Ta Là Một Quả Phụ

Chương 1




1.

Ta là một người goá chồng đang sống ở thôn Bạch Vân, thế nhưng ta chẳng hề giống như những quả phụ khác.

Không giống là bởi vì ta bên ngoài da trắng, mỹ miều, trong nhà có nhiều tiền.

Cũng không hẳn là ta giàu, mà là người chồng trước đã qua đời của ta giàu.

Thế nhưng ông ta cũng đã chết rồi.

Ngày ông ta ra đi, tiếng sấm vang dội, ta một mình trốn ở trong chăn, cắn thật chặt góc chăn bởi ta sợ mình cười phát ra tiếng.

Cũng tương tự như trong mấy cái kịch bản khác, ta là bị tên ác bá cưỡng đoạt gả đến nhà này.

Trước ta thì tên này còn cưỡng đoạt đến tám người phụ nữ nữa, đáng tiếc những người con gái này đều không may mắn như ta, bọn họ vì muốn giữ gìn sự trong trắng mà đều không muốn sống nữa, cuối cùng tất cả đều chết tại căn nhà này.

Đúng, chính là bên trong căn nhà này.

Ta không như thế.

Ta muốn sống. Thế mà không ngờ tới, ta vừa mới được gả vào hai ngày, thì tên ác bá này đã bị chàng mổ lợn giết chết. Hắn chết vừa đủ bảy ngày ta liền đem tất cả tiền tài đến tìm nhà của chàng thợ mổ lợn. Chàng ấy tên Lưu Tam Cân, nhà ở đâu thôn. Tính cách chàng u ám, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức vang danh ở mười dặm tám thôn. Nghe nói chàng lúc mổ heo chỉ cần một dao là đoạt mạng. Ta cứ cho rằng chàng là một tên cao to, thô kệch, một người đàn ông xấu xí, tai to, mặt lớn.

Kết quả…

Ta đứng ngoài cổng ngắm nhìn cơ bụng tám núi của chàng mà chảy cả nửa lít nước miếng.

“Ai?” Lưu Tam Cân quay lại nhìn ta.

Trong nháy mắt đó, trong đầu ta chỉ còn lại một câu duy nhất.

Đêm nay ta phải trở thành người phụ nữ của chàng ấy.

2.

“Lưu ca.” Ta cầm theo tà váy lượn lờ bước vào cửa. Lưu Tam Cân thấy ta thì cầm lấy áo ở một bên kệ khoác vào che lấy cơ thể mình.

….

Ta cảm giác mình như yêu tinh ăn thịt người vậy.

“Ngươi là ai?”

Lưu Tâm Cân nhìn ta, đôi mày rậm nhíu lại một chỗ.

“Ta là thê tử của Tần Tự.”

Ta nói giọng nũng nịu. Lưu Tam Cân hơi suy tư một hồi rồi vung con dao mô heo trong tay lên, lập tức chém vào trên thớt.

Tiếng động kia không thể nào không khiến ta thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Muốn đi theo hắn hả?”

Không không không, nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi. Cái tên chó má kia làm gì có gì tốt, ta muốn là cùng chàng kia mà. Nhưng hiện tại ta không dám nói ra. Sắc đẹp trước mắt nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.

Ta vỗ vỗ ngực, lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, run rẩy bỏ lên cái thớt của hắn. Lưu Tam Cân nhìn thoáng qua tờ ngân phiếu, rồi lại liếc mắt nhìn ta, cổ áo bị ta kéo xuống thấp.

Hắn nhíu mày: “Ừm?”

Ta vốn muốn nói, tiền này là để cảm ơn chàng đã giết tên nam nhân của ta.

Kết quả miệng lại nói một đằng, nói thành: “Tiền này là để cảm ơn chàng trở thành nam nhân của ta.”

Lưu Tam Cân sững sờ.

Ta cũng sững sờ.

Mặc dù ta quả thật có chút đói khát, thế nhưng nhìn đến cái thanh đao mổ heo dính đầy máu kia, ta nuốt một ngụm nước tiếng.

Quả thật không dám nổi máu dê.

“Nghe nói quả phụ ở thôn Bạch Vân rất phong lưu, hôm nay cuối cùng ta cũng gặp được.”

3.

Kết cục rất rõ ràng, ta bị Lưu Tam Cân đuổi ra ngoài.

Một người đàn ông cường cường tráng tráng như thế không có lý nào chỉ có mình ta thèm nhỏ dãi như vậy được.

Cho nên khi ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy cái tỷ muội đang ghé vào cổng kia thấy vô cùng hợp tình hợp lý.

“Này người mới tới, có biết cái gì là quy củ không thế! Ra đằng sau xếp hàng đi!” Một vị tỷ tỷ đang đứng ở cửa lay người ta.

Giờ này ta mới thấu hiểu được Lưu Tam Cân vì cái gì mà lại gọi là Lưu Tam Cân.

Không phải là Lưu Tam Cân, mà là Lưu ba cân.

Đám phụ nữ ở đây ngày nào cũng vì chàng mà chảy ba cân nước dãi.

Nếu đã không giống với những quả phụ khác, thì tất nhiên sẽ không giống với những nữ nhân khác.

Bọn họ cứ việc ở trước cổng nhà Lưu Tam Cân nhỏ dãi.

Còn ta thì không, ta nhỏ dãi ở chuồng bò nhà mình.

“Ngưu Lang à, mày không có thấy được khối cơ bụng tám múi kia, nếu mày mà thấy, khẳng định cũng sẽ chảy nước miếng.”

Ta ngồi giải thích cho con bò về cái bãi nước bọt từ miệng ta trào ra. Thật ra con bò này đối với ta có ý nghĩa tình cảm không tầm thường.

Ngày đại hôn của ta và tên ác bá, nó từ bên trong chuồng bò chạy ra ngoài, khiến cho hôn lễ loạn xạ đến gà bay chó sủa.

Ta còn từng nghĩ là nó muốn cướp dâu.

Cho đến khi một lần tên ác bá kia muốn làm thịt nó, ta phải phí hết toàn bộ sức lực mới bảo vệ được toàn mệnh cho nó.

Cũng có thể nói giữa chúng ta có giao tình.

Ngưu Lang ụm bò…ò… một tiếng, mở mắt to chớp chớp nhìn ta.

“Mày tính bảo tao nửa đêm đi treo tường á hả?”

Ta đảo đảo góc áo mình, ngượng ngùng cười một tiếng, “Không có được đâu, người ta vẫn là hoa cúc…. Không đúng, người ta dù gì cũng là phụ nữ đứng đắn nha.”

Ngưu Lang: “Ụm bò…ò…~”

“Ý mày nói là phải dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình á hả?”

Ta thẹn thùng vỗ đầu nó một cái, “Được, tao nghe theo lời mày!”

Ngưu Lang: “Ụm bò…ò…~”

Nhận được sự cổ vũ của Ngưu Lang, đêm đó ta liền lộn vòng vào trong nhà của Lưu Tam Cân.