Tử Văn trong hình dạng Tịnh Hương chợt thay đổi, hoá thành hình dạng Tô Vũ, khí chất trên người cũng vì thế mà thay đổi.
" Ồ, một vị ký chủ khác sao?" Cổ Long hứng thú hỏi, nhưng không hề bất ngờ.
" Giải thích khiến ta phải hứng thú cần nhờ ngươi giúp đỡ đi." Tử Văn chậm rãi nói.
Khí thế trên người hắn, cũng được ngưng tụ hơn rất nhiều.
Xung quanh Tử Văn không khí như bị đè nén lại, bên kia Cổ Long cũng không hề yếu thế.
Rắc. . .
Ghế ngồi của Cổ Long thay đổi, trở về hình dạng đơn giản như trước. Chiếc bàn giữa hai bọn hắn liên tục thay đổi hình dạng, lúc thì hình dạng theo ý muốn Cổ Long, lúc thì hình dạng theo ý của Tử Văn.
" Ngươi cảm thấy làm như vậy rất nhàm chán sao?" Cổ Long chợt tức giận nói, cả người nhanh chóng đứng dậy, ghế ngồi của hắn biến mất.
Vì để duy trì giao đấu với Tử Văn, hắn phải vận dụng toàn lực. Ít nhất chiếc bàn trước mặt cũng không thể hoàn toàn biến đổi, nếu không thì thật mất mặt.
Sau cùng hai người đều rút lui, chiếc bàn có tới hai hình dạng. Một nửa bên Tử Văn là hình dạng cao cấp hắn muốn, một nửa bên kia là hình dạng đơn giản Cổ Long muốn.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Tử Văn không tin lần đầu gặp mặt Cổ Long lại có thể thân thiện tới vậy.
Cổ Long sắc mặt âm trầm duy trì im lặng, ghế của hắn đã mất, hắn cũng không có ý định tiếp tục ngồi xuống.
" Tuổi thọ của ta sắp kết thúc, tuy tinh thần của ta có thể đi vào Thế Giới Trung Tâm, nhưng điều đó sẽ đồng nghĩa với việc ta phải bỏ lại cơ thể của mình." Cổ Long trầm giọng giải thích:
" Không còn ý thức duy trì, cơ thể sẽ chết. Nó sẽ dần dần trở thành một cái cao cấp vị diện riêng, theo thời gian cũng sẽ dần hồi phục lại. Đến khi đó, chúng ta sẽ có một cái cao cấp vị diện hoàn toàn mới mà chưa có một ai sinh tồn bên trên."
" Nếu như cao cấp vị diện dần hồi phục, chẳng phải cũng sẽ dần xuất hiện một chủng tộc mới sao?" Tử Văn suy nghĩ hỏi.
Ngẩng đầu lên, hắn chỉ nhìn thấy Cổ Long nở một nụ cười lạnh, nhưng không giải đáp.
Tử Văn ngẩn người, đúng a. Đã có một cái cao cấp vị diện trước mặt, làm gì có chuyện những kẻ xung quanh sẽ để cho nó phát triển một cách yên bình.
" Đó cũng là điều mà ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Cổ Long chậm rãi nói:
" Sau khi cao cấp vị diện đủ sinh mệnh để cho cường giả giáng xuống, chắc chắn sẽ xuất hiện một sự tranh giành cướp đoạt. Ngươi khi đó, hãy giúp ta giành lại vùng đất vốn có của Long tộc."
" Tất nhiên ta cũng sẽ không giúp ngươi không công. Trong khoảng thời gian này đến trước khi ta chết, ta sẽ giúp ngươi toàn bộ những việc có thể trong khả năng. Đó, là giao dịch công bằng."
" Nếu có điều ngươi còn tiếc nuối, có lẽ chính là ta không phải Long tộc." Tử Văn cười nhạt.
" Chính là như vậy."
Cổ Long đồng ý gật đầu.
Một kẻ cần thời gian để phát triển, một kẻ cần tìm người để kế thừa.
Tử Văn có mọi thứ mà Cổ Long cần tìm kiếm, cường giả, trẻ tuổi, không có thế lực hậu thuẫn, tương lai vô định. . .
" Thời gian của ta không còn nhiều. . . Ta biết ngươi có tới hai cái ký chủ, Long tộc sẽ luôn luôn bảo hộ bọn hắn. Tiểu cô nương kia đã tìm được, vậy còn vị ký chủ thứ nhất, ngươi báo cho ta biết vị trí, Long tộc sẽ cử người đưa hắn đi." Cổ Long nói.
" Không cần, ký chủ của ta phải tự phát triển mới ổn định được." Tử Văn từ chối.
Báo cho hắn biết vị trí, chẳng phải là sẽ bị giam lỏng luôn sao.
Mấy cái lão già kiểu này, tai nghe mắt thấy là một chuyện, còn việc bọn hắn làm lại là một chuyện khác.
" Tốt thôi. Ta cũng không ép buộc."
Cổ Long chậm rãi nói, nhưng suy nghĩ trong lòng liền không thể biết rõ.
Tử Văn cười lạnh, đó chính là mục đích hắn chuyển sang hình dạng Tô Vũ này. Để cho bọn hắn cứ tiếp tục đi tìm hình dạng của một kẻ đã chết đi.
Chỉ khẽ chắp tay coi như chào hỏi, hình bóng Tử Văn mờ nhạt dần rồi biến mất.
Hắn rời khỏi khu vực không gian này.
Cổ Long chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn rời đi. Trên tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một tờ giấy, bên trên là hình dạng thật Tử Văn của hắn.
" Ngươi tuy cố tình trêu đùa ta, nhưng lại không biết ta thực chất đã nắm rõ hình dạng ký chủ thật của ngươi a."
Cổ Long nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hình dạng ban nãy, chắc hẳn là hình dạng ký chủ hệ thống mà ngươi đã giết đi.
. . .
Long tộc.
Trung tâm Liên Yêu Giới.
Tịnh Hương sau khi tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vô cùng xa hoa.
Căn phòng xung quanh tường toàn là bằng vàng, ngay cả chiếc giường nàng đang nằm, cũng là thuộc loại châu báu cao cấp vô cùng tinh xảo.
" Ta đang ở đâu đây?" Tịnh Hương lẩm bẩm, giật mình thốt lên:
" Tử Văn, ngươi ở đâu?"
" Ta ngay đây chứ đâu, không cần ồn ào như vậy." Giọng nói của Tử Văn bất mãn vang lên trong đầu Tịnh Hương.
" Còn may. . ." Tịnh Hương thở ra một hơi.
" Đây là đâu, chuyện gì xảy ra? Hàn Vương Cung. . ." Tịnh Hương vội hỏi.
" Đừng có cuống lên như vậy, ta thật phiền đấy. Yên lặng." Tử Văn ngắt lời quát.
Sau khi xác nhận Tịnh Hương ngoan ngoãn không nói câu nào, Tử Văn chậm rãi giải thích:
" Ngươi đang ở địa bàn của Long tộc, từ nay về sau ngươi sẽ sinh sống tại đây. Ngươi nên quên Hàn Vương Cung cũ của mình đi. Sau trận chiến, nơi đó đã bị phá hủy phần lớn rồi. Còn mấy kẻ sống sót ta cũng không biết, nhưng cũng chẳng còn nhiều đâu. Nơi đó đã trở thành phế tích, không có vài trăm năm hồi phục, đừng hòng có sinh vật nào sống trên đó."
" Ta vậy chẳng phải trở thành kẻ lang thang rồi." Tịnh Hương gương mặt trắng bệch.
" Ngươi có thể hiểu như vậy. Và kẻ lang thang đó giờ được Long tộc nuôi dưỡng." Tử Văn chế nhạo.
" Long tộc, ngươi chắc hẳn phải giấu ta điều gì đó." Tịnh Hương vội nói.
" Nếu có thắc mắc hơn, sao ngươi không đi ra ngoài mà tìm hiểu xem. Ta có thể nói cho ngươi biết, mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Nghe theo lời Tử Văn, Tịnh Hương cẩn thận mở cửa đi ra ngoài căn phòng.
Trước mặt nàng, chính là một căn phòng khác rộng hơn gấp nghìn lần.
Sàn nhà cao đến tận trời, mặt đất cùng tường bên dưới, đều là vàng bạc lấp lánh, sáng rực đôi mắt của nàng khiến Tịnh Hương phải nheo lại.
Đến khi nhìn rõ, liền nhận ra Ứng Long hình thái bản thể khổng lồ đang cuộn tròn nằm ngủ say.
" So với căn phòng của hắn, căn phòng của ngươi không khác gì phòng cho thú cưng." Tử Văn cười nhạt.
Tiếng động của Tịnh Hương, ngay lập tức đánh thức Ứng Long đang say ngủ, mở con mắt của mình ra.
" Ứng Long đại nhân." Tịnh Hương sợ hãi nói.
" Tỉnh rồi sao? Ta còn mới chợp mắt." Ứng Long ngáp lên một tiếng.
" Xin lỗi đại nhân."
" Không việc gì, ngươi chắc hẳn còn chưa quen thuộc nơi này, để ta cho ngươi làm quen một số người." Ứng Long duỗi cơ thể của mình, chậm rãi đứng lên.
" Phải. Đại nhân." Tịnh Hương cúi đầu.
Một chuyển động nhỏ nâng Tịnh Hương đứng trên đầu mình, Ứng Long đưa nàng ra bên ngoài.
" Trước đây ta từng có nuôi một con Phi Thử Tầm Bảo. Chỗ ngươi ở hiện tại chính là nhà cũ của nó." Ứng Long cười dài.
" Vậy nó bây giờ ở đâu rồi?" Tịnh Hương cẩn thận hỏi.
" Chết rồi."
Ứng Long lạnh nhạt nói:" Trong một lần tầm bảo nó rơi vào bẫy, ta không phản ứng kịp nên để nó chết rồi. Từ đó ta cũng không nuôi thêm gì nữa."
" Xin lỗi. . ."
" Không việc gì. Hỗn Long đại nhân giao cho ta việc chăm sóc cho ngươi. Điều đó đồng nghĩa ta có nhiệm vụ phải bảo vệ ngươi an toàn."
" Hỗn Long đại nhân là ai?"
Ứng Long liếc mắt:" Hắn là kẻ đứng đầu cai quản Long tộc này, các ngươi đều gọi hắn là Vị Diện Chi Chủ."
Tịnh Hương hơi giật mình, khiếp sợ cúi đầu.
Bay ra bên ngoài, là một thế giới vô cùng rộng lớn cùng xinh đẹp.
Đồi núi trập trùng, cao ngút ngàn trên mây xanh. Cung điện to lớn của Ứng Long, cũng chỉ là một trong những cung điện xung quanh dãy núi này.
" Hàng triệu km vuông quanh đây, đều là địa bàn của Long tộc. Nơi này ngoại trừ có Hỗn Long cai quản vị diện và Mẫu Long cai quản trực tiếp Long tộc bọn ta ra. Thì có chín vị Long tộc bên dưới." Ứng Long di chuyển qua các dãy núi, chậm rãi giải thích.
" Loại thứ nhất là Thiên Long, bị trở thành loài kéo xe cho đám cường giả. Nỗi nhục của Long tộc, không có ở đây."
" Loại thứ hai là Thần Long, suốt ngày rong chơi trên bầu trời, ngẫu nhiên ngươi có thể gặp nó."
" Loại thứ ba là Phục Tàng Long, tên khốn suốt ngày canh giữ châu báu dưới lòng đất, thi thoảng còn nổi hứng canh giữ châu báu hộ người ta, đương nhiên đó là châu báu ngươi đủ nhiều."
" Loại thứ tư là Địa Long, bình thường ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp nó đâu, vì nó rất thích ngủ."
" Loại thứ năm là Ứng Long, loại rồng cổ xưa nhất và là có cánh trong tất cả. Chính là ta." Ứng Long kiêu ngạo chỉ mình.
" Loại thứ sáu là Cầu Long, thực lực của nó là hùng mạnh nhất trong chín người, thậm chí nếu bùng nổ còn mạnh hơn cả Mẫu Long."
" Loại thứ bảy là Bàn Long, nếu nói về nhan sắc, nó có thể xếp vào top một."
" Loại thứ tám là Hoàng Long, loại có kiến thức nhất trong chúng ta."
" Loại thứ chín là Vương Long, phân biệt là bốn đứa sinh tư tên là Đông Tây Nam Bắc, nếu cả bốn kết hợp thành một thì lực chiến tăng vọt, chỉ đứng dưới ta."
" Đương nhiên đó là hai vị chủ Long tộc và chín vị Long tộc cai quản bên dưới. Xung quanh đây có thể còn rất nhiều loài Long tộc khác nữa. Như Bạch Long, Huỳnh Long, Thanh Long, Xích Long, . . ." Ứng Long chậm rãi nói.
Tịnh Hương cẩn thận nhìn lên từ dưới lớp vẩy của Ứng Long. Thi thoảng nàng liền nhìn thấy những con rồng nhỏ đang nô đùa, nhìn thấy Ứng Long liền vội vàng né tránh, tò mò nhìn sang bên đây.
" Loại rồng trẻ không có sừng là Ly Long, mọc sừng thì là Cù Long. Phải tiến hoá ít nhất hơn nghìn năm, đến khi đó dựa vào sức mạnh cơ thể ngươi phát ra. Long tộc mới tiến hoá sang một cấp độ khác." Ứng Long giải thích.
Hắn đưa Tịnh Hương tiến vào bên trong ngọn núi lớn nhất, bên trong là cung điện vô cùng trang nghiêm và xa hoa.
Bên trong nơi này, đã có rất nhiều Long tộc chờ đợi xung quanh. Ngồi phía trước, là một nữ nhân quý phái, trong hình dạng nhân loại.
Tiến vào bên trong, Ứng Long hoá thành hình người, dắt Tịnh Hương tiến đến, nhẹ cúi đầu:
" Mẫu Long đại nhân."