Triệu Vân sau khi nhìn bọn hắn rời đi, liền đem thanh trường đao trả lại cho Cao Lãng.
" Nó là của ngươi, giữ lấy." Cao Lãng lạnh nhạt nói.
Triệu Vân ngẩn người, hắn nhìn trường đao trên tay, nắm tay hơi siết chặt lại, nhẹ giọng nói:
" Đa tạ."
Cao Lãng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trên nóc căn nhà cũ nát của Triệu Vân, trầm giọng thốt lên:
" Ra đi, xem lâu như vậy, vẫn chưa đủ sao?"
Hắn vừa dứt lời, bên trên nóc nhà xuất hiện lấy năm thân ảnh nam nữ khác nhau, tất cả đều mang khí thế cảnh giới Linh Đan Cảnh.
Kẻ yếu nhất cũng là Linh Đan Cảnh nhất trọng, kẻ mạnh nhất cũng là Linh Đan Cảnh lục trọng.
Mao Sơn con mắt hơi híp lại, trong lòng không bình tĩnh, hắn nhận ra trang phục đám người vừa xuất hiện. Bọn hắn đều là người của Linh Hoàng Tông.
Thậm chí bên trong đó, còn có thân ảnh người quen của bọn hắn lúc trước khi cùng tham gia vòng thi tuyển.
" Cao Lãng, Mao Sơn, hai ngươi đều là phản đồ của Linh Hoàng Tông, thức thời thì bó tay chịu trói đi, để đỡ tránh phải hình phạt nặng nề." Tên nam tử Linh Đan Cảnh lục trọng là người dẫn đầu, hắn quát lên.
" Ngạo Thiên công tử, A Phong công tử, đã lâu không gặp, lần cuối chúng ta gặp nhau là bao giờ nhỉ? Hơn một năm trước chăng?" Cao Lãng cười nói.
Còn với tên nam tử vừa mới nói kia. Không quen biết, không quan tâm.
" Cao Lãng, đừng có tỏ vẻ chúng ta thân thiện với nhau như vậy." A Phong hừ lạnh một tiếng nói ra:" Ta tới đây, là để tìm đứa đệ đệ ngu xuẩn của ta quay về mà thôi. Ngươi nếu báo giúp cho ta biết hắn đang ở đâu, chuyện này có thể ta sẽ không nhúng tay."
Trong khi đó một bên Ngạo Thiên thì cười khổ không nói lời nào, hắn và Cao Lãng khi trước rất hợp với nhau, hai bên cũng không có tranh chấp. Tuy nhiên hiện tại vì lập trường khác nhau, khiến hắn mở miệng nói tốt cũng không được, mà nói xấu cũng không xong.
Nói tốt, không khác nào hắn đang ủng hộ Cao Lãng, sẽ bị đồng môn của mình kiêng kỵ mà cô lập.
Còn nói xấu, hai bên tính cách rất tốt, nếu nói xấu là động vào miệng lưỡi dối trá, Ngạo Thiên tính cách không phải kẻ như vậy, nên hắn không làm được.
Hắn chỉ mở miệng dối trá với nữ nhân mà thôi, còn huynh đệ, vẫn luôn là đối xử thật lòng.
" Người quen lâu ngày gặp mặt, các ngươi sao có thể đối xử với ta như thế chứ?" Cao Lãng cười nhạt nói.
Hắn liếc nhìn thi thể hơn trăm người nằm ngổn ngang phía sau lưng mình, lại liếc nhìn bọn hắn trên nóc nhà, hứng thú nói:
" Đám người đang nằm dưới này, có phải là tác phẩm của các ngươi không?"
Tên Linh Đan Cảnh lục trọng bị Cao Lãng không để ý đến vốn đã tức giận, bây giờ nghe trong giọng Cao Lãng có ý mỉa mai, không nhịn được kêu lên:
" Hừ. Linh Hoàng Tông chúng ta từ trước tới nay luôn hành động đường đường chính chính. Đến bắt ngươi sẽ đích thân ra tay, không cần phiền phức gọi nhiều người đến như vậy."
Đồng thời cánh tay hắn phất lên, ném xuống chân Cao Lãng một cái đầu người.
Cao Lãng lạnh nhạt nhìn lại, đầu người này chính là của tên Linh Đan Cảnh nhị trọng bỏ trốn ban nãy. Tên Linh Hoàng Tông này ném ra cái đầu người, không khác nào đã tỏ rõ thái độ bọn hắn là không liên quan.
Cao Lãng trong lòng có chút buồn bực. Đã sớm trôi qua nửa giờ, khả năng của Hiền Giả Ti Hộ đã không còn nữa, nó lâm vào thời gian làm lạnh.
Tuy linh khí tiêu hao nhiều nhưng cũng được Bút Phán Quan hồi phục cho, cơ thể hắn không có cảm giác yếu ớt gì hết.
Việc Cao Lãng lo lắng bây giờ là nếu năm tên Linh Hoàng Tông này ra tay, hắn chắc chắn sẽ không đỡ được.
Vượt cấp giết địch hắn vẫn là làm được, nhưng vượt cấp đánh với Linh Đan Cảnh lục trọng, trừ khi hắn lôi ra hết toàn bộ bài tẩy của mình thì mới làm được.
Trong khi số bài tẩy của hắn có vài món liên quan đến Địa Cung, không tiện để lộ ra ánh sáng.
Mao Sơn bên cạnh vẻ mặt lo lắng không kém, đám người Linh Hoàng Tông này tuy chỉ có năm người, nhưng cũng không kém là bao so với hơn trăm người ban nãy.
Một bên thiên về số lượng, còn bên này lại thiên về chất lượng.
Thực lực của hắn mới chỉ là Linh Hải Cảnh thất trọng, dù cho kẻ yếu nhất trong năm tên này là Ngạo Thiên, Mao Sơn cũng đánh không lại, lần này cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Duy chỉ có Triệu Vân một mặt lạnh nhạt nhìn sang, lại thu tầm mắt của hắn lại.
Vị công tử kia giảng giải cho hắn rất nhiều về thực lực cường giả là như thế nào, đối với năm người mới xuất hiện này, chắc hẳn cũng không phải đối thủ của công tử đi? Bọn hắn rồi cũng sẽ giống mấy tên đang nằm dưới đất kia mà thôi.
Vậy nhưng Triệu Vân không biết rằng, nếu bây giờ đám người Linh Hoàng Tông và Cao Lãng xuất thủ đánh nhau, thì toàn bộ huyễn tưởng trong đầu hắn do Cao Lãng xây dựng từ nãy giờ liền hoàn toàn phá vỡ.
" Không biết ta có thể hỏi quý tính đại danh của sư huynh?" Cao Lãng cười nói.
" Ta gọi Cúc Vịnh. Đệ tử hạch tâm của Linh Hoàng Tông, dẫn đầu nhiệm vụ lần này bắt ngươi về xử phạt." Tên nam tử Linh Đan Cảnh lục trọng kiêu ngạo nói.
" Xin hỏi danh tính sư tỷ?"
" Tống Thiến."
" Xin hỏi danh tính sư huynh?"
" Ngô Xuân Sinh."
Lần lượt, Cao Lãng mở miệng hỏi danh tính từng người một, cả hai bọn hắn đều là cảnh giới Linh Đan Cảnh nhị trọng, A Phong cảnh giới cũng là như vậy.
" Sư huynh ngươi nói đám người này không phải do ngươi gọi đến, vậy ngươi biết chủ mưu phía sau sao?" Cao Lãng cười hỏi.
Cúc Vịnh gương mặt hơi trầm ngâm một chút, bình tĩnh nói:" Ta tuy không biết được nhiều, nhưng có thể cho ngươi biết, có người Triệu Gia báo tin cho Linh Hoàng Tông ngươi đang ở đây. Sau đó Nhiệm Vụ Đường lập tức phát hành ra nhiệm vụ áp giải ngươi về tông môn."
Cao Lãng gương mặt mỉm cười, hắn trong lòng nghe xong lập tức hiểu rõ kẻ thông báo là ai, nhưng hắn vẫn cố tình không rõ đi hỏi bọn hắn.
Nhìn thấy đám người khẽ động, Cao Lãng vội vàng nói:
" A Phong huynh, ngươi không muốn biết tung tích đệ đệ của mình sao?"
A Phong lập tức giang tay ngăn cản, gương mặt nghiêm túc.
Cúc Vịnh gương mặt hơi bất mãn, nhưng không nói câu nào.
Ở đây chỉ có mình Cao Lãng và Mao Sơn, nếu trì hoàn chút thời gian mà có thể tìm được hai người còn lại, vậy ngoài nhiệm vụ hoàn thành ra, bọn hắn còn có thể nhận được ban thưởng thêm.
" Ngươi mau nói, ta quyết sẽ không nhúng tay vào việc ra tay bắt ngươi." A Phong nói.
Cao Lãng trong lòng chửi bậy, ngươi một tên Linh Đan Cảnh nhị trọng cũng không phải tên dẫn đầu cuộc truy bắt này, việc thêm hay thiếu bớt một tên như ngươi cũng có khác gì nhau?
" Phong huynh quá lời. Ta tuy rất muốn nói cho huynh biết đệ đệ ngươi đang ở đâu, nhưng ta quả thực không biết vị trí của hắn." Cao Lãng lắc đầu chậm rãi nói.
" Ngươi chơi ta?" A Phong híp con mắt mình lại, trầm giọng nói.
Cao Lãng khẽ lắc đầu, mỉm cười im lặng.
" Sư đệ, đừng nên tiếp tục giao tiếp với hắn, hắn là đang cố kéo dài thời gian." Bên cạnh Tống Thiến vội nói ra.
Đám người gương mặt lập tức như bừng tỉnh, thân hình động lao xuống phía Cao Lãng.
" Sư tỷ, ngươi như thế là trách oan ta. Ta là chỉ muốn nói chuyện với các ngươi nhiều chút mà thôi." Cao Lãng cười nói.
Trong lòng hắn có chút gấp, tại sao còn chưa đến cơ chứ?
" Câm miệng, ai là sư tỷ của ngươi." Tống Thiến cao giọng quát, trường kiếm trên tay lao ra, bay về phía Cao Lãng.
Năm người trực tiếp vòng qua vây kín xung quanh đám người Cao Lãng, không cho bọn hắn đường rút lui.
Cao Lãng trong lòng thở dài, ban nãy hắn bỏ trốn còn chạy được nhưng không thể kéo theo Mao Sơn và Triệu Vân cùng bỏ chạy theo, do dự câu giờ một chút, ai ngờ muốn bỏ trốn cũng đã muộn rồi.
Xem ra lần này, không tránh được một trận khổ chiến.
Bồng. . .
Giữa lúc hai bên đang chuẩn bị giao chiến, bên trên không trung xuất hiện một trận pháp lớn, lấy Cao Lãng lãm trung tâm, bao trùm tất cả mọi người lại với nhau.
Cao Lãng con mắt híp lại, cái này trận pháp, giống như bàn cờ.
Cạch.
Một tiếng cờ rơi vang lên, một quân cờ màu trắng xuất hiện trên đầu A Phong, trực tiếp đè hắn xuống.
" Hừ. . ."
Bị cỗ áp lực đột ngột đè lên người, A Phong không kịp chuẩn bị, khẽ hừ lạnh một tiếng, vốn đang lao về phía Cao Lãng bị đè xuống đất, một đường thẳng lao xuống va chạm vào mặt đất.
Ầm. . .
Bụi mù tung ra, A Phong bị vây tại chỗ, vòng tròn do đám người bao vây xung quanh tự khắc bị phá vỡ, để hổng một lỗ nhược điểm vị trí A Phong.
Cạch.
Một tiếng cờ rơi khác vang lên, trên đầu Ngô Xuân Sinh xuất hiện một quân cờ màu đen, hắn lập tức bị một cỗ áp lực vô hình giống như A Phong, vốn đang lao tới cũng bị dừng tại chỗ rơi xuống mặt đất.
Đám người Linh Hoàng Tông kinh hoảng, đối phương lợi dụng trận pháp tấn công bọn hắn quỷ dị như vậy, bọn hắn là chưa bao giờ gặp qua.
Chợt cả A Phong và Ngô Xuân Sinh áp lực bị di dời, hai quân cờ trắng và cờ đen trên đầu bọn hắn như có lực hút lao vào nhau, đúng lúc Cúc Vịnh đang ở dưới bọn nó.
Ầm. . .
Một vụ nổ lớn được tạo ra, nó nuốt chửng lấy cơ thể của Cúc Vịnh, hắn khi đó ngoài vẻ mặt dữ tợn cố gắng ứng biến làm ra phòng thủ, cũng không thể làm gì khác.
Hai người còn lại không dám có vọng động, kiêng kỵ đứng nhìn bên ngoài, trong đó Ngạo Thiên tính cách cẩn thận nhất, hắn sau khi thấy không ổn đã quay đầu bỏ chạy, cũng không quan tâm đến sư huynh đệ đồng môn của mình.
Chỉ là đi đến góc bàn cờ, dù hắn có cố thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được, hắn khi đó vẻ mặt khó coi mới biết, bọn hắn là bị vây hết vào trong rồi.
Dưới mặt đất A Phong và Ngô Xuân Sinh lao ra, dáng vẻ có chút chật vật, trên người cũng không có vết thương ngoài da.
Bụi mù giống như có một cỗ lực hút kéo vào với nhau, Cúc Vịnh thân hình lộ ra bên ngoài, trên người hơi chút bẩn thỉu, dư âm cùng với đám bụi xung quanh hắn, đều bị hút vào một chiếc bình hồ lô nhỏ trên tay.
Cúc Vịnh vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng quát lớn:
" Ai. . .! Mau ra đây."
Từ bên ngoài trận pháp, xuất hiện thân hình của một tên nam tử thanh mảnh, chỉ thấy hắn mỉm cười nói:
" Tại hạ Trần Dần, gặp qua chư vị."