Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 52: U Minh Lang Vương chạy




Quả nhiên, U Minh Lang Vương di dời sự chú ý của Cao Lãng sang người Hàn Quý. Nó gầm thét một tiếng, móng vuốt sắc nhọn va chạm với chiến phủ.

Nhưng lần này, U Minh Lang Vương không đẩy lùi được đối thủ, mà nó còn bị bật ra.

Chiến phủ nặng nề của Hàn Quý, cộng thêm võ kỹ và thực lực của hắn. Mạnh hơn Lưu Vũ lúc trước gấp nhiều lần.

Hàn Quý cũng bị cú va chạm mà đẩy lùi hơn mười bước.

Chớp lấy thời cơ, Cao Lãng vọt qua Hàn Quý, vận hết tối đa thân pháp Kim Nhạn Công. Cao Lãng như thiểm điện xẹt qua U Minh Lang Vương, một kiếm loé lên rồi biến mất, rực rỡ vô cùng.

Không gian như ngừng lại, Cao Lãng dừng chân mà U Minh Lang Vương cũng hạ xuống.

Yên lặng, sự yên lặng khiến người ta sợ hãi.

" Tí tách."

Một tiếng nhỏ giọt vang lên, thân hình to lớn của U Minh Lang Vương hơi khụy xuống, trên mắt phải nó có một sợi tơ vô cùng nhỏ, máu tươi dần chảy ra, dần dần thành những dòng máu.

Hàn Quý kinh ngạc nhếch khoé miệng, thiểm điện vừa loé lên chẳng lẽ là một kiếm do Cao Lãng gây nên.

U Minh Lang Vương nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, mắt trái của nó như muốn nhìn kỹ kẻ gây cho nó vết thương này.

Khẽ gầm nhẹ một tiếng, U Minh Lang Vương chạy nhảy mình chạy sâu vào trong rừng.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng hú thê lương, đàn U Minh Lang nghe thấy đều hú theo một tiếng rồi đồng loạt rút lui.

Thấy U Minh Lang Vương bỏ chạy, Cao Lãng nhẹ thở một hơi.

Hắn nhớ lại kiếm vừa rồi, Bạt Kiếm Thuật, kiếm như lôi đình, sức bật quả nhiên đủ mạnh. Điều kiện tiên quyết là tốc độ của hắn phải nhanh, nhanh đến tận cùng.

Thế nhưng kiếm vừa rồi vẫn chưa đủ nhanh, nên U Minh Lang Vương vẫn né tránh được chỗ hiểm yếu. Kiếm không trúng yết hầu, mà trúng mắt phải.

" Cao Lãng huynh đệ, ngươi sao rồi."

Nhìn thấy Cao Lãng vẫn đứng bất động, Hàn Quý khẽ hô.

Chậm rãi nhìn về Hàn Quý, nở một nụ cười sáng lạn:

" Ta không sao"

" Phù." Nhẹ thở ra một hơi, tâm tình căng thẳng nay đã thả lỏng hẳn, cảm giác như vừa được kéo ra khỏi vách núi cao.

Hàn Quý không nói chuyện mà nhìn Cao Lãng một cách quái dị.

" Quý huynh nhìn ta như vậy làm gì?" Cao Lãng hơi ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt này khiến hắn hơi sợ sợ.

" Biến thái." Hàn Quý rít hai tiếng từ kẽ răng mình, khiến cho Cao Lãng buồn bực.

Mặc kệ tâm trạng buồn bực Cao Lãng, Hàn Quý mau chóng kiểm tra thương thế cho Lưu Vũ rồi, cứu chữa cho hắn.

May mắn, Lưu Vũ vẫn còn thở, chỉ là mất máu quá nhiều thôi.

" Vết thương quá lớn, xem ra sẽ để lại sẹo." Hàn Quý trầm giọng nói.

Dù đang đau đớn không cử động được, Lưu Vũ vẫn nhẹ mỉm cười, giọng hơi run rẩy: " Quý ca không cần phải lo cho ta, đã theo cái nghề này, có vài vết sẹo cũng chỉ là chuyện bình thường thôi."

" Được, nằm yên để ta cầm máu." Hàn Quý vỗ nhẹ người Lưu Vũ, tay giữ chặt không cho hắn cử động, sợ máu lại chảy thêm ra.

Mất một thời gian sơ cứu, Lưu Vũ ít nhất cũng đã có thể đứng dậy cử động nhẹ, Cao Lãng đi đến gần xách hắn đứng lên đưa về lều trại. Còn Hàn Quý bận đi kiểm tra thương thế của các huynh đệ.

" Cao Lãng huynh đệ, ngươi là kiếm khách." Lưu Vũ được Cao Lãng dìu về lều trại, trên đường đi thầm hỏi Cao Lãng.

Lưu Vũ cũng nhìn thấy thiểm điện vừa rồi là kiếm quang do Cao Lãng gây ra, thế nhưng kiếm vừa rồi còn nhanh hơn cả khi Cao Lãng giao thủ với Lâm Tiền.

Kẻ cầm kiếm bình thường, không thể nào tạo được kiếm quang như vừa rồi. Chỉ có kiếm khách mới làm được

" Không hẳn, chỉ là ta có tu luyện một bộ võ kỹ kiếm thuật thôi."

Cao Lãng lắc đầu đáp, kiếm khách thật sự thì phải lĩnh ngộ sơ bộ ra kiếm ý. Kiếm phải có thực lực mạnh rất nhiều mới được gọi là kiếm khách chân chính.

Con đường của Cao Lãng hiện tại, vẫn còn xa lắm.

" Ngươi không có sư thừa?"

" Không có." Cao Lãng nhẹ gật đầu.

Lưu Vũ nhẹ hít sâu một hơi. Cao Lãng tu một bộ kiếm thuật mà đã có thể dùng kiếm nhanh như tia chớp.

Muốn ra một kiếm như vậy mà lại là tự mình tìm hiểu. Điều này có thể nói năng lực lĩnh ngộ võ kỹ của Cao Lãng quá kinh khủng.

" Đáng tiếc vừa rồi không đánh chết được U Minh Lang Vương."

Lưu Vũ chép miệng, hắn quên đi mất vết thương trên người mình là do ai gây ra.

Cao Lãng cười khổ, U Minh Lang Vương là yêu thú cấp ba. Nếu vừa rồi không đánh đuổi được nó đi, có lẽ tất cả mọi người cùng chết tại đây rồi.

Còn việc giết được nó. Quá khó. Dù sao cảnh giới của nó vẫn còn ở đấy. Cao hơn hẳn tất cả mọi người ở đây.

Dìu Lưu Vũ về lều trại, Cao Lãng cũng không nghỉ ngơi mà đi đến chỗ Hàn Quý đang tập trung các huynh đệ còn sức lực.

Khoảng hơn hai mươi người đứng cạnh đống lửa, đây là những huynh đệ bị thương nhẹ còn cử động được, còn những ai bị thương nặng, đều đi nghỉ ngơi trước.

" Thống kê như thế nào." Hàn Quý trầm giọng nói.

Đàn U Minh Lang tấn công trong đêm, thậm chí có một con U Minh Lang Vương. Vận khí này, Hàn Quý đúng là không bao giờ ngờ đến.

" Có ba huynh đệ không sống được, tám huynh đệ bị thương nặng đều đi nghỉ ngơi, còn lại các huynh đệ còn cử động được đều đã tập trung ở lại đây." Lâm Tiền ngồi cách đó không xa nhẹ giọng nói, báo cáo công việc của hắn.

Không khí cuộc nói chuyện vì có huynh đệ bị chết mà trở nên bi thương.

Cao Lãng xoay đầu nhìn hắn, trên người Lâm Tiền ngoài vết thương do Cao Lãng gây ra, còn chi chít các vết thương nhỏ khác. Chu Ban Mai thì bình yên vô sự, tỉ mỉ ngồi cạnh chăm sóc cho hắn.

Khoé miệng giật nhẹ. Cao Lãng đảm bảo, nếu không có Chu Ban Mai, Lâm Tiền dù có bị thương, thì thương thế cũng không thê thảm thế này.

Trong lòng càng quyết tâm, trừ khi hắn đủ mạnh để coi thường người trong thiên hạ, nếu không sẽ không bao giờ có chuyện tình cảm gì ở đây. Quá mẹ nó vướng víu.

" Các huynh đệ, ta biết bây giờ ai cũng mệt mỏi. Nhưng việc còn chưa có xong. Những ai còn cử động được, theo ta xử lý thi thể yêu thú và an táng cho ba huynh đệ không may trong cuộc chiến này."

Hàn Quý phân phó, làm công việc này như hắn, đồng bạn chết là chuyện bình thường. Hắn gặp nhiều đã quen, đã qua thời kỳ đau khổ khi người sát cánh bên mình rời đi rồi.

Việc hắn có thể làm, là lấy đó làm động lực săn giết yêu thú, trả thù cho người đã khuất.

Mất vài giây bi thương ngắn ngủi, ai cũng theo sự phân phó của Hàn Quý, đi làm công việc của mình.

Thi thể yêu thú phải xử lý nhanh chóng, nếu không mùi máu quá tanh nồng, dễ khiến yêu thú khác đi săn đêm đánh hơi tới.

Cũng không biết có phải hay không vận khí lần này tốt hơn một chút, sau đợt tấn công của U Minh Lang, không thấy xuất hiện con yêu thú nào khác nữa.

Điều này cũng làm tinh thần căng thẳng của Hàn Quý thở ra một hơi, làm hội trưởng như hắn, phải thức cả đêm canh phòng.

Chợp mắt một thời gian đến vừa sáng sớm, Cao Lãng bị gọi dậy, tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc, sáng sớm đều di chuyển qua Hắc Phong Lĩnh này, sớm ngày rời khỏi.

Với đợt trận thế ai cũng bị thương này, nếu không may gặp con yêu thú cấp ba khác, thì chưa chắc đã ngăn chặn lại được. Nên rời đi càng sớm càng tốt.

Phòng tránh yêu thú đi săn ban ngày đánh hơi tới.

Mọi người đi một đoạn đường, mất một đêm không ngủ, tinh thần của Hàn Quý cũng không thấy làm sao cả.

Thực lực Linh Đan Cảnh, tinh thần cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Chính là sáng sớm vừa đi, do không có xe ngựa, lại thêm đàn ngựa tối qua cũng bị U Minh Lang gây thiệt hại hơn nửa.

Những người còn hoạt động được đều đi bộ, số ngựa còn lại đều dùng cho những người bị thương nặng.

Đi được một đoạn đường, Hàn Quý dừng bước lại, cảnh giác nhìn bên trái, trầm giọng nói ra:

" Cẩn thận."

Một tiếng sột soạt vang lên, có hai bóng người từ trong bụi cỏ đi ra.

Tất cả mọi người đều dừng lại, cảnh giác nhìn lấy hai người. Hiện tại đang ở trong Hắc Phong Lĩnh, sáng sớm tinh mơ đã xuất hiện người lạ, ai cũng đều cảnh giác.

Hai người mặc bộ quần áo đồng phục giống nhau màu thanh sam, khuôn mặt còn rất non nớt, tuổi đời không kém Cao Lãng là bao.

" Là người Thượng Thanh Tông."

Hàn Quý nhỏ giọng nói ra, giọng nói rất bé, chỉ những ai đứng gần hắn như Cao Lãng mới nghe thấy.

Cao Lãng hơi trầm ngâm, người Thượng Thanh Tông xuất hiện ở chỗ này, có phải hay không liên quan đến việc Cao Ban Mai bỏ trốn.

" Mới sáng sớm đã lùng bắt nhanh chóng thế này, có phải hay không quá vội vàng đi?"

Cao Lãng thầm nghĩ.

Hiển nhiên Hàn Quý cũng nghĩ đến điều này, khuôn mặt không đổi sắc, mỉm cười chắp tay với hai thiếu niên:

" Hồng Đoàn Hội, gặp qua hai vị thiếu hiệp Thượng Thanh Tông."

Ánh mắt của hai tên Thượng Thanh Tông lại không để ý đến hắn, mà nhìn vào vị thiếu nữ duy nhất trong đám người.

" Tiểu thư, tại sao người lại ở đây?"

Hai tên thiếu niên vẻ mặt ngạc nhiên nói ra. Cũng mặc kệ khuôn mặt khó coi của Hàn Quý.

" Ta…" Chu Ban Mai ấp úng nói, cũng không biết nói sao.

Cao Lãng liếc mắt, là người Chu Gia gia tộc. Thế nhưng lại không biết tiểu thư mình bỏ trốn.

" Là thông tin chưa đến tai Chu gia với Thượng Thanh Tông. Hay là…"

Cao Lãng híp mắt.

" Mục đích của hai tên này là việc khác."

" Thế nhưng là việc gì đâu?"

Hàn Quý hơi bất ngờ một chút, khuôn mặt nhất thời chuyển sang vui vẻ, cười ha hả đi đến chỗ hai tên thiếu niên Chu gia.

" Thì ra hai vị cũng là người của Chu gia a. Thực ra tiểu thư của các vị, xuất hiện ở chỗ chúng ta vì…"

Hai tên thiếu niên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Quý, cũng không có sự cảnh giác.

Người của Chu gia ở Bình Dao Thành, hai đại tông môn cũng không dám gây khó dễ, chẳng nhẽ lại sợ hãi một Đoàn Hội chuyên đi săn giết yêu thú.

Nhìn vẻ mặt hai tên thiếu niên, Cao Lãng biết. Hai tên này còn trẻ người non dạ, thiếu xót sự đánh đập của xã hội.

Trong rừng sâu núi thẳm, có thêm hai thi thể cũng không có gì lạ.

" Xoẹt."

Hàn Quý cầm chiến phủ bổ đôi tên thiếu niên Chu gia trước mặt, sau đó một bổ chặt đứt đầu tên còn lại đang ngơ ngác bên cạnh.

Trước khi chết, tên thiếu niên Chu gia cũng chỉ có một ý nghĩ:

" Tại sao hắn dám…"

Khuôn mặt Hàn Quý lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh. Trái ngược hoàn toàn so với lúc vui vẻ bình thường.

Nhìn thi thể còn nóng hổi, Cao Lãng thầm kêu đáng tiếc.

Xã hội này đánh đập, cũng quá hung đi.

Hàn Quý lúc bình thường thì vui vẻ nói chuyện. Nhưng với hình thể của hắn, khi hung ác lên thì ngay cả yêu thú cũng sợ.

Đám U Minh Lang tối qua là bằng chứng. Cả U Minh Lang Vương còn kiêng kỵ bỏ trốn.

Không phải sao?