Bình Dao Thành, Chu Gia gia tộc, là gia tộc có thế lực nhất tại nơi đây. Ngoài ra còn có hai tông môn có thế lực không kém là Thượng Thanh Tông và Hắc Dao Tông.
Cả hai tông môn này đều có cường giả Linh Đan Cảnh ngũ trọng cường giả, trong khi Chu Gia gia tộc lại chỉ có thực lực Linh Đan Cảnh tam trọng là cao nhất.
Một núi không thể chứa hai hổ, vì thế hai tông môn luôn đối chọi gay gắt với nhau. Từ tranh giành địa bàn, chiếm tài nguyên, nhân lực đến các sự việc nhỏ của mấy tên đệ tử tông môn.
Chu Gia gia tộc, bị kẹp giữa hai tông môn này. Thế nhưng các đời Gia chủ Chu gia, đều không chọn con đường cứng rắn, mà giao hảo với cả hai tông môn.
Trừ các đời tộc nhân trẻ tuổi trọng điểm bồi dưỡng vào Cao tầng, còn lại Chu gia đều đưa vào hai tông môn.
Các tộc nhân trẻ vào tông môn, vẫn có một số người bộc lộ tài năng, vận khí tốt leo lên Cao tầng của tông môn đấy.
Thế nên dần dần, mặc dù hai tông môn vẫn đấu đá nhau, nhưng nếu là gặp người của Chu gia, thì đều biết ý không gây sự.
Chu Gia càng nắm vững chắc địa vị của mình trong Bình Dao Thành. Không ai có thể rung chuyển được.
" Nghe đồn dạo gần đây, cường giả của Hắc Dao Tông trong trận tranh giành bí cảnh mở ra gần đây, bị Thượng Thanh Tông cường giả trọng thương, vì vậy Chu Gia muốn gả Chu Ban Mai cho thiếu chủ Vạn Thanh Sơn của Thượng Thanh Tông. Sau khi bí cảnh được điều tra xong thì liên hợp lại, gây khó dễ cho Hắc Dao Tông."
Trên đường Hàn Quý trò chuyện với Cao Lãng, đã giải thích cho hắn những tình hình phức tạp gần đây.
" Bí cảnh." Cao Lãng trong lòng chợt nổi lên hứng thú.
" Lãng đệ là có hứng thú với bí cảnh sao? Đáng tiếc là Thượng Thanh Tông đã phong toả bí cảnh lại. Đang trong thời gian nghiên cứu nó, vì thế không ai có thể xâm nhập vào bí cảnh được."
Hàn Quý cười ha hả nói, ngoại hình thô kệch nhưng tính cách lại vô cùng hào sảng.
" Vậy thì thật là đáng tiếc." Cao Lãng lắc đầu, nếu bên trong bí cảnh không có lợi ích lớn, Cao Lãng sẽ không chủ động đi đắc tội một tông môn.
" Ta nghe cha ta nói. Bí cảnh đó là của một vị Nguyên Anh Cảnh cường giả lưu lại, thế nhưng bên trong có gì, thì chưa có người biết."
Chu Ban Mai ngồi trong xe ngựa đang chăm sóc cho Lâm Tiền, thi thoảng trong cuộc trò chuyện, giọng nói từ trong xe vọt ra.
" Người của Thượng Thanh Tông mới chỉ đi điều tra vòng ngoài mà thôi, còn bên trong như thế nào thì không ai biết được. Sự bố trí của một cường giả Nguyên Anh Cảnh, dù là cao tầng của hai tông môn cũng không dám khinh thường."
" Thì ra là vậy." Cao Lãng trầm ngâm.
" Hừ. Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu. Những điều vừa rồi là ta nhắc nhở sợ ngươi không biết điều đi gây sự, chết lúc nào cũng không biết." Chu Ban Mai tức giận hầm hừ nói.
" Ách." Cao Lãng xấu hổ, chắp tay vào trong xe ngựa. " Đa tạ."
" Hứ."
Mặc dù không thấy mặt, nhưng Cao Lãng biết, Chu Ban Mai tâm trạng cũng không mấy vui vẻ gì.
Người yêu mình còn đang bị thương nằm trong xe, còn kẻ hạ thủ lại cười nói bên ngoài, Chu Ban Mai vui vẻ mới lạ.
Cả đoàn người đi lên hướng bắc, Cao Lãng thấy thầm may mắn. Nếu đi hướng tây, thì sẽ đến Bình Dao Thành, còn về hướng đông thì Cao Lãng sẽ phải quay lại đường cũ.
Đi cùng với Hồng Đoàn Hội, coi như Cao Lãng đền bù cho Lâm Tiền và Chu Ban Mai. Hai người an toàn chạy trốn, hắn cũng yên tâm.
Tiện thể Chu Gia ở Bình Dao Thành chắc chắn sẽ bị kinh động, thời gian này ở đấy sẽ không mấy vui vẻ gì, Cao Lãng vẫn nên tránh thì hơn.
Hắn đi cũng Hồng Đoàn Hội lên hướng bắc, sau đó tiếp tục đi về hướng tây, đi ra khỏi khu vực Thanh Hoa học viện. Hắn còn thật không tin, Thanh Hoa học viện lại có địa bàn lớn như vậy.
Trong vài ngày tiếp theo, Cao Lãng cùng di chuyển sinh hoạt với Hồng Đoàn Hội. Ngoại trừ Hàn Quý, thành viên trong hội vì vết thương của Lâm Tiền mà cũng không mấy ai chủ động bắt chuyện với Cao Lãng.
Thế nhưng Cao Lãng cũng mặc kệ, chỉ cần không có ai chủ động đi gây sự với hắn là được.
Hồng Đoàn Hội là do Hàn Quý một tay sáng lập, thực lực lúc trước là Linh Hải Cảnh cửu trọng, gần đây có đột phá, nên hắn mới nắm chắc giúp đỡ Lâm Tiền.
Lâm Tiền là hội phó của Hồng Đoàn Hội, Linh Hải Cảnh ngũ trọng. Ngoài ra còn một tên hội phó khác nữa Linh Hải Cảnh thất trọng, tên là Lưu Vũ.
Lưu Vũ quản thực lực, Lâm Tiền quản sổ sách chi tiêu. Bảo sao Cao Lãng nghĩ mình thực lực gần đây tăng nhanh đi, hoá ra chiến đấu không phải là thế mạnh của người ta.
Cao Lãng nghĩ nghĩ. Mặc dù chiến đấu không phải thế mạnh thế nhưng hơn một cảnh giới vẫn còn ở đó. Hắn dùng một kiếm đã hạ được người ta, thực lực vẫn là có tiến bộ.
" Cao Lãng huynh đệ." Đột nhiên Hàn Quý tiến đến đụng vai hắn, cao giọng hô
Cao Lãng hơi giật mình loại bỏ mọi suy nghĩ, nhẹ nhàng đáp:" Có chuyện gì không Hàn Quý đại ca."
" Ha ha, ta là muốn nhắc nhở đệ một chút, chúng ta chuẩn bị đi qua Hắc Phong Lĩnh, mặc dù chỉ là ngoài rìa, thế nhưng nơi đây có rất nhiều yêu thú, Cao Lãng huynh đệ phải cẩn thận."
" Đa tạ Hàn Quý đại ca." Cao Lãng mỉm cười đáp lại.
Từ lúc đi ra bên ngoài đến giờ, Cao Lãng hay đi cùng với đoàn thương buôn, luôn chọn đường tốt dễ đi lại, thế nên yêu thú Cao Lãng đúng là chưa gặp bao giờ.
Còn với Hồng Đoàn Hội, nghề chính của người ta là săn bắt yêu thú, thu nhập yêu hạch đem đi bán. Làm sao có thể sợ yêu thú chứ, nên cứ tiện đường mà đi, săn bắt vài con rồi đem yêu hạch sang vùng khác bán.
Đoàn người dần dần đi vào Hắc Phong Lĩnh, nơi đây cây cối um tùm nên chỉ có thể bỏ xe ngựa, dắt ngựa đi vào trong.
" Cao Lãng huynh đệ, Hắc Phong Lĩnh rộng lớn vô biên, e là chỉ có Nguyên Anh Cảnh cường giả hoặc các đỉnh cấp tông môn mới biết được nó rộng lớn bao nhiêu. Chúng ta chỉ có thể hoạt động bên ngoài chứ không thể vào quá sâu." Hàn Quý mở miệng nhắc nhở một cái.
Cao Lãng khẽ gật đầu.
" Tất cả mọi người theo sát nhau, tránh bị lạc mất huynh đệ nào." Hàn Quý quay đầu lại hô to.
" Hội trưởng yên tâm, các huynh đệ cũng không phải là lần đầu đi vào Hắc Phong Lĩnh."
" Phải đấy. Chỉ có Cao Lãng huynh đệ là lần đầu đi vào, cũng phải chú ý cẩn thận. Kẻo bị lạc mất."
Nhất thời tất cả mọi người cười to.
Cao Lãng cũng khẽ mỉm cười.
Người vừa nói lời trêu chọc là Lưu Vũ, qua cách nói chuyện Cao Lãng biết hắn là người rất thẳng tính. Đối phương nói vậy nhằm giảm áp lực cho mọi người, chứ không có ý châm chọc nào.
Hắc Phong Lĩnh có địa thế phức tạp, đầy loại cỏ cây bụi gai, cây cối rất rậm rạp, thích hợp để ẩn nấp, cũng là thiên đường của yêu thú.
" Là yêu thú cấp một Bạo Vượn, mau bắt nó." Hàn Quý đi đầu đột nhiên mở miệng.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đôi mắt đang âm lãnh trong bụi cỏ nhìn về phía đoàn người.
Một con vượn to như người trưởng thành đột nhiên lao ra, thân hình cuồng bạo, hình thể cơ bắp lực lớn vô cùng, có thể xé rách hổ báo bình thường.
Lưu Vũ lao lên, lập tức rút thanh trường đao sau lưng ra, một đao chặt xuống, hung ác vô cùng.
" Xoẹt."
Một tiếng xé rách vang lên, thanh đao trong tay Lưu Vũ nhanh chóng chém vào đầu Bạo Vượn, chỉ một đao đã xử lý con yêu thú cấp một này.
" Vũ đệ xem ra một đao này lại thuần thục hơn trước." Hàn Quý cười sang sảng nói, bước lên chỗ thi thể Bạo Vượn, bắt đầu kiểm tra trong cơ thể nó.
" Quý đại ca quá lời rồi, chỉ là yêu thú cấp một mà thôi." Lưu Vũ nhẹ lắc đầu nói.
Yêu thú bình thường chia làm năm cấp bậc.
Yêu thú cấp một tương đương Linh Khiếu Cảnh tứ trọng.
Yêu thú cấp hai tương đương Linh Hải Cảnh tứ trọng.
Yêu thú cấp ba tương đương Linh Đan Cảnh tứ trọng.
Yêu thú cấp bốn tương đương Nguyên Anh Cảnh tứ trọng. Thường nằm sâu trong các khu rừng của nhiều yêu thú.
Như ở Hắc Phong Lĩnh này, sâu bên trong chắc chắn sẽ có vài con.
Còn yêu thú cấp năm, mỗi khi có một con đồng nghĩa với việc xuất hiện thú triều. Yêu thú cấp năm sẽ kêu gọi tập hợp các yêu thú lại, đi công phá thành trì nhân tộc.
Các cường giả đại lục không biết nguyên nhân chính xác, nhưng chỉ cần yêu thú cấp năm xuất hiện, thì liên hợp lại cộng đồng tru sát. Điều đó luôn được lưu truyền khắp các đại lục, Hồng Đoàn Hội chuyên đi săn giết yêu thú, nên biết rất rõ vấn đề này.
Mất một thời gian xử lý thi thể yêu thú, Hàn Quý móc ra từ trong người Bạo Vượn một viên thổ yêu hạch cấp một còn dính máu.
" Xem ra vận khí đầu tiên không tệ." Hàn Quý cười nói, cầm yêu hạch vừa lấy ra ném cho Lưu Vũ.
Các thành viên trong hội từng người bước đến, vừa cười nói Lưu Vũ vận khí đầu tiên không tệ, vừa giúp Hàn Quý xử lý thi thể yêu thú.
Yêu thú ngoài yêu hạch là vật có giá nhất ra, những thứ trên người nó như da, lông, móng vuốt,... Tùy từng loại đều được bán với giá không tệ,
Hồng Đoàn Hội các thành viên bình thường, có những anh em thực lực yếu nhất là Linh Khiếu Cảnh thất trọng. Số lượng tổng thể gần 30 người, nên phải tiết kiệm tất cả các vật phẩm có giá trị trên người yêu thú.
Người ra tay giết yêu thú thì lấy yêu hạch, còn người xử lý thi thể, có thể lấy các vật phẩm có giá trị khác. Đều là sự phân chia trong hội.
Giải quyết xong thi thể, đoàn người tiếp tục đi. Hắc Phong Lĩnh không hổ là thiên đường yêu thú, cứ một lúc, bọn họ lại gặp các yêu thú khác nhau, nhưng thực lực đều cấp một, cấp hai, đều dễ dàng giải quyết.
Vận khí của Lưu Vũ lần sau cũng khá tốt, hắn lại tiếp tục kiếm thêm cho mình hai viên yêu hạch nữa.
Ngoài Lưu Vũ, các huynh đệ khác trong Hồng Đoàn Hội cũng ra tay, người vận khí tốt vui vẻ cầm yêu hạch, vận khí kém thì lắc đầu thở dài.
Cao Lãng cũng xuất thủ ba lần, hắn giết được ba con yêu thú cấp một, trong đó móc ra một viên mộc hệ yêu hạch cấp một. Vận khí cũng không tệ.
Hàn Quý hội trưởng tuy nhường huynh đệ nhưng cũng xuất thủ vài lần, cũng chỉ có được hai viên yêu hạch cấp một. Hắn có ra tay với một con yêu thú cấp hai, đáng tiếc lại không được gì, lắc đầu ngao ngán mà thở dài. Vận khí cũng không thế nào tốt.