lưu Tam Cân ở đằng sau lưng ta lên tiếng.

Ta nhìn qua con bò giờ lại im như thóc Ngưu Lang, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lưu Tam Câm.

Chàng mặc một bộ quần áo đen ôm sát thân, cơ thể làm cho người khác mơ màng ngay lập tức được phác hoạ ra.

Chữ sắc lại hiện lên trong ta, ta cười hi hi: “Ta nói là ngoài cổng có một nam nhân dắt chó ngang qua.”

Ta nhìn bộ trang phục này của chàng, nuốt một ngụm nước miếng: “Chàng muốn đi?”

“Ừm.” Chàng nhìn ta, “Đến nói cho nàng một tiếng.”

Ta giữ khư khư góc óc của chàng: “Vào trong nhà rồi nói.”

“Chàng biết nàng ta bao lâu rồi.” Ta nhẹ nhàng ngồi xuống, giúp Lưu Tam Cân mặc chiếc áo đen vào.

Chàng ôm eo của ta, để mặc cho ta làm loạn quần áo.



“Rất lâu rồi.” Lần này chàng không có giả ngu nữa.

Ta cũng không có nói tiếp, chàng nhéo nhéo hông ta: “Nếu có người hỏi nàng về ta, nàng cứ bảo không biết gì hết.”

Chàng để lại một câu không đầu không đuôi như vậy.

Ta có chút hờn dỗi kéo căng cổ áo của chàng: “Ta vốn là cái gì cũng không biết.”

Chàng hơi nhíu nhíu mày: “Ta không ở đây nàng cũng đừng đi ra ngoài.”

Ta không hiểu vì sao chàng lại như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo nét lo lắng cho ta khiến lòng ta mềm nhũn.

“Vậy chàng mang theo ta đi đi.”

Ta bắt đầu cố tình gây sự.

Chàng chỉ nắm chặt tay ta, con ngươi đen sì chẳng khác gì mực, “Ta sẽ về sớm một chút.”

20.

Lưu Tam Cân nói lời giữ lấy lời.

Lần này chàng đi hai ngày đã quay lại rồi.

Chỉ là thời điểm quay về còn đem cả nữ nhân kia về theo.

Còn ta vì sao biết được, bởi vì tìm tới ta không phải Lưu Tam Cân mà chính là nữ nhân đó.

Cô ta ngồi trong phòng của ta, tự rót cho mình một chén nước, mọi cử động đều rất gọn gàng.

“Ngươi thích hắn ở điểm nào?”

Bàn tay cô ta vờn theo vành chén, không thèm ngẩng đầu nhìn người mới bước vào cửa là ta đây.

Nếu như lúc này ta nói là mình thích cơ bụng tám múi của Lưu Tam Cân thì có lộ ra là ta quá thô tục không?

Thế là ta quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

“Vậy người vì sao thích chàng?”

Cô ta hơi run run tay bưng chén trà lớn, nhàn nhạt nói: “Ta không có thích hẳn.”

Không thể nào.

Thế nhưng không thể không nói, câu trả lời này của cô ta ta cảm thấy rất tốt.

Đúng là cao thủ.

“Rời xa hắn đi.”

Nữ nhân kia hớp một ngụm trà, “Ngươi đang làm ảnh hướng đến hắn.”

Lời thoại thế này phải để mẹ nam chính đến nói chứ, sao đến Lưu Tam Cân thì lại để người tình đến nói vậy?

Ta đứng nguyên tại cửa không hề động đây, hỏi cô ta: “Lời này là Lưu Tam Cân nói sao?”

Chỉ cần không phải lời chàng nói, ta đều có thể bỏ qua không nghe.

Nữ nhân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ta, dáng dấp của của cô ta vẫn y hệt đêm đó, khiến ta khó chịu y hệt.

“Tên đó quá tự phụ, sẽ không nghĩ đến ngươi đang làm ảnh hưởng đến hắn.”

Cô ta lúc nói ra những lời này giống như thể cô ta là người hiểu rõ Lưu Tam Cân nhất trên thế giới này.

Hoàn toàn chính xác.

Dù sao thì cũng hiểu nhiều hơn ta.

“Trừ phi là do chính chàng đến nói, còn không ta sẽ không chủ động rời đi.”

Ta đi vào, ngồi xuống trước mặt cô ta.

Rõ ràng trong lòng đang rất khó chịu, nhưng vẫn nói với cô: “Ta thích chàng, thời gian không dài như cô, nhưng ta là thật lòng thích.”



Nữ nhân cười lạnh một tiếng.

“Thật lòng thích cũng đừng có hại chết hắn.”

21.

Con người của ta trước giờ đều cho rằng mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả.Ngoại trừ những việc liên quan đến Lưu Tam Cân.

Nữ nhân kia nói nếu ta không chịu rời khỏi Lưu Tam Cân thì sẽ hại chết chàng.

Ta không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược.

Nhưng Lưu Tam Cân quả thật là một yêu tinh ăn thịt người mà.

Sau đó ta ở trong lòng ngực của chàng ngắm nhìn mặt trăng ngoài ô cửa sổ, thở dài một hơi.

“Ngày mai chàng đừng đến.”

Ta đặt cằm trên vai chàng, khó khăn nói ra câu này.

Lưu Tam Cân sững sờ.

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, ta mới nghe chàng lên tiếng hỏi: “Đến tháng hả?”



Trong đầu ta đã chuẩn bị không khí khổ tình thế nhưng mà cái gì cũng không có. Ta xoay người sang chỗ khác, trong nháy mắt cảm thấy thẹn thùng: “Không… không phải.”

“Chứ vì cái gì?” Lưu Tam Cân tiến tới.

Ta cảm nhận được khối cơ bụng tám múi của chàng. Lương tâm đó lập tức bay biến không còn nữa.

Sắc đẹp như thế này dâng đến, phải là Bồ Tát mới cản được quá.

“Thật lòng thích cũng đừng có hại chết hắn.”

Câu nói của nữ nhân kia văng vẳng bên tai ta, như một gáo nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân.

Ta đưa lưng về phía Lưu Tam Cân, hỏi chàng: “Thật ra chàng không phải thợ mổ lợn đúng không?”

Trong phòng lại yên tĩnh một hồi, ngay lúc ta sắp ngủ thiếp đi, mới nghe được tiếng chàng nhàn nhạt đáp “Ừm” một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng không muốn giải thích tiếp của chàng, ta lại nói tiếp: “Nhưng ta là một quả phụ, chỉ xứng với một người mổ lợn thôi.”

Lời nói này của ta quá là nghệ, đã tự gièm pha mình còn biết tâng chàng ta lên, lại có ý tứ muốn tách ra nữa. “Vậy nàng cứ xem ta là một tên mổ lợn là được rồi.”

Giọng của Lưu Tam Cân vang lên bên tai ta. Hơi thở ấm áp của chàng phun vào tai đã đốt lên đốm lửa vừa mới tắt trong lòng ta.

Ta thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Được rồi được rồi.

Vậy thì làm tiếp mấy ngày.

Ta lại ngủ nhiều thêm mấy ngày.

22.

Nói ngủ thêm hai ngày quả thực là ngủ thêm hai ngày.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Ta mười phần ra sức vì muốn để lại cho Lưu Tam Cân một hồi ức khó quên. Hy vọng chàng về sau ngủ cùng với những nữ nhân khác cũng sẽ nhớ về ta. Cuối cùng Lưu Tam Cân ôm ta cười nói: “Nàng quả là một yêu tinh mà.”

“Chàng cũng vậy.”

Ta ôm lấy chàng, nhưng không cười nổi. Bởi vì trong lòng ta đang có gai, không có thể tiến lại gần chàng để tự đâm đau chính mình. Ta chui ra khỏi lồng ngực chàng, quay lưng lại: “Lưu Tam Cân, ngày mai chàng đứng tới nữa.”

Lưu Tam Cân hiển nhiên sẽ không nghĩ tới ta đột nhiên lại nhắc tới việc này.

Trong phòng yên tĩnh một chập.



Lúc ta đang định nói thêm một câu, chàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy mấy ngày sau thì sao?”

Câu hỏi rất dịu dàng, không hề phù hợp với cơ bụng tám múi của chàng tí nào.

Ta bỗng dưng rất khó chịu nhưng cũng cố nén xuống sự ghen tuông trong lòng: “Cũng không cần tới nữa.”

“Về sau không cần tới nữa.” Ta bổ sung thêm.

Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Lưu Tam Cần đột nhiên vươn tay đến xoay người ta lại, đối mặt với chàng.

Trên mặt chàng lộ vẻ luống cuống, như đứa trẻ phạm lỗi mà lại không biết mình phạm lỗi gì.

Vẻ mặt này không giống với lần đầu tiên ta cự tuyệt chàng.

Nữ nhân kia nói đúng, quả nhiên ta có ảnh hưởng rất lớn đến chàng,

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chàng nhìn ta, như thể muốn nhìn vào sâu trong tim ta.

Ta trừng mắt nhìn chàng, lắc đầu, nói ra một cái lý do thoái thác mình đã nghĩ kỹ: “Cố Đại Lang bên thôn Đông nói muốn cưới ta, ta cảm thấy rất tốt.”

Lời này cũng không phải nói nhăng nói cuội, Cố Đại Lang chính xác đã từng nói những lời này với ta.

Hắn nói mẹ ta nói với mẹ hắn, cho nên hắn đã đến câu hôn.

Chỉ là lúc đó ta không có đáp ứng.

Bởi vì ta chỉ muốn gả cho Lưu Tam Cân.

Nghe thấy lời này của ta, hai con mắt của Lưu Tam Cân tối sầm lại: “Bởi vì ta không thể cưới nàng sao?”

Không phải.

Nếu như không phải là ta có thể hại chết chàng, thì cho dù chàng không có lấy ta đi chăng nữa ta cũng nguyện ngủ cùng chàng một đời này.

Ta lắc đầu: “Ta có hơi chút ngán chàng rồi, muốn nếm thử nam nhân khác.”

Mặc dù miệng nói thế nhưng trong lòng ta đã khó chịu muốn chết.

Không biết là do ta diễn rất giống hay do trước giờ hình tượng của ta trong lòng chàng vẫn luôn không tốt.

Chàng tin, một đôi mắt đỏ lên, hung tợn nhìn ta rồi nói: “Không được phép bội tình bạc nghĩa!”

Tim ta đau.

Ta khẽ cười một tiếng: “Ta giỏi nhất chính là bội tình bạc nghĩa.”