Lúc được đưa đến Cục Dân Chính, An Tưởng vẫn ngây ngốc.
Sau khi xếp hàng được một thời gian, lý trí của cô mới từ từ trở về. Cô lấy ngón tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo Bùi Dĩ Chu. Khẩu trang che đi khuôn mặt đang căng thẳng của cô, nhưng giọng nói cô vẫn không giấu được sự lo lắng, “Bùi tiên sinh, chúng ta như này có phải quá nhanh không?”
Trước họ chỉ còn một cặp nữa thôi, mắt thấy sắp đến lượt mình, An Tưởng lại vội nói thêm: “Anh có muốn nghĩ kỹ lại một chút không?”
Bùi Dĩ Chu nhướng mày: “Cưới em không phải chuyện cần suy nghĩ.”
An Tưởng: “……”
“Cặp tiếp theo.”
Bùi Dĩ Chu nắm chặt lấy tay An Tưởng, bình tĩnh xử lý thủ tục.
Ký tên, chụp ảnh, đọc lời thề.
Không lâu sau, Bùi Dĩ Chu và An Tưởng, mỗi người cầm một quyển sổ đăng ký kết hôn màu đỏ đi ra sảnh lớn. Thế này? Thế này là kết hôn xong rồi hả? Có phải sai sai ở đâu đó không?
“Bùi tiên sinh, em thấy chúng ta…”
An Tưởng còn chưa dứt lời, quyển sổ còn đang nóng hôi hổi trong tay cô đã bị người đàn ông mạnh mẽ lấy đi. Vẻ mặt An Tưởng ngơ ngác, cô chỉ nghe được giọng nói bình thản của Bùi Dĩ Chu: “Về đến nhà anh sẽ cất vào két sắt, tránh cho em trở mặt không nhận người.”
“Hả?”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bàn tay ấm áp của Bùi Dĩ Chu nắm lấy tay nhỏ của An Tưởng, An Tưởng lảo đảo đi sau anh, “Chúng ta đi đâu thế?”
“Về nhà, động phòng.”
“……”
“!!!”
Bùi Dĩ Chu nói động phòng là động phòng.
Sau khi về nhà, anh ôm An Tưởng lăn lên giường lớn. Rèm cửa không kéo, mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, thậm chí còn có thể thấy được ban công của nhà đối diện. Mặt An Tưởng đỏ bừng, cô dùng sức đẩy người đang đè trên mình ra, “Ban, ban ngày ban mặt, làm thế không, không hay đâu!”
“Chúng ta là quỷ hút máu, quỷ hút máu ngủ vào ban ngày.” Giọng điệu Bùi Dĩ Chu bình thản như đang trần thuật một sự thật.
An Tưởng nghẹn họng không phản bác được.
Bùi Dĩ Chu nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra ném trên mặt đất. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng bình tĩnh cởi từng cúc áo sơ mi màu trắng ra. Động tác cởi áo của anh mang một cao quý khó tả. An Tưởng ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi sáu múi cơ bụng của anh đập vào mắt cô, cô mới biết là người này không nói đùa.
Anh muốn động phòng thật!
“Dừng lại đã!”
“Sao?”
“Em, em còn chưa chuẩn bị xong!” Từ nhỏ đến lớn, An Tưởng là một chú quỷ ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện k1ch thích như này. Cô nắm chặt lấy áo mình, chân cuộn chặt lại, cả người nóng bừng lên.
Bùi Dĩ Chu cười nhẹ sau đó đưa người tới gần, “Thế bao giờ em mới chuẩn bị xong?”
Mắt anh đẹp như có hàng vạn vì sao trong đó vậy, làn da anh mịn màng không chút khuyết điểm, bên môi anh treo nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại trở nên dịu dàng đến lạ. Dường như An Tưởng đã từng thấy dáng vẻ này của anh, sau khi cô hoảng hốt nhìn chăm chú anh vài giây thì bàn tay đang nắm chặt lấy quần áo từ từ buông ra. Ánh mắt cô cũng dời xuống dưới, nhìn chằm chằm đường nhân ngư của anh.
Đẹp, đẹp thật đó!
Bùi Dĩ Chu mím môi cười: “Em có muốn sờ thử không?”
Ma xui quỷ khiến, An Tưởng lại duỗi tay ra sờ thật.
Phải nói là sờ rất thích, sướng tay cực kỳ luôn!
Đôi bàn tay này của cô đúng là ngòi nổ kích nổ mọi thứ. Cho đến tận tối An Tưởng vẫn chưa bò dậy được.
Đầu giường thắp một chiếc đèn ngủ. An Tưởng rúc vào trong chăn khóc chít chít, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Dĩ Chu một cái. Bùi Dĩ Chu đã rửa mặt xong, anh đang mặc quần áo. Dáng vẻ lúc này của anh hoàn toàn khác với người làm ra những hành động cầm thú lúc vừa rồi!
Cảm nhận được tầm mắt của An Tưởng, Bùi Dĩ Chu cúi người lại gần.
An Tưởng căng thẳng, sợ tới mức lùi về phía sau. Hơn nữa cô còn nắm chặt chăn che vào người mình. Dáng vẻ sợ hãi của cô làm Bùi Dĩ Chu cười ra tiếng.
“Anh không làm gì em đâu!”
“Câu này anh nói hơn bốn lần trong ngày rồi!” Giọng An Tưởng khàn khàn, trên khóe môi cô còn một vết thương nhỏ. Mắt cô đỏ hồng lên làm Bùi Dĩ Chu càng nhìn càng muốn bắt nạt cô nữa.
Yết hầu anh lên xuống, dịu dàng hôn vết thương nơi khóe miệng cô, “Xin lỗi em.”
“……”
Lời xin lỗi của anh vô cùng chân thành, nhưng nếu tay anh không thò vào bên trong thì nó còn chân thành hơn.
An Tưởng nghẹn đỏ mặt, cô sợ đến suýt khóc.
Bùi Dĩ Chu không chạm vào cô, đầu ngón tay anh dịu dàng chạm vào cổ cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn gì anh nấu cho em?”
“… Anh nói thật à?”
Không có vị giác còn đòi nấu cơm? Anh có chắc không vậy?
Bùi Dĩ Chu dừng lại một chút.
Vốn dĩ anh định trổ tài nấu nướng để khao cô vợ nhỏ đang vận động quá sức, nhưng mà… vị giác anh không dùng được!
“Anh bảo trợ lý mang tới đây cho.”
An Tưởng suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc đọc tên vài món ăn. Nói xong cô lại chìm vào giấc ngủ. Bùi Dĩ Chu ngồi bên cạnh vừa chờ trợ lý mang đồ qua vừa lấy máy tính xử lý tài liệu còn tồn đọng, nhưng sự tập trung của anh chẳng để trên công việc chút nào cả. Cả quá trình anh đều bị An Tưởng hấp dẫn.
Dáng vẻ lúc ngủ của cô rất ngoan, lúc nhỏ giọng kêu lên cũng rất ngoan.
Nhớ đến cảnh lăn lộn không biết trời đất ban ngày, cổ họng Bùi Dĩ Chu không khỏi khô nóng. Anh vội rót nước lạnh để dập lửa nóng trong lòng. Trợ lý của Bùi Dĩ Chu mang đồ ăn tới công ty rất nhanh, đồng thời còn mang thêm một vài tài liệu cần Bùi Dĩ Chu ký tên xác nhận tới cho anh nữa. Bùi Dĩ Chu nhanh chóng lấy tài liệu rồi đuổi trợ lý đi, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng ngủ gọi An Tưởng dậy.
Trong phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tên người gọi chính là thằng con hư của Bùi Dĩ Chu.
Trước đó cũng có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Bùi Dĩ Chu cầm điện thoại mang ra ngoài nghe: “Alo?”
“Sao gọi điện thoại cho cả ba với mẹ con đều không được thế? Hai người làm cái gì vậy?”
Vừa mới bắt đầu An Tử Mặc đã khó chịu hỏi dồn Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu im lặng vài giây rồi nói: “Hôm nay ba với mẹ con kết hôn.”
“Ồ.” An Tử Mặc rất bình tĩnh, “Trùng hợp, nay con với vợ ba cũng mới nhận lại mẹ con với nhau.”
Bùi Dĩ Chu: “……”
Bùi Dĩ Chu: “Ba không lừa con, ba nói thật đấy!”
An Tử Mặc: “Con cũng nói thật, con có lừa ba đâu?”
Bùi Dĩ Chu: “……”. Truyện Ngược
An Tử Mặc: “Hôm qua con tạo cơ hội cho ba như vậy cơ mà, ba đừng có bảo con đã kỳ vọng quá vào ba rồi nhé. Ba mà nói thế con sẽ thất vọng về ba lắm…”
“Bùi Dĩ Chu, em khát…”
Đang lúc An Tử Mặc lải nhải không ngừng, trong phòng ngủ truyền tới tiếng gọi yếu ớt của An Tưởng. Bùi Dĩ Chu nhướng mày nhìn điện thoại chợt yên tĩnh của mình. Anh không ngắt điện mà rót cốc nước mang vào trong phòng.
“Đây.”
An Tưởng cầm ly nước lên uống sạch. Đang lúc cô nằm xuống định ngủ tiếp thì Bùi Dĩ Chu kéo cánh tay cô lên.
“Em ăn chút gì đi.”
“Thôi.” An Tưởng vẫn mệt mỏi, uể oải như cũ, cô mệt đến mức không mở được cả mắt, mơ màng từ chối, “Em muốn ngủ…”
“Ăn xong rồi ngủ tiếp.” Nói xong, Bùi Dĩ Chu lại nhìn về phía điện thoại, “Ba phải dỗ vợ mình đi ăn tối, giờ con lớn rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền vợ chồng ba nhé!”
“???”
“!!!”
Bùi Dĩ Chu khoe xong thì ngắt điện thoại, mang bữa tối vào cho An Tưởng ăn. Sau khi cô ăn xong, ngủ thiếp đi thì anh mới vênh váo, mang giấy chứng nhận kết hôn của hai người chụp cho An Tử Mặc xem.
Quả nhiên là cậu nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh vừa gửi cái đã xem luôn.
[Con hư:!!!!]
Mấy cái dấu chấm than liên tục này đã thể hiện sự khiếp sợ của An Tử Mặc.
[Con hư:?????]
[Bùi Dĩ Chu: Vui không? Bất ngờ không?]
[Con hư: Dùng thủ đoạn bất hợp pháp để ép buộc phụ nữ hoặc trẻ con làm việc họ không muốn có thể bị phạt tù từ ba năm trở lên.]
[Bùi Dĩ Chu: Ba dùng thủ đoạn bình thường, dùng sức hút của bản thân, con không hiểu cái này đâu!]
Tin cái quỷ!
Vốn dĩ An Tử Mặc định tặng cho Bùi Dĩ Chu một sổ tay theo đuổi vợ thật dày, kết quả còn chưa kịp lấy ra dùng thì ba cậu đã theo đuổi thành công mẹ cậu rồi?? An Tử Mặc không tin trong này không có gì mờ ám. Cậu phóng to giấy chứng nhận kết hôn ra, soi tỉ mỉ thì phát hiện đây không phải đồ giả, ảnh cũng không phải ảnh photoshop.
Vì thế…
Hai người bọn họ kết hôn thật!
An Tử Mặc sợ hãi, ngơ ngác nằm trong quan tài một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
***
Sau khi Bùi Dĩ Chu khoe khoang với con mình xong thì gấp gáp đăng giấy chứng nhận kết hôn lên mạng.
[Bùi Dĩ Chu V: Tôi tìm lại được cô ấy rồi (hình ảnh)]
Anh vừa đăng Weibo xong thì Weibo liệt luôn.
Bùi Dĩ Chu giấu tin An Tưởng mất rất tốt. Dù cho có người “không cẩn thận” tung ảnh hai người lên trên mạng thì bệnh viện cũng không dám nói linh tinh gì trên mạng. Vì từ khi An Tưởng bị bệnh đến lúc chết đi thì tài khoản của cô cũng không đăng thêm bất cứ thứ gì, vì thế bên ngoài có lời đồn hai người đã ly hôn, lời đồn này chẳng dễ nghe chút nào cả.
Lúc tuyên bố, Bùi Dĩ Chu giấu thông tin cá nhân của hai người, chỉ lộ ảnh chụp cùng tên họ ra. Trong ảnh hai người cười vui vẻ có dáng vẻ phu thê.
—— Trông Bùi tổng vui thật đấy, cười cong cả mắt luôn kìa.
—— Từ đã, không phải hai người kết hôn lâu rồi à???
—— Chắc trước đó chưa đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng mà câu “tìm lại được cô ấy” có nghĩa là gì? Chẳng lẽ trước đó hai người ly hôn thật?
—— Tôi nghĩ trước đó Tưởng Tưởng mang con chạy, sau đó Bùi Dĩ Chu theo đuổi vợ như điên. Trong phim đều diễn như thế!
—— A a a a, dù cho thế nào, hai người vẫn ở với nhau, đúng là tốt quá QAQ
—— Em gái Tưởng Tưởng về rồi thì mau đăng truyện đi!!
“……”
Bình thường An Tưởng không lộ mặt, chỉ riêng bữa tiệc tối lần trước thì cô bị chụp vài bức. Dù cho khuôn mặt hiện tại và khuôn mặt lúc làm con người của cô hơi khác nhau một chút, cư dân mạng cũng không nhận ra. Bài đăng Weibo đó của Bùi Dĩ Chu vượt 100 nghìn bình luận rất nhanh, người nổi tiếng, các công ty hợp tác, bạn đại học cùng vào like bài, viết bình luận chúc mừng bên dưới. Chắc hẳn đến mai sẽ có đến 1 triệu bình luận.
WeChat cá nhân của Bùi Dĩ Chu cũng liên tục nhận được tin nhắn. Anh họ Hứa Xuyên của anh hỏi anh rằng chuyện gì đã xảy ra. Có không ít người suy đoán Bùi Dĩ Chu đã đi tìm thế thân.
Bùi Dĩ Chu lười trả lời hết nên trực tiếp tuyên bố một sự thật động trời.
[Không phải thế thân, đừng đoán nữa, đây là vợ tôi, vợ thật của tôi!]
[Hứa Xuyên: Mẹ nó, mượn xác sống lại à?]
[Zeng: Nghe nói có quỷ hút máu có năng lực mượn xác hoàn hồn đó!]
[Gọi tôi là đại ca: Lần trước tôi đọc sách cổ đọc được một truyền thuyết, nghe nói có quỷ hút máu khi thức tỉnh năng lực cao nhất thì linh hồn họ sẽ chia thành hai cái, một cái ở bản thể, một cái ở một cơ thể khác, cả hai cùng nhau trưởng thành, không ai làm phiền đến ai. Nhưng nếu bản thể gặp chuyện ngoài ý muốn chết đi, linh hồn sẽ lập tức đến cơ thể khác kia, sử dụng cơ thể khác đó mà sống lại một lần nữa. A a a a, vợ Bùi tổng là người được thần chọn sao??]
Bùi Dĩ Chu đọc xong cái này thì sửng sốt.
Anh cũng từng nghe qua truyền thuyết này rồi, nghe nói chỉ có thần hoặc người được thần chọn mới có được năng lực kỳ lạ này.
Vì thế xem ra An Tưởng không phải là không có năng lực của quỷ hút máu. Ngược lại, cô chính là quỷ hút máu thuần chủng được thần chọn, vì thế cô mới có thể sinh An Tử Mặc ra, hơn nữa còn có thể lợi dụng cơ thể con người sống lại khi cơ thể ban đầu gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau khi cơ thể con người chết thì linh hồn cô lại trở lại cơ thể ban đầu.
Đó không phải kỳ tích. Đó là năng lực vốn có của An Tưởng.
An gia để ý quỷ hút máu thuần chủng như thế, để ý đến năng lực như vậy mà lại cố tình vứt bỏ bảo vật có năng lực tuyệt vời. Đúng là buồn cười.
Bùi Dĩ Chu hôn trán An Tưởng, ôm cô chặt hơn một chút.