Chương 6 - Chiếc Khiên
Sau khi lan truyền tin đơn Vương Hạo Nhiên quay về ký túc xá để đánh một giấc.
Hắn không có hứng thú với những kẻ cùng phòng, một đám dân đen không thể nào giúp đỡ hắn cho mục tiêu của hắn, kể cả khi chúng có tài năng.
Cát bụi mãi mãi là cát bụi.
Không như hắn, hắn là một hiệp sĩ hùng mạnh, một người phục vụ cả một vương quốc với dhắn dự cao quý. Hắn ta không có lý do gì để cảm thấy xấu hổ hay thua kém bản thân. Họ chỉ có thể hy vọng rằng một ngày nào đó khi họ phục vụ dưới quyền của hắn ta với tư cách là nô lệ
Nhưng mà... Đám cát bụi này luôn trông thật vui vẻ mỗi khi ai đó khen hắn ta mạnh mẽ. Cách mà khuôn mặt hắn ta tỏa sáng khi nghe được lời khen đó làm Vương Hạo Nhiên muốn đấm hắn ta ngay lúc đó. Nhưng điều đó có quan trọng lắm sao? Tất cả những lời nói về việc tự hào về sức mạnh chỉ đồng nghĩa với việc bạn sẽ bị một người mạnh hơn đ·âm c·hết sau này thôi mà! Và ngoài ra—hắn ta không thích ai động vào đồ của mình mà không có sự cho phép. Vậy tại sao hắn ta lại quan tâm nếu mình đánh vỡ ai đó vì họ chạm vào một thứ của hắn ta trong khi khen ngợi hắn ta cùng lúc?!
Thật ra, Vương Hạo Nhiên không chỉ muốn đấm lũ dân đen này, mà còn muốn làm hơn thế nữa. Tên chó đen mặt nói rằng hắnta cảm thấy xấu hổ vì không có đủ tài năng để trở thành một sĩ quan, mặc dù đã cố gắng hết sức mỗi ngày! Cái thứ rác rưởi thế này? Rõ ràng thằng này chưa từng trải qua bất cứ khó khăn nào trong cuộc đời! Ba mẹ nó chắc đã nuôi dạy và chiều chuộng cho tới khi c·hết, rồi lại để lại cho nó một gia sản tồi tàn. Nói chung là không có gì đáng than phiền cả. Tại sao nó không được đưa tất cả mọi thứ trong đời trên một đĩa bạc như vậy? Nhìn vào thân hình của nó cũng đủ để thấy rõ. Để có được cơ bắp như thế này, cần phải tập luyện bao nhiêu giờ đồng hồ.
Vương Hạo Nhiên tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu
Hắn tỉnh dậy trong một bóng tối hư ảo, giống như mật thất của Vương quốc hỗn loạn, trước mặt hắn là người mặt bộ giáp đen ngòm với thhắnkiếm pha lê đen quen thuộc, Vương Hạo Nhiên cảm thấy mình đang nhìn vào một phiên bản của chính bản thân mình.
Nhưng bộ giáp đen ngòm đấy là thứ hắnchỉ thấy trong những hình ảnh mà hắn có trong mật thất, và chiếc khiên màu đen ấy thật khác biệt nó làm hắn trở nên run rẫy.
Hiệp sĩ hỗn loạn?
Tại sao nó lại trong giấc mơ của ta?
Chiếc khiên sưng dê cứ thu hút ánh nhìn của hắn, trong đầu hắn ta bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh.
Trong chiến trường, khi lũ quỷ đang tràn vào từ mọi phía, hiện lên một chiến binh từ Vương quốc Hỗn Loạn, mặc trang phục đen tối và v·ũ k·hí của hắn là một thhắnkiếm pha lê đen.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất ở hắn là một chiếc khiên lớn, phủ kín bởi những mảnh vỡ và tàn tích của các vật phẩm hỗn loạn. Trên bề mặt khiên, những dòng chữ cổ được khắc sâu, phát ra ánh sáng chói lóa.
Khi các quỷ vương t·ấn c·ông, chiến binh Hỗn Loạn vung khiên, tạo ra một vệt lửa rực cháy và cả bầu trời đen tối như phát ra tiếng rít vang vọng. Hắn bước lên trận địa, tay cầm khiên chắc nịch, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào từ lũ quỷ.
Lời thoại của chiến binh Hỗn Loạn vang lên với giọng nói trầm ấm: "Ta là người bảo vệ Hỗn Loạn. Ta sẽ không cho bất kỳ kẻ thù nào vượt qua chiếc khiên này để đe dọa vương quốc của ta. Hãy đến đây và đối mặt với ta, tội đồ của địa ngục!".
Các quỷ vương không ngừng t·ấn c·ông, nhưng khiên của chiến binh Hỗn Loạn luôn giữ vững trước mọi đòn t·ấn c·ông. Lửa và sự đen tối cháy đốt xung quanh, tạo ra một cảnh tượng đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.
Chiến binh Hỗn Loạn tiếp tục đứng vững trên chiến trường, với khiên và v·ũ k·hí của hắn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, để bảo vệ vương quốc Hỗn Loạn khỏi sự tàn phá của lũ quỷ đang lên kế hoạch t·ấn c·ông.
Đồ sộ, lớn lao là chiếc khiên,
Trên đó đầy những vết sâu liền.
Màu đỏ máu tươi như chất lửa,
Sức mạnh từ đó nổi lên như miền.
Sừng dê thẳng tắp, nhọn như kiếm,
Tình địch đến bên, bất kể kẻ nào cũng niềm.
Trong hơi thở, tàn ác không đội trời chung,
Sẵn sàng dùng để chống lại quỷ vương Lillie đầy sức mạnh.
Được cầm bởi hiệp sĩ hỗn loạn dũng mãnh,
Mang trong mình khát máu và tàn bạo bất tận.
Với khiên này, địch phải kh·iếp sợ,
Đường đi trước cứu rỗi đất nước tổ quốc.
Một đêm, khi Vương Hạo Nhiên đang ngủ, hắn ta lại mơ về cảnh tượng Hiệp sĩ Hỗn Loạn đứng ở rìa chiến trường và nói những lời đó.
Tên hiệp sĩ hỗn loạn chậm rãi quay đầu, đôi mắt của hai người chạm trán nhau. Vương Hạo Nhiên nhận ra đôi mắt đẫm máu đằng sau chiếc mũ sắt, khiến cơ thể hắn run lên. Sức mạnh áp đảo ấy làm cho hắn không thể thở nổi.
Khi tỉnh dậy, hắn ta nhận ra mình vẫn nằm trên giường, nhìn lên trần nhà phía trên, cảm thấy rất lạ lùng. Nó dường như rất thực tế, đến mức trong một khoảnh khắc, Vương Hạo Nhiên đã nghĩ rằng hắnta thực sự nhìn thấy hình ảnh của Hiệp sĩ Hỗn Loạn đứng trước mặt mình.
Hắn ta thở dần chậm lại, trái tim đập nhanh hơn. Sau vài giây, cảm giác này b·ị đ·ánh bật ra. Không khí trong phổi Vương Hạo Nhiên lạnh lẽo, khiến hắn ta run lên.
"Không thể được," hắn ta lẩm bẩm nhỏ dưới hơi thở.
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra? Liệu có thể vào trong giấc mơ của ai đó mà không được mời vào trước không? Hoặc có lẽ, hắn ta không biết cách kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc của mình đủ để ngăn chặn mình mơ về một điều gì đó mà hắnta không biết gì về nó.
Điều đó có thể giải thích vì sao hình ảnh của Hiệp sĩ Hỗn Loạn lại sống động đến vậy trong giấc mơ của hắn ta.
Lần này, khuôn mặt của Hiệp sĩ Hỗn Loạn trông giống hệt như hắn ta nhớ - đôi mắt đỏ như máu, chiếc mũ sắt đen và thanh kiếm pha lê đen.
Chiếc Khiên ấy đã khắc sâu vào tâm trí của Vương Hạo Nhiên, hắn mong muốn nó, vô cùng khát khao sức mạnh của một hiệp sĩ hỗn loạn. Ai có thể ngăn cản hắn nếu có chiếc Khiên ấy trong tay? Nhưng làm thế nào để sở hữu nó?.
Bỗng nhiên có một tiếng nói hỏi thăm: “Này ngươi không sao chứ?”
Vương Hạo Nhiên nhìn qua, ánh mắt bỗng nhiên từ hoảng sợ thành khó chịu và căm ghét.
Là một tên dân đen chung phòng, nếu nhớ không nhầm hắn là Tề Vân, là một tên đến từ Mộc Quốc, nơi hắn sinh ra chẳng có gì ngoài thịt và thịt, một lũ tứ chi phát triển, may mắn ba mẹ hắn cũng có tiếng nói và tiền bạc nên mới có thể đưa hắn tới đây du học.
Một kẻ nghèo túng.
Vương Hạo Nhiên mặc kệ hắn và rời khỏi ký túc xá.