Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hiệp Sĩ Hỗn Loạn Cuối Cùng

Chương 15




Chương 15

“Bệ hạ của ta, tại sao ngài lại ra lệnh cho hắn ta c·ướp đoạt vật đó?”

Người cận vệ hỏi một cách thận trọng, biết rằng câu hỏi của hanws ta có phần thiếu tôn trọng. Tuy nhiên, với tư cách là cận vệ riêng của Nữ hoàng, hanws có kiến thức chuyên sâu về các vấn đề hoàng gia và đối ngoại. hắn ta biết rằng Vương Hạo Nhiên có một địa vị đặc biệt ở Xích Quốc và ngay cả Vương Hạo Nhiên cũng không biết điều đó.

“Trong số những lý do khác, hắn ta dám chà đạp lên phẩm giá của gia đình hoàng gia, nhưng nếu hắn ta đủ khả năng lấy vật đó thì càng tốt”. Elizabeth đáp lại một cách dứt khoát.

Tên cận vệ lo lắng nói: “Nhưng vật đó không phải một người như hắn ta có thể dễ dàng lấy được, nếu chúng ta đưa hắn vào nguy hiểm, chúng ta rất có thể…”

Tên cận về chần chừ nói, bởi vì điều hắn ta nói không khác nào kêu Bá Quốc là một quốc gia yếu đuối đồng thời thể hiện sự sợ hãi của mình, thứ mà một cận về không nên có.

Elizabeth mỉm cười: “Ta biết, nhưng điều này cũng muốn tốt cho tỷ muội tốt của ta mà thôi”

“???” tên cận vệ vẻ mặt nghi hoặc

“Vào thời khắc cuối cùng, ta có thể cảm giác được dòng máu hoàng tộc của ta đang sôi sục, cảnh báo ta về nguy hiểm,” Elizabeth trịnh trọng nói.

Người cận vệ giật mình. "Nguy hiểm gì?



“Một nguồn khí tức đang giận dữ của Chúa Tể Bóng Tối, và có vẻ đó là một vị chúa tể bóng tối đời đầu” Elizabeth giải thích. "Khi Vương Hạo Nhiên đánh trả, ta cảm nhận được điều đó, nhưng năng lượng hắn ta giải phóng không thuần khiết và mượt mà. Nó hỗn loạn -- như xé nát lẫn nhau, từ từ nuốt chửng vật chủ."

Tên cận vệ vội vàng hỏi: “Vậy tai sao ngài lại buông tha hắn?”

Nàng khẽ cười: “Bởi vì ta muốn biết hắn ta thật sự là thứ gì”

Elizabeth ra lệnh: "Phái một đội theo dõi anh ta và báo cáo tình hình cho tôi. Cuối cùng, mang theo Tôn Nhị Tuyết từ Thần Giáo để đi cùng hắn ta."

Người phục vụ bối rối. "Tại sao lại là Tôn Nhị Tuyết?"

Elizabeth tuyên bố: “Thần giáo gửi các vị thánh của họ đến đây để nghiên cứu, không khác gì các nhà truyền giáo. "Ta không có lý do gì để nói không, nhưng ta không thể cho phép một tôn giáo lớn thách thức tôn nghiêm của hoàng gia chúng ta."

Tên cận về rốt cuộc hiểu, Elizabeth không chỉ muốn kiểm tra Vương Hạo Nhiên mà nếu có thể nàng ta muốn trừ khử Tôn Nhị Tuyết của thần giáo, bởi vì vật đó là thứ ai cũng thèm khát, và có nguồn tin một chúa tể bóng tối đang săn lùng thứ đó, khả năng t·ử v·ong hoặc thất bại là rất cao.

Nhưng với trình độ của Vương Hạo Nhiên hắn hoàn toàn có thể thoát được chỉ là nếm một chút đau khổ mà thôi.

Còn về Thần giáo, đây là một giáo phải rất tích cực tuyên truyền và rất có niềm tin của dân chúng kể cả nhưng tên chưa bao giờ theo một tôn giáo nào cũng bị tiêm nhiễm và phục tùng trước lời rằn dạy của Thần giáo.



Các vị thánh của chính Thần giáo đến du học trên nhiều vương quốc, không khác gì nỗ lực của các nhà truyền giáo, và Elizabeth không có lý do gì để từ chối một tôn giáo lớn như vậy. Là hoàng hậu của vương quốc, nàng quyết tâm không cho phép người dân của mình trái lệnh hoàng gia và phục tùng những kẻ dị giáo, bởi điều này sẽ là một thách thức trực tiếp đến phẩm giá của hoàng gia.

Nàng ta cười khúc khích: “Nếu mọi chuyên suôn sẻ, thì đúng là nhất tiễn song điểu”

Vương Hạo Nhiên đang nằm trong phòng y tế của bệnh viện, cảm thấy khó chịu và bồn chồn. Khịt mũi, hắn đẩy mình ra khỏi giường và loạng choạng đi về phòng, Angel theo sau như hình với bóng. Mọi ánh mắt đều dõi theo họ, đầy sợ hãi và tò mò, giống như một bầy sói đang rình mồi.

Một kẻ vô danh đã vượt qua hoàng tử tối cao và bao trùm các học sinh trong bóng tối. Vương Hạo Nhiên tận hưởng cảm giác vượt trội này, cái tôi của hắn ta một lúc một lớn với mọi ánh nhìn và lời thì thầm trong đám đông.

Trong một khoảnh khắc, dường như thế giới nằm trong tay hắn ta, và hắn ta tận hưởng sức mạnh mà nó mang lại cho hắn ta. Hắn ta đã không có cảm giác này trong một thời gian dài, kể từ lần đầu tiên anh ấy gặp Âu Dương Bạch.

Nhưng ngay cả khi anh ta vui mừng vì chiến thắng của mình, một cảm giác khó chịu nhói lên sống lưng khi nghĩ đến Âu Dương Bạch. Tên khốn này luôn mang đến cho hắn cảm giác bất an, cảm giác về một ngày hắn ta lại kéo chân Vương Hạo Nhiên một lần nữa trong một tương lại không xa.

Vương Hạo Nhiên vừa mở cửa phòng, cảm giác liền trở về hiện thực. Cảnh tượng chào đón hắn không có gì là thảm khốc. Chiếc giường phủ đầy bùn, đồ đạc của hắn vương vãi và hư hỏng không thể nhận ra. Hắn ta nhận ra những tên cùng phòng của hắn đã gây nên những hành động này, và họ muốn dạy cho hắn ta một bài học vì đã không tôn trọng hoàng tử của họ. Nhưng nó cũng đủ để khiến hắn chế nhạo khi nhìn thấy cảnh những kẻ nghiện ngập hoảng loạn chạy đi chạy lại trong hoảng loạn, cố gắng xóa bỏ mọi bằng chứng buộc tội. Chúng chỉ là những con chuột, chúng run sợ khi nghĩ đến sự trừng phạt.

Vương Hạo Nhiên híp mắt, nhìn trong phòng hỗn loạn. Sự thôi thúc nổi giận chống lại những người tên rác rưởi cùng phòng bùng cháy trong hắn, được thúc đẩy bởi hành vi đê hèn của họ là phá hủy đồ đạc và giường của hắn. Hắn ta phải làm gương cho họ, và cho những người khác biết chuyện gì đã xảy ra với những kẻ dám chống lại hắn ta.

Hắn đến gần những người bạn cùng phòng của mình, những người đang co rúm lại vì sợ hãi khi hắn đi về phía họ. Không nói một lời, hắn ta đánh họ bằng một loạt nắm đấm và đá. Những cú đánh của anh ta giáng xuống đất với lực tàn bạo, khiến những người bạn cùng phòng của anh ta bị đ·ánh đ·ập và bầm tím.



Nhưng Vương Hạo Nhiên chỉ mới bắt đầu. Hắn ta nắm cổ áo một trong những người bạn cùng phòng của mình và ném hắn ta vào tường, khuôn mặt hắn ta biến thành một chiếc mặt nạ sợ hãi.

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể gây rối với ta và thoát khỏi nó?" hắn gầm gừ. "ta sẽ cho ngươi thấy điều gì sẽ xảy ra với bất cứ ai chống lại ta."

Hắn ta tiếp tục đánh những người bạn cùng phòng của mình, mỗi cú đánh đều xuất phát từ cơn thịnh nộ và mong muốn trả thù của hắn ta. Hắn ta áp đảo họ bằng sức mạnh và tốc độ vượt trội của mình, đảm bảo rằng họ sẽ cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của cơn thịnh nộ của anh ta.

Mỗi khi Vương Hạo Nhiên đấm, cơ thể họ sẽ chảy máu. Với mỗi cú đấm, Vương Hạo Nhiên cười vui vẻ, thưởng thức tiếng rên rỉ đau đớn của n·ạn n·hân và tiếng kêu như lợn bị g·iết. Hắn ta thậm chí không cho họ cơ hội để thở.

Cảnh tượng khủng bố của họ chỉ làm tăng thêm khoái cảm tàn bạo của Vương Hạo Nhiên, mặc dù hắn ta không nhận thấy rằng một phần bốn hàm răng của hắn đã nhô ra những chiếc răng sắc nhọn. Nhưng những nạn nhận của hắn thì thấy rất rõ, Họ run rẩy trước mặt hắn, cảm giác như thể sắp bị Vương Hạo Nhân nuốt sống. Tất cả những gì họ có thể làm là cầu nguyện cho sự đau khổ của họ nhanh chóng kết thúc.

Angel chứng kiến cảnh này không khỏi rùng mình, cho rằng Vương Hạo Nhiên đang trút giận lên n·ạn n·hân bất hạnh vì cô đã bỏ anh đi tìm hoàng tử.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt ngang hành động của Vương Hạo Nhiên. Hắn dừng lại hành động của mình, quay lại và thấy Elizabeth đang đứng đó, đằng sau nàng là một cô gái xinh đẹp, cô ấy có một khí chất thuần khiết và ngây thơ, tạo nên sự tương phản rõ nét với con dân của Xích Quốc.

Vương Hạo Nhiên không để ý đến người bạn cùng phòng của mình đang co ro trong góc, cố gắng trốn thoát qua cửa sổ một cách liều lĩnh. Tâm trí hắn bị tiêu hao bởi sự hài lòng khi đánh bại những tên dân đen rác rưởi. Elizabeth quan sát cảnh tượng và hỏi, "Người hùng của tôi, ngươi đã lấy lại được sự tự tin và niềm kiêu hãnh vốn có của mình rồi sao?"

Vương Hạo Nhiên cau mày trước câu hỏi của cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn Không giỏi kiểm soát cảm xúc, nên sự bất mãn đã lộ rõ trên mặt của hắn.

"Và tính cách của ngươi ... đã thay đổi," Elizabeth tiếp tục, chú ý đến máu chảy ra từ nắm đấm của Vương Hạo Nhiên. "Không phải lúc nào ngươi cũng tàn nhẫn như vậy, ngay cả trước khi ngươi gặp Âu Dương Bạch."

Elizabeth đoán có thể là do sự m·ất t·ích của hắn, và khí tức của Chúa Tể Bóng Tối cũng đóng một vai trò quan trọng cho sự thay đổi đột ngột này.