Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 98: Vết sẹo của Từ Túc




Mao Sơn trong lòng giận dữ, là tên ngu ngốc nào dám tập kích vào trong đây? Chẳng lẽ không sợ hơn hai trăm người bọn hắn tiêu diệt sao?

Một người một cái nước bọt, là đủ dìm chết đám người tập kích rồi ấy chứ.

Trong lòng Mao Sơn suy nghĩ còn rất ngây thơ, hắn nghĩ rằng bên mình quân số đông như vậy, sẽ không sợ kẻ nào hết.

Thế nhưng lại không nghĩ đến, quân số bên đối phương, vốn dĩ không hề ít.

" Đội trưởng, quân địch số lượng quá đông, mọi người bị đánh bất ngờ đều không phản ứng kịp, bỏ chạy hết rồi. Chúng ta mau chạy thôi."

Bên cạnh hắn không xa, một tên thiếu niên trong đội Mao Sơn từ bên ngoài chạy đến chỗ hắn, hét lớn.

" Chạy cái gì chạy, theo ta đi gọi lão đại, đi tập kết các huynh đệ xung quanh lại, phản công bọn chúng."

" Ai da."

Mao Sơn tức giận vỗ đầu tên thiếu niên kia một cái, sắc mặt duy trì vẻ bình tĩnh.

Sau một thời gian ngắn hốt hoảng vì bị giật mình, Mao Sơn đã tỉnh táo lại.

Chẳng phải còn lão đại đang ở đây sao? Với thực lực của lão đại, đám người tập kích chỉ là gà đất chó sành mà thôi.

" Phải. . . Phải."

Thiếu niên lia lịa gật đầu, sắc mặt không có chuyển biến gì, nịnh nọt nói.

Đi theo chân Mao Sơn đến chỗ lều trại của Cao Lãng, nhìn thấy bên trong tối om không có một ngọn đèn, vô cùng yên tĩnh, trong lòng thiếu niên có chút thấp thỏm, nhìn sang Mao Sơn:

" Đội trưởng?"

" Suỵt. . . "

Mao Sơn đặt một ngón tay lên miệng, làm ra một cái động tác.

Ánh mắt bên trong nhìn vào lều của Cao Lãng tràn đầy sùng kính cùng ái mộ:

Lão đại không hổ là lão đại, bên ngoài đánh nhau to như thế, vẫn không thể lay chuyển được giấc ngủ của ngài ấy. Thế nhưng tình hình vốn đang nguy cấp, đành phải xin lỗi lão đại một tiếng thôi.

" Lão đại, mau dậy thôi. Bên ngoài có quân địch tập kích."

Mao Sơn cả người đứng thẳng, hai chân thẳng tắp đều nhau, ở bên ngoài hét lớn, không dám bước vào bên trong.

Nhìn tác phong quen thuộc này của Mao Sơn, đủ để biết trong mấy ngày này, Cao Lãng đã tốn bao mồ hôi công sức, chăm sóc hắn nên người ra sao.

Tên thiếu niên nhìn thấy động tác của đội trưởng mình, trong lòng có chút quái lạ, nhưng hắn không dám mở miệng, chỉ im lặng đứng sau lưng Mao Sơn.

" Lão đại. . ."

Nhìn thấy trong lều vẫn không có dị động, Mao Sơn trong lòng hơi xao động, liên tục hô to vài tiếng, thế nhưng vẫn không có chuyển biến gì.

Mao Sơn cảm thấy quái lạ, là hắn giọng nói chưa đủ to, hay do lão đại ngủ quá say đi, không thể dậy nổi?

Thời gian không còn nhiều, Mao Sơn chỉ có thể đánh bạo, cẩn thận nói ra:

" Lão đại, nếu ngươi còn chưa dậy, ta sẽ vào bên trong gọi?"

" Lão đại, ta vào thật đây ? . . "

" Lão đại, ta vào thật nhá ? . . "

Cẩn thận dò hỏi vài câu, Mao Sơn sắc mặt do dự, bàn chân rón rén bước vào bên trong, một lần đi được vài bước, lại lớn tiếng hỏi Cao Lãng.

Bước đến cửa lều, Mao Sơn cánh tay run rẩy vén lều lên, trong lòng không ngừng hò hét.

Lão đại, là ta gọi ngươi dậy ngươi không dậy. Thế nên ta mới bất đắc dĩ vào trong lều mà không có sự cho phép của ngươi.

Lát nữa ngươi đừng có đánh ta a. Ta là bị buộc bất đắc dĩ.

Nhìn thấy Mao Sơn thần tình kinh hoảng, thiếu niên sau lưng hắn có chút im lặng, ta nhớ lão đại tính cách vô cùng ôn hoà, đâu có đáng sợ đến mức đấy đâu chứ?

Nếu Mao Sơn mà nghe hiểu được suy nghĩ trong lòng thiếu niên, hắn chỉ có thể quay đầu lại cho thiếu niên một cái cười lạnh.

Ngây thơ, cấp bậc thấp như các ngươi do ta quản hạt, nếu các ngươi làm gì sai. Lão đại sẽ không đánh các ngươi mà cứ nhè ta ra mà đánh, các ngươi có thể sợ sao được?

Soạt.

Vén lên tấm rèm cửa lều, Mao Sơn bước vào bên trong, chỉ là khi hắn vừa nhìn thấy khung cảnh ở trong lều, cả người đều sững sờ.

Lợi dụng chút ánh sáng ít ỏi bên ngoài chiếu vào, Mao Sơn có thể nhìn rõ trong lều, bên trong trống rỗng, không có người.

Hắn thậm chí cho là mình bị hoa mắt, cẩn thận đốt lửa lên, soi sáng căn lều, đầu liên tục ngó nghiêng quan sát xung quanh.

Thật không có một ai hết, ngay cả một cái chăn cái chiếu cũng không có.

Lão đại đi đâu rồi?

(;;;・_・)

Mao Sơn trong lòng hoang mang, bây giờ hắn mới chính thức cảm thấy sợ hãi. Trụ cột vững vàng sau lưng hắn, đã không cánh mà bay.

Giết ~. . . giết ~. . .

Keng. . .keng. . .

Bên ngoài âm thanh chém giết vang lên, kèm theo là âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau. Đoàn người tập kích, đã xông vào đến tận trong đây.

Mao Sơn hốt hoảng xông ra bên ngoài, nhìn lấy đám người chém giết lộn xộn với nhau.

Thậm chú hắn còn không thể phân biệt được, đâu là quân ta với quân mình. Vì đối phương, đều là các thí sinh dự thi trong vòng hai này.

Ắt hẳn chính đám người chém giết bên trong, đến bây giờ cũng đã không phân biệt nổi, đâu là quân ta với quân mình nữa.

Một đường quét ngang đi thu thập đội ngũ, chỉ cần thấy người là thu nạp vào, không cần biết hắn mạnh hay yếu.

Đến bản thân Mao Sơn là người thu nạp, cũng không thể nào nhớ hết được khuôn mặt của hơn hai trăm người, huống chi là đám đội ngũ ở bên trong, chỉ biết để ý đến đội ngũ của mình.

" Mao Sơn, còn nhớ bọn ta không?" Một giọng nói trầm thấp bên cạnh Mao Sơn vang lên, quay đầu sang bên phải, Mao Sơn nhìn thấy ba người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Một tên thiếu niên khuôn mặt hơi già dặn, trên má phải có một vết sẹo nhỏ, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc nhọn.

Hai tên phía sau là một cặp song sinh, đội mắt nhỏ ti hí, môi trên hở ra cái răng chuột. Trên tay trang bị bộ móng vuốt, vẫn còn đang dính máu, nhỏ từng giọt xuống nền đất.

" Từ Túc?. . ."

Mao Sơn chậm chạp nói ra hai chữ, ánh mắt híp lại, toàn thân căng thẳng.

" Không sai, chính là ta." Thiếu niên tên Từ Túc thản nhiên lên tiếng, bàn tay phải giơ lên, khẽ vuốt ve vết sẹo trên má hắn.

" Từ lúc ngươi cho ta cái vết sẹo này. Ta luôn không lúc nào không nhớ đến, nung nấu ý định trả thù."

" Các ngươi dám cướp yêu hạch của ta ư? Nếu vậy ta sẽ tập hợp các đội ngũ khác lại. Mao Sơn, ta nói cho ngươi biết. Kế hoạch này của ngươi tưởng chừng như dễ kiếm yêu hạch, nhưng sơ hở trăm chỗ, đắc tội người cũng càng nhiều."

" Hiện tại chính là tất cả mọi người đều đã tập hợp lại, để phản kháng ngươi, cướp lại những gì mà vốn dĩ thuộc về bọn họ."

Từ Túc nói, càng nói càng điên cuồng, đến câu cuối cùng, thậm chí không nhịn được mà cười trợn mắt lên.

Lần đó Mao Sơn dẫn đoàn người đi cướp yêu hạch của đội ngũ Từ Túc, Từ Túc không nghe theo nên xảy ra tranh chấp, sau cùng bên Mao Sơn đông hơn nên Từ Túc đã thất bại, không những bị cướp hết số yêu hạch, lại còn bị Mao Sơn cho một đao trên mặt.

Chính vì điều ấy, Từ Túc triệt để điên rồi, từ chối gia nhập vào đội ngũ của Mao Sơn, trong lòng chỉ còn ý muốn trả thù.

Hắn dẫn người đội ngũ hắn đi lan truyền tin tức, sau đó âm thầm tập kết các đội ngũ khác lại, ẩn nấp chờ đợi thời cơ, đến tối nay, mới quyết chiến một phen với Mao Sơn.

Nhìn thấy sắc mặt điên cuồng của Từ Túc, Mao Sơn trong lòng âm thầm lo lắng, đêm nay hắn xem ra, lành ít dữ nhiều rồi.

" Giết."

Từ Túc quát to một tiếng, cặp song sinh từ phía sau lưng hắn xông ra, sắc mặt lãnh lẽo, cặp móng vuốt ẩn ẩn toả ra hung quang.

" Giết."

Mao Sơn không hề ngần ngại hét to một tiếng, lập tức giơ trường đao lên chém giết.

Ngọn lửa từ trên bàn tay lan ra, bao bọc lấy cả thanh trường đao, đao phong cương mãnh, chỉ tiến không lùi.

Hoả Diệm Đao Pháp.

Keng. . .

Va chạm với móng vuốt của một tên, sức lực của Mao Sơn vô cùng lớn, lập tức gạt bỏ hắn ra, trường đao biến đổi, đỡ lấy móng vuốt của tên thứ hai.

Mao Sơn sắc mặt khó coi, đối phương có tới hai người, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, trường đao của hắn nhất thời chỉ có thể tạm thời bảo hộ xung quanh, không thể vươn xa hơn, chém tới đối phương.

Cặp song sinh lợi dụng tốc độ cùng thân hình của mình, vòng quanh vây đánh Mao Sơn, không chủ động tấn công chính diện, mà vừa đánh vừa chạy, mục đích kéo chân Mao Sơn lại, không cho hắn chạy trốn.

" Mao Sơn, ta muốn hỏi lão đại của ngươi ở đâu? Ta đã tìm khắp xung quanh, nhưng không tìm thấy hắn."

Từ Túc lạnh nhạt nói, ánh mắt xuất hiện vẻ dữ tợn. Trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

" Rõ ràng là lão đại của hơn hai trăm người, thế mà kẻ địch tập kích, lại lập tức lén lút bỏ trốn, kẻ nhát gan như vậy, ngươi cũng theo được sao?"

" Im miệng." Trường đao gạt ra móng vuốt, Mao Sơn tức giận hét lớn, tâm tình xao động, lập tức lộ ra sơ hở.

Thấy Mao Sơn xuất hiện sơ hở, móng vuốt của tên song sinh không ngần ngại lập tức lấp đi chỗ sơ hở đó.

Một vuốt cào trúng lưng, máu tươi phun ra, lộ ra ba vết sẹo dài, nhuộm đỏ thẫm cả cái áo.

" Ha ha ha ~, Mao Sơn ngươi cũng có ngày hôm nay?" Nhìn thấy vết thương trên người Mao Sơn, Từ Túc sắc mặt vui vẻ, cười lớn nói.

Hắn mở miệng mục đích, chính là để kích thích Mao Sơn lộ ra sơ hở, không nghĩ đến vết thương trên người Mao Sơn, còn tuyệt vời hơn là hắn nghĩ.

Vết sẹo trên khuôn mặt, cũng bớt đau nhức đi vài phần.

" Các ngươi đừng vội giết hắn, để hắn sống lâu thêm tí nữa, cho hắn cảm nhận được sự đau nhức mà ta phải chịu."

Từ Túc khẩu khí vô cùng ngang ngược, nói chuyện mà vẻ mặt hắn rất thản nhiên, sau đó chuyển sang âm trầm, híp mắt nhìn lấy Mao Sơn:" Ta muốn tự tay giết hắn."

" Bộp."

" Đội trưởng, chạy mau."

Đằng sau Mao Sơn, tên thiếu niên sau lưng hắn nhìn thấy vết thương trên người đội trưởng mình, sắc mặt không còn do dự nữa, liền cầm đao xông lên, chặn lại một tên song sinh, giúp Mao Sơn giải vây.

Mao Sơn cả người đau nhức, vết thương trên lưng hắn khiến sắc mặt hắn nhăn lại, cắn chặt răng, nhẫn nhịn không hét lên, bị Từ Túc chê cười.

Khi nhìn thấy thiếu niên giúp đỡ, Mao Sơn nhìn lấy thiếu niên đó thật lâu, như để ghi nhớ khuôn mặt hắn lại, liền một đao chém ra, liền xoay người chạy trốn.

Không để công sức của thiếu niên đó bị uổng phí.