Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 338: Mạnh được yếu thua




Trong một căn phòng khép kín.

Leng keng. . .

Cao Lãng ngồi im lặng trên một cái ghế nhỏ, trước mặt là vài món ăn đơn giản. Dưới cổ chân hắn bị dây xích trói chặt, đơn giản bị giam lỏng trong đây, chỉ có thể hoạt động trong căn phòng nhỏ bé này.

Bên ngoài căn phòng của hắn, hộ vệ canh gác cẩn mật. Luôn luôn có người bên ngoài giám sát vào trong.

" May mắn bọn hắn nghĩ ta có cơ duyên trong người, còn lợi dụng được nên chưa chết." Cao Lãng lẩm bẩm.

" Nhưng chỉ cần tên Thẩm công tử đó đạt được cái thứ gọi là cơ duyên ấy, hoặc là kiên nhẫn đã hết. Không còn giá trị lợi dụng, ngươi cũng sẽ chết." Tử Văn mỉm cười.

" Cũng chỉ còn vài giờ nữa thôi, việc ta có thể làm bây giờ, ngoài chờ đợi, cũng là kéo dài thời gian." Cao Lãng nhẹ giọng.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mỗi khi nhắm mắt, nhớ lại chính là gương mặt Linh Nhi chết khi ấy, cùng với tiếng kêu khóc của người dân trong thôn.

" Có lẽ, ngay từ ban đầu con đường của ta là sai. Rõ là hai bên khác biệt, lại kéo thế giới của bản thân liên lụy đến người khác. . ."

" Ta cho dù có nhắm mắt, cũng gần như không thể quên những gương mặt ấy."

Cao Lãng luồng suy nghĩ dần chìm vào sâu hơn, hắn bắt đầu nhớ lại quá trình tu luyện của mình. Từ những con đường đã đi qua, những người đã gặp mặt, những kẻ đã ngã xuống.

Trong đó có những gương mặt hắn vẫn còn nhớ rõ, lại có những gương mặt sớm đã quên đi, chỉ còn là hình bóng mơ hồ.

" Sinh. . ."

Những kẻ đang sống chính là sống.

Những kẻ đã chết nhưng không thể quên đi cũng là sống. Sống trong lòng người khác.

Bất giác Cao Lãng nhớ lại một số gương mặt trong thôn. Những kẻ rõ ràng còn sống nhưng đã mất hết ý chí phấn đấu, chỉ biết im lặng vô thức sống qua ngày.

' Tâm đã chết.'

" Tử. . ."

Chính là những kẻ đã chết.

Những kẻ tâm đã chết cũng là chết.

Sống mà bản thân không biết đến ngươi, người xung quanh cũng chẳng ai biết đến ngươi, vậy có khác gì là chết?

" Đôi khi rõ ràng là chết nhưng lại sống trong lòng mọi người, đôi khi rõ ràng là sống nhưng không khác gì đã chết."

" Sinh không phải sinh, tử không phải tử."

" Hừ. . ." Cao Lãng nhếch miệng.

. . .

Bên ngoài căn phòng. . .

" Gia gia, ngài cũng đã tận mắt nhìn thấy bức tranh đó, người bình thường tuyệt đối không thể nào vẽ được huyền diệu như vậy. Nhưng đúng là hắn đã vẽ ra, điều đó chỉ có thể chứng minh, chắc chắn sau lưng tên đó có cơ duyên lớn." Thiền công tử vui vẻ nói.

Đi bên cạnh Thiền công tử bây giờ, là lão tổ của Chúc gia gia tộc, cũng là một trong hai kẻ có cảnh giới cao nhất Liệt Dương Thành.

Mà đêm nay, là ngày đại thọ của hắn.

" Ha ha, Thiền nhi, nếu những điều ngươi nói là thật. Vậy lễ chúc thọ năm nay, ngươi chính là tặng cho ta một món quà lớn rồi. Ta đúng là rất mong chờ đấy." Chúc gia lão tổ nói.

Nhìn thấy bộ dạng Chúc gia lão tổ không mấy quan tâm, Thiền công tử mỉm cười:" Gia gia ngài yên tâm, cho dù cơ duyên có không hợp ý ngài, ta dù sao cũng đã chuẩn bị phần quà khác phía sau. Cơ duyên chỉ là món khai vị mà thôi."

" Vậy sao?. . . Ha ha ha. . . Chuẩn bị chu đáo như vậy. Tương lai Chúc gia ta giao cho ngươi, có thể khiến ta yên tâm rồi."

Hai người cùng một đám hộ vệ uy thế tiến sát cửa căn phòng.

Lạch cạch. . .

Tiến vào bên trong phòng, nhìn thấy Cao Lãng vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế, món ăn không thèm động đũa, Thiền công tử nhíu mày:

" Ngay cả cơm cũng không thèm ăn, là coi thường món ăn của chúng ta sao?"

" Món ăn ở đây tuy đơn giản, nhưng còn hơn những cao lương mỹ vị ngoài kia. Ta sao dám coi thường." Cao Lãng bình tĩnh nói.

" Ngươi hiểu rõ điều này là tốt. Thứ ta cần, bây giờ rốt cuộc đã chuẩn bị xong chưa? Ngươi phải hiểu rõ kết cục nếu làm trái ý của ta?"

Đứng bên cạnh Chúc gia lão tổ vuốt râu mỉm cười, hắn rất hài lòng với biểu hiện của Thiền công tử bây giờ. Im lặng thưởng thức.

Liếc sang ánh mắt Cao Lãng nhìn, bất giác cánh tay cứng đờ, run rẩy khi nhìn thấy một con hung thú vừa thức tỉnh.

' Là ảo giác sao?" Chúc gia lão tổ suy nghĩ.

" Hà. . ." Cao Lãng thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy.

" Tuy ta không biết ngươi tại sao đến nửa đêm mới chịu gặp ta, nhưng ít ra cũng nên cảm ơn ngươi. Chịu khó kéo dài thời gian, cũng thật mất mặt."

Tinh. . .

Thời hạn trừng phạt kết thúc, khai mở phong ấn.

Ầm. . . Ầm. . .

Khí thế trên người Cao Lãng từ từ nổi lên, cảnh giới cũng liên tục di chuyển.

Linh Khiếu Cảnh. . .

Linh Hải Cảnh. . .

Linh Đan Cảnh. . .

Toàn bộ đồ vật trong căn phòng bị xáo trộn, thổi tứ tung ra bên ngoài, dây xích khoá dưới chân Cao Lãng cũng bị thổi bay.

" Ra ngoài. . ."

Chúc gia lão tổ trợn mắt, khí thế Linh Đan Cảnh lục trọng nổi lên, kéo Thiền công tử ra bên ngoài.

Rầm. . .

Đám người canh gác ngoài căn phòng không kịp chuẩn bị, áp lực gió trong phòng thổi bay bọn hắn ra.

Xung quanh Chúc gia rơi vào hỗn loạn.

" Chuyện gì xảy ra?"

" Là phòng khách, khu vực Thiền công tử xảy ra chấn động."

" Ban nãy ta thấy Thiền công tử và Chúc gia lão tổ đi về bên ấy. Có kẻ đánh lén sao?"

" Đêm nay là lễ chúc thọ của hắn, liệu có kẻ nào dám đánh lén chứ?"

" Có lẽ nào là Liễu gia, gia tộc có thể so với Chúc gia hiện tại cũng chỉ có Liễu gia mà thôi?"

Từng người tham gia lễ chúc thọ đêm nay của Chúc gia đều trở nên náo nhiệt. Ai nấy cũng đều hoang mang bình luận.

" . . ."

Thiền công tử được Chúc gia lão tổ hộ vệ phía sau, gương mặt vô cùng sợ hãi.

Cao Lãng khí thế dữ dội từ bên trong căn phòng đi ra. Bên trong phòng lúc này, đã trở thành một bãi hoang tàn.

" Không thể nào. . . Không thể nào. . . Rõ ràng đêm qua hắn còn là người bình thường, tại sao chuyện này có thể xảy ra chứ?" Thiền công tử ôm đầu sợ hãi.

" Thiền nhi. . ."

Chúc gia lão tổ trầm giọng thức tỉnh hắn:" Việc cần quan tâm hiện giờ, không phải tự trách bản thân. Mà lo đối phó với kẻ đến không thiện này đi."

" Cảnh giới của kẻ này, còn mạnh hơn cả ta."

" Vị công tử này, xin hỏi quý tính đại danh." Chúc gia lão tổ chắp tay.

Vù vù. . .

Cao Lãng chậm rãi đưa tay ra, Bút Phán Quan được gọi đến xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

" Ngươi chẳng phải muốn biết cơ duyên là gì sao? Vậy ta sẽ cho ngươi được như ý nguyện." Cao Lãng lẩm bẩm.

" A a a. . ."

Một tên hộ vệ gần đấy hét thảm, cả người co rút liên tục, máu tươi trong người tên đó bị ép chảy ra ngoài, dòng máu như có linh tính bay về phía Cao Lãng.

Dùng máu tươi làm mực, vẽ nên ba thanh huyết kiếm dữ tợn. Sau đó vận dụng chiêu thức của kiếm khí, điều khiển ba thanh huyết kiếm tấn công.

" Ngông cuồng, ngươi dù có hơn ta hai cảnh giới. Nhưng nghĩ rằng có thể chỉ vài giọt máu là đã đánh được ta?" Chúc gia lão tổ quát, khí thế Linh Đan Cảnh lục trọng nổi lên.

Xung quanh cơ thể Chúc gia lão tổ bùng lên liệt hoả dữ dội, năm viên hoả cầu bay vòng xung quanh người hắn đối kháng với ba cây huyết kiếm của Cao Lãng.

Liệt Hoả Cầu.

Bùng. . .

Huyết kiếm chém nát năm viên hoả cầu, trực tiếp cắm vào người Chúc gia lão tổ, hoả quang sôi trào.

" Lão tổ. . ."

Thiền công tử vội tỉnh ngộ, kinh sợ hét lớn.

Tí tách. . .

Cao Lãng từng bước một tiến về phía trước. Theo sự điều khiển của hắn, ba thanh huyết kiếm kia hoá thành vũng máu. Đồng thời bên cạnh Cao Lãng bây giờ, là một thanh huyết kiếm khác kích thước to gấp ba lần.

Bút Phán Quan khe khẽ run rẩy, dường như đối với máu tươi mà Chúc gia lão tổ chảy ra mà kích thích.

" Tiền bối. . . Ta biết Thiền nhi đã mạo phạm đến ngài. Ta có thể chết thay hắn, chỉ cầu xin tha cho Thiền nhi và Chúc gia một con đường sống." Chúc gia lão tổ vô lực cúi đầu, bộ dạng cầu xin.

" Lão tổ. . . Ngài nói gì vậy. . . Người đâu. . . Người đâu. . ." Thiền công tử lớn tiếng quát.

Bất ngờ một luồng áp lực như thực chất đè nén lên hơi thở của hắn.

Sát khí của Cao Lãng không chút kiêng kỵ phóng thích ra, nồng nặc cuốn lấy hết đi không khí, khiến cho Thiền công tử thở không ra hơi.

" Cơ duyên này. . . Ngươi phải chăng có hài lòng?" Cao Lãng nghiêng đầu hỏi.

" Tại. . . Tại sao chứ? Tiền bối, ngươi không có lý do gì để giết ta. Nếu ngày hôm qua ngài bộc lộ sức mạnh như này, ta sao dám làm càn? Những việc này xảy ra, chẳng phải một phần là do ngài hay sao?" Thiền công tử lấy được hô hấp nói.

" Ý của ngươi là nói, những việc ngươi làm không hề sai?" Cao Lãng nhíu mày.

" Điều đó chẳng phải quy luật của thế giới này hay sao? Mạnh được yếu thua, ta mạnh hơn bọn hắn, nên sinh mạng của những thôn dân yếu đuối đó nằm trong tay ta. Chẳng nhẽ việc giết những kẻ đó là sai? Huống chi, ngài lúc đó không ra tay, cũng là nhận định hành vi của ta hay sao?" Thiền công tử điên cuồng quát.

" Mạnh được yếu thua, nói hay lắm. Như vậy, sinh mạng của ngươi cũng do ta quyết định." Cao Lãng gật đầu.

Phập. . .

Huyết kiếm lơ lửng trên không trung chuyển động, cắm thẳng xuống đầu Thiền công tử. Một kiếm xuyên người.

" Thiền nhi. . ."

" Như vậy, ta cũng chẳng cần phí lời giải thích với ngươi." Cao Lãng lẩm bẩm.

" Chuyện gì đang xảy ra?"

" Thiền. . . Thiền công tử chết rồi."

Bên ngoài người Chúc gia cùng với những người tham gia chúc thọ chạy vào. Bọn hắn trực tiếp tận mắt nhìn thấy tình cảnh Thiền công tử khi đó, kinh sợ không nói nên lời.

" Trả mạng cho cháu của ta. . ." Chúc gia lão tổ tức giận quát, khí thế trên người điên cuồng nổi lên, huyết khí thiếu đốt.

Cảnh giới trên người hắn, cũng từ Linh Đan Cảnh lục trọng, trở thành Linh Đan Cảnh thất trọng.

" Chúc gia lão tổ đột phá rồi. . ."

" Với cảnh giới hắn hiện nay, chẳng phải là mạnh nhất ở Liệt Dương Thành này hay sao?"

Xung quanh Chúc gia lão tổ mười quả cầu lửa vờn quanh, bay về phía Cao Lãng, sau đó nổ tung thành những chùm lửa rực rỡ.

Ngoạn hoả.

Bên trong chùm lửa ấy, một cây bút lông màu trắng xinh đẹp lao ra, xuyên qua người Chúc gia lão tổ. Lông bút như có linh tính chuyển động lao ra, điên cuồng hút máu tươi của hắn.

Gục ngã, trở thành một bộ thây khô.