Chương 10
Đấu trường của học viện.
Vương Hạo Nhiên bước vào đấu trường, nơi đầy kỳ ảo với kiến trúc mang phong cách trung cổ. Các tòa nhà xây dựng từ đá cẩm thạch và được trang trí hoa văn tinh tế, tạo nên một không gian kỳ lạ đầy ma mị.
Các học sinh đang đeo những bộ trang phục cổ điển, với những chiếc nón đội lên đầu và áo choàng dài, tạo nên một bầu không khí thời trang đậm chất kỳ ảo.
Trên khán đài, những người cổ vũ cho đội của hoàng tử đang la hét và đưa lên những biểu ngữ và cờ tay màu sắc rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng lãng mạn nhưng cũng đầy quyền lực.
Vương Hạo Nhiên cảm nhận được sự khác biệt của vương quốc này so với nơi mà hắn đến từ. Hắn ngửi thấy mùi hương đặc trưng của loại hoa được trồng ở đây và cảm nhận được nhiệt độ khác lạ của không khí
Vương Hạo Nhiên cảm thấy rất khó chịu khi thấy các học sinh đang cổ vũ và hò reo cho nhóm hoàng tử, đặc biệt là khi những người đó đang đứng gần mình. Hắn ta có vẻ ghen ghét và đầy căm phẫn khi thấy người khác được yêu thích và tôn vinh hơn mình. Những ánh mắt của Hắn ta đầy với cảm xúc phẫn nộ và sự khinh thường, khi Hắn ta chứng kiến sự nhiệt tình của những người khác dành cho đối thủ của mình. Hắn ta cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng không thể ngăn chặn cảm giác ghen tị và cảm thấy bị bỏ lại phía sau
Vương Hạo Nhiên nói: “có vẻ ngài không sợ hãi việc đánh mất tình yêu nhỉ, ta đánh giá cao sự dũng cảm của ngài”
Vương Hạo Nhiên nhìn vào nhóm hoàng tử kiêu căng phát biểu.
Lời nói vừa rồi đáng lẽ ra nên từ trong miệng của hoàng tử Grace chứ không phải một tên điên rồ không s·ợ c·hết.
Những lời của Vương Hạo Nhiên làm cho cả khán đài phải c·hết lặng.
“Tên này đúng thật là điên rồi”
“Hắn không biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào sao?”
“Tại ha nể phục”
Hoàng tử Grace không chút sợ hãi trước sự thách thức của Vương Hạo Nhiên, chỉ khoanh tay trước ngực và lạnh lùng đưa ra câu hỏi: “Ta không có thời gian để tranh cãi với ngươi, ngươi muốn bắt đầu từ ai trước trong ba người chúng ta?”
Tuy nhiên, thái độ không việc gì của Hoàng tử Grace khiến Vương Hạo Nhiên cảm thấy rất tức giận.
Vương Hạo Nhiên giơ tay lên trên, với động tác nhẹ nhàng, hắn kích hoạt kĩ năng "Trang bị". Ánh sáng lấp lánh bao quanh người hắn, tạo ra một hiệu ứng kỳ lạ giống như những bông tuyết bạc rơi xuống đất. Các học sinh xung quanh không khỏi ngạc nhiên trước sức mạnh kỳ diệu của kĩ năng này.
Sau đó, một cánh tay của Vương Hạo Nhiên nâng lên, bóng dáng của một thanh kiếm đã xuất hiện trên tay hắn. Kiếm được làm bằng kim loại đen bóng, với một lưỡi kiếm sắc nhọn và một tay cầm được trang trí bằng các viên ngọc trai lấp lánh.
Vương Hạo Nhiên nhìn vào thanh kiếm với ánh mắt tự hào, hắn biết rõ rằng đây là một trong những v·ũ k·hí tốt nhất mà hắn vừa mua. Khi sử dụng kĩ năng "Trang bị" hắn có thể triệu hồi bất kỳ vật phẩm nào mà hắn đã thu thập được trước đó, từ kiếm, đến áo giáp, đến các vật phẩm khác.
Vương Hạo Nhiên nắm chặt thanh kiếm, cảm thấy sức mạnh của nó tràn đầy trong cơ thể hắn, hắn vung mạnh thanh kiếm của mình vào không khí để thị uy trước nhóm hoàng tử và đám đông.
Vương Hạo Nhiên cười ngạo mạn đưa ra lời đề nghị: “Tất cả bọn ngươi cùng lên”.
Angel đang đứng ở khán đài theo dõi trận đấu, khi thấy Vương Hạo Nhiên sử dụng kĩ năng "Trang bị" nàng ta không thể tin vào mắt mình. Nàng ta nhìn chăm chú vào cánh tay của Vương Hạo Nhiên và thấy một luồng sáng lóe ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Angel cảm thấy hồi hộp và tò mò trước sức mạnh của kĩ năng này, và nàng ta không thể rời mắt khỏi Vương Hạo Nhiên và không thể tin được rằng nó đã xuất hiện trước mắt nàng ta.
Khán đài và nhóm hoàng tử cũng đều giật mình trước tình huống này. Họ bối rối tự hỏi thanh kiếm xuất hiện từ đâu, đó là thứ mà họ chưa bao giờ nghe nói tới. Họ đã quên đi lời nói ngạo mạn của Vương Hạo Nhiên vừa nãy mà chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.
Đặc biệt trên nơi cao nhất của đấu trường, một bỗng người nắm chặt vào lan can say mê nhìn vào kĩ năng mà Vương Hạo Nhiên vừa triển khai, thật đẹp và mạnh mẽ.
Nhiệt độ của trận đấu tăng lên một cách kinh khủng, không ai dám coi khinh Vương Hạo Nhiên và cho rằng hắn sẽ b·ị đ·ánh bại môt cách dễ dàng.
Những khán giả ở khán đài nín thở xuống sàn đấu và mong mỏi được nhìn thấy một trận đấu đầy hấp dẫn.
Hoàng tử Grace hít một hơi thật dài:”Ngươi chắc chắn?”
Vương Hạo Nhiên nói: “Ta chắc chắn”
Ageus nín thở và bước lên sàn đấu, hắn ta vẫn cảm thấy sốc với kĩ năng hồi này, nó không phải là một kĩ năng triệu hồi bình thường. Vì hắn, một kiếm sĩ ma pháp cũng không làm được điều đó, nó gần như bất khả thi.
Grace và Gore thì khá hơn bọn hắn cũng không phải kiếm si, bọn họ chỉ ngạc nhiên trong chốc lát.
Trấn đấu đã diễn ra.
Trong trận đấu căng thẳng, Hoàng tử Grace sử dụng phép thuật của mình để tăng sức mạnh cho đồng đội của mình. Ageus cường hóa thanh kiếm của mình bằng phép thuật và nhanh chóng tiến đến t·ấn c·ông Vương Hạo Nhiên. Tuy nhiên, Vương Hạo Nhiên không chùn bước, hắn ta dùng kĩ năng "trang bị" để triệu hồi ra một chiếc khiên và nhanh chóng đối đầu với Ageus.
Gore, đồng đội của Ageus, sử dụng thương pháp để kết hợp t·ấn c·ông. Tuy nhiên, Vương Hạo Nhiên đã dự báo được động thái của đối thủ và đã tránh được đòn t·ấn c·ông từ bên phải.
Vương Hạo Nhiên nổi lên như một chiến binh đáng gờm, sử dụng thanh trường kiếm của mình với độ chính xác c·hết người. Các cuộc t·ấn c·ông của hắn ta không ngừng, giống như một cái búa, đập tan mọi thứ trên đường đi của hắn ta, để lại dấu vết hủy diệt phía sau. Thanh kiếm của hắn ta v·a c·hạm với v·ũ k·hí của đối thủ vang vọng khắp chiến trường, kèm theo tiếng la hét thảm thiết của họ.
Nhưng khi trận chiến diễn ra, rõ ràng là Vương Hạo Nhiên không phải là bất khả chiến bại. Hắn kiệt sức và choáng ngợp trước sức mạnh của đối thủ. Ngay cả Ageus, người từng coi chỉ có mã ngoài, cũng tỏ ra là một đối thủ đáng gờm. Sau đó là Gore, người có những cuộc t·ấn c·ông đầy hiệu quả.
Nhưng chính Hoàng tử Grace mới thực sự khiến Vương Hạo Nhiên mất cảnh giác. Hắn ta không ngờ rằng hoàng tử mới trẻ tuổi lại có phép thuật mạnh mẽ như vậy, và mỗi khi Vương Hạo Nhiên cố gắng t·ấn c·ông hắn ta, Vương Hạo Nhiên ta đều gặp phải một rào cản hoặc một câu thần chú khác áp đảo hắn ta.
Khi trận chiến diễn ra, tiếng reo hò trong đám đông ngày càng lớn hơn và điên cuồng hơn. Tâm trí của Vương Hạo Nhiên bị che phủ bởi sự tức giận và hối hận. Anh ta nên đối đầu với đối thủ của mình từng người một, không cố gắng áp đảo họ bằng vũ lực
Angel ngồi trên khán đài cảm nhận được áp lực nặng nề đang đè nặng lên Vương Hạo Nhiên. Hắn ta trông mệt mỏi, đau đớn, và tuyệt vọng trong trận chiến này.
Những kỹ năng mà Vương Hạo Nhiên học được từ vương quốc hỗn loạn bất lực trước cuộc đấu này vì chúng chỉ là kĩ năng bị động. Nếu hắn ta còn là anh hùng kiếm sĩ cấp hai như trước, thì còn may ra có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Cảm giác nhục nhã lan tỏa trong cơ thể Vương Hạo Nhiên khiến anh ta cảm thấy bị khai trừ và phải chịu đựng sự tổn thương từ mọi người. Anh ta bất lực và không thể thoát khỏi cảm giác tự ti đang ám ảnh hắn ta khi còn ở trong nhóm của Âu Dương Bạch
Khi tên hoàng tử Grace chuẩn bị tung ra một cú quyết định.
Cơ thể đã chìm vào cơn mê của Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên tự chuyển động.
Khi “Vương Hạo Nhiên” ngẩng đầu lên, tên hoàng tử giật mình và dừng lại kĩ năng đang chuẩn bị t·ấn c·ông của mình và nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
Đôi mắt của “Vương Hạo Nhiên” trở nên sắc bén và dữ dội, phản ánh sự hỗn loạn và bóng tối của thế giới xung quanh hắn. Chúng có màu đỏ đậm, rực lửa dường như bừng sáng với ngọn lửa bên trong, bùng cháy với niềm đam mê chiến đấu. Đồng tử của chúng hẹp và dài ra, giống như đồng tử của động vật ăn thịt, liên tục quan sát môi trường xung quanh để tìm bất kỳ mối đe dọa hoặc điểm yếu tiềm ẩn nào. Nó toát ra một cảm giác quyền lực và đáng sợ khiến kẻ thù phải tránh xa. Nhóm của hoàng tử bắt gặp ánh mắt của “Vương Hạo Nhiên” tỏ ra cực kì khó chịu, như thể họ đã nhìn chằm chằm vào trái tim của bóng tối và bị phán xét bởi một thực thể khó dò nào đó.
"Các ngươi có từng nghe qua huyết tinh đến từ vực thẳm dưới đáy địa ngục chưa? Hãy cẩn thận, vì giờ đây nó sẽ trỗi dậy và tìm kiếm người chủ nhân mới. Và chính các ngươi sẽ là mục tiêu tiếp theo của nó." – “Vương Hạo Nhiên” thì thầm một cách bí ẩn và đầy rùng rợn trước khi sử dụng kỹ năng "Huyết Tinh Quật Khởi"
Grace, Ageus và Gore đồng loạt giật mình: Cái gì!?
“Vương Hạo Nhiên” vung kiếm, kích hoạt "Huyết Tinh Quật Khởi" nổi loạn như những trận gió mạnh xoáy đánh tan mọi chướng ngại vật, định truất phế tất cả những kẻ đứng trên đường đi của nó. Những tia sáng màu đỏ bao quanh lưỡi kiếm, phản ánh sự tàn bạo của kỹ năng này. Huyết Tinh Quật Khởi là sự hủy diệt một cách tàn nhẫn và đáng sợ, gợi lên những cảm giác rùng rợn, đầy bí ẩn, như thể có một sức mạnh cổ xưa đã được thức tỉnh từ trong lòng đất
Khi “Vương Hạo Nhiên” tập trung sức mạnh để triển khai kỹ năng "Huyết Tinh Quật Khởi" một tia sáng đỏ tươi bao phủ lấy lưỡi kiếm của hắn ta, tạo ra một ánh sáng chói lóa. Sau đó, hắn ta liều mạng tung ra một đòn chém mạnh mẽ xuống sàn đấu của đấu trường học viện.
Một âm thanh lớn vang lên khi lưỡi kiếm chạm đất, và một c·ơn l·ốc x·oáy đỏ như máu bắt đầu hình thành xung quanh hắn ta, tạo ra một lực hút mạnh mẽ. Đất đai xung quanh đột nhiên bị cuốn vào cơn lốc này, tạo ra một vệt đường rỗng sâu.
Với sức mạnh của kỹ năng này, sàn đấu của đấu trường học viện bị phá hủy và sụp đổ thành từng mảnh nhỏ. Những người xung quanh chỉ có thể nhìn ngỡ ngàng trước sức mạnh hủy diệt của "Huyết Tinh Quật Khởi"
Các giáo viên đang cảm thấy bàng hoàng khi chứng kiến sự tàn phá xảy ra, tuy nhiên họ nhanh chóng hành động để giải cứu nhóm hoàng tử và dùng phép thuật tạo ra một bức tường ma thuật để ngăn chặn sự lan rộng của cơn lốc. Tuy nhiên, dù họ đã làm như vậy, âm thanh của đòn đánh cuối cùng từ "Vương Hạo Nhiên" vẫn còn vang vọng. Cơn lốc va vào bức tường phép thuật và tạo ra những âm thanh đáng sợ, giống như nó có sự sống vậy. Chúng kêu la, đập phá nhằm tìm đường ra ngoài để tiếp tục sự tàn sát.
Sau khi sử dụng kỹ năng "Huyết Tinh Quật Khởi" thanh kiếm của Vương Hạo Nhiên trở nên vỡ vụn, như một biểu hiện rõ ràng của sức mạnh tàn ác đã được giải phóng. Các mảnh vụn như mưa rơi xuống sàn đấu, tạo ra tiếng lách cách lớn, khiến cho không khí xung quanh trở nên đầy ám ảnh. Tuy nhiên, dường như đây chỉ là kết quả tất yếu của việc sử dụng một sức mạnh quá mức với một thanh kiếm bình thường. Mặc dù cũng là một vật phẩm quý giá, nhưng giá trị của nó giờ đã trở nên vô nghĩa, như một biểu tượng cho sự chuyển đổi của sức mạnh và cả sự hy sinh của người sử dụng