Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 220: Đổng Thừa chết




Cao Lãng và Đổng Lộ cũng không hề đi đâu xa mà núp ở ngay phía đằng trước chờ đợi tên hộ vệ đó đi qua.

Hai người đều biết rõ ràng, chỉ cần Đổng Lộ quay về, tên hộ vệ chắc chắn sẽ đi báo tin tức cho Đổng Thừa biết rõ.

Hai người đều không biết rõ vị trí của Đổng Thừa hay của Trác Phàm bên trong Đổng Phủ, vậy nên theo dõi tên hộ vệ kia, là con đường chính xác nhất.

Đổng Lộ đầu hơi cúi, nhìn lấy một cuộn quyển trục nằm trên tay mình, trong lòng khẽ im lặng.

Quyển trục này, chứa đựng một kích toàn lực của Bạo Trâu đại nhân, có khắc trận pháp lưu trữ bên trong nó. Chỉ có thể dùng được một lần.

Thứ này, Bạo Trâu giao cho Đổng Linh Hương cất giữ đưa cho Đổng Lộ cầm.

Nếu Đổng Thừa quả thực là kẻ phản bội, vậy thì sử dụng quyển trục này ra, một kích đánh chết hắn.

Cảnh giới của Đổng Lộ và Cao Lãng đều kém hơn Đổng Thừa một đoạn, cả hai nếu phải chính diện đối kháng chắc chắn sẽ không thể đánh lại Đổng Thừa.

Cao Lãng trong lòng nghiêm nghị, Đổng Thừa nhìn bề ngoài là mang thương thế trên người, thế nhưng nếu hắn là kẻ phản bội, những thương thế đó rất có thể là giả. Thực lực thật sự của hắn có lẽ sẽ không tổn hao nhiều như vậy.

Ẩn núp lén lút theo sau tên hộ vệ, nhìn hắn thuận đường đi lại vào bên trong Đổng Phủ, rẽ sang một căn phòng nhỏ phía sau, ngó nghiêng xung quanh xác định không có ai, hắn giơ tay gõ cửa vô cùng có quy luật.

Cạch. . .

Cánh cửa khẽ mở ra, tên hộ vệ không chút do dự đi vào bên trong, sau đó mọi thứ lại lâm vào yên tĩnh. Chỉ có ánh đèn lờ mờ báo hiệu bên trong có người mà thôi.

Cao Lãng và Đổng Lộ khẽ tiến sát cửa, thu liễm mọi khí tức, nín thở áp tai nghe ngóng. Bên trong căn phòng, có giọng nói bình tĩnh vang lên.

" Công tử, Đổng Lộ tiểu thư đã về."

" Tốt. Ngươi lui trước đi."

Giọng nói quen thuộc của Đổng Thừa vang lên, khiến Cao Lãng và Đổng Lộ không thể quen thuộc hơn.

" Phải." Tên hộ vệ nhẹ giọng đáp lại, sau đó liền có tiếng bước chân ra bên ngoài.

Cạch. . .

Cánh cửa khẽ mở ra, hắn bình tĩnh rời đi mà không hề hay biết mình vừa đi qua hai người đang ẩn núp trong bóng tối.

Cao Lãng âm thầm cảm thán.

Thuộc tính Bóng tối có thể nói là che giấu vô cùng tiện lợi, thậm chí nếu dùng tốt, cho dù người ở gần nó cũng rất khó để phát hiện ra.

Hộ vệ vừa rời đi, bên trong căn phòng tiếp tục vang lên tiếng nói:

" Ba vị biểu đệ, kế hoạch ngày mai tiến hành thuận lợi, ta bây giờ cần phải đi gặp biểu muội này rồi."

" Biểu huynh yên tâm, nếu không có gì khác lạ, ngày mai Trác Phàm chắc chắn sẽ chết ngoài ý muốn."

Soạt. . .

Đổng Lộ đang nghe lén, tinh thần đột nhiên hoảng hốt muốn xông vào bên trong. May mắn Cao Lãng một bên nhanh tay hơn ấn chặt nàng lại.

Bên trong căn phòng Đổng Thừa như có cảm giác, chỉ là không cảm thấy điều khác lạ, hắn hơi nghi ngờ nhìn ngoài cửa phòng, vẻ mặt thản nhiên bước chậm về phía ấy, bình tĩnh nói:

" Nếu vậy ta xin đa tạ trước, chuyện này cần phải làm cẩn thận, không thể để Bạo Trâu đại nhân tra được manh mối nào."

" Nhị trưởng lão đã căn dặn chúng ta rồi, phối hợp biểu huynh diễn kịch là tốt rồi. Chỉ cần Trác Phàm chết, vậy tâm phúc lớn nhất của Tứ trưởng lão không ai khác ngoài huynh rồi."

" Ha ha, chỉ mong là vậy." Đổng Thừa cười nói, bước chân của hắn tiến đến cửa càng ngày càng gần.

Đổng Lộ tức giận muốn đẩy Cao Lãng ra, chỉ là hắn kèm quá chặt, lại thêm nàng không muốn kinh động người bên trong, chỉ có thể dùng sức lực của mình.

Cao Lãng một bên giữ chặt Đổng Lộ, nghe thấy tiếng nói càng ngày càng gần về phía này, cảnh giác lùi ra sau.

Ầm. . .

Đổng Thừa đột nhiên xuất thủ. Bên trong căn phòng, hắn đánh ra một chưởng tại vị trí của Cao Lãng và Đổng Lộ bên ngoài.

Chưởng của hắn phá tan cánh cửa gỗ trước mặt, đồng thời dư âm của nó đánh lên hai người.

Cao Lãng cả người gánh chịu dư âm của hắn, ôm lấy Đổng Lộ bay ra ngoài sân, đồng thời cánh tay cũng nới lỏng ra.

Đổng Lộ giật mình, nàng nhanh chóng làm ra phản ứng, một tay bắt lấy Cao Lãng, một tay hoá giải dư âm một chưởng kia, cả người bay lùi về phía sau.

Đổng Thừa vẻ mặt lạnh lùng thu chưởng lại, hắn bước chậm ra bên ngoài âm trầm không nói một lời.

Ba tên nam tử Đổng Gia bên trong nói chuyện với hắn cả người giật mình, lập tức làm ra phản ứng lao ra ngoài bao vây lấy Cao Lãng và Đổng Lộ.

Bọn hắn trong lòng toát mồ hôi lạnh, không nghĩ đến bên ngoài có người đang nghe lén đâu, may mắn Đổng Thừa tính cách cẩn thận phát hiện ra.

" Ngươi không sao chứ?" Khẽ nâng Cao Lãng dậy, Đổng Lộ quan tâm hỏi.

" Không sao?" Cao Lãng bàn tay che ngực, khẽ nói.

May mắn trong người có Nội giáp mặc vào, đòn đánh của Đổng Thừa lên hắn gần như bị hoá giải hoàn toàn, chỉ có cảm giác hơi ngứa một chút xíu thôi.

" Biểu muội, ngươi không về phòng nghỉ ngơi lại ra đây làm gì?" Đổng Thừa đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn cười nói:

" Ta còn định chuẩn bị đến phòng ngươi thăm hỏi đâu? Cao Lãng huynh đệ cũng tại a. Ngươi không về Phía Đông đại lục sao?"

Giọng nói thoải mái vô cùng tự nhiên, giống như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra hết.

" Tại sao?" Đổng Lộ trầm giọng hỏi, ánh mắt căm ghét nhìn hắn.

" Tứ trưởng lão luôn luôn đối xử tốt với ngươi như vậy. Ngươi sao có thể phản bội đâu?"

" Xem ra là ngươi không định cho qua chuyện này." Đổng Thừa lẩm bẩm nói, quay sang nói với ba tên Đổng Gia.

" Các vị, kế hoạch thay đổi, ngày mai giết Trác Phàm, tính thêm cả hai người này nữa."

" Ngươi yên tâm, mọi chuyện vẫn như dự liệu." Ba người gật đầu đáp lại.

Đã mai Trác Phàm phải chết, tính thêm một người nữa cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Còn Cao Lãng, bản thân hắn ở Phía Đông địa lục, có chết ở đây cũng chẳng ai biết hắn ở đâu.

" Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?" Đổng Lộ tức giận quát lên.

" Đổng Lộ biểu muội, người chết không cần biết nhiều như vậy." Đổng Thừa híp mắt cười nói, lộ ra bộ dáng vô hại.

" Nếu vậy ngươi chết đi."

Đổng Lộ cũng không thèm nói gì thêm, trên tay lập tức lật ra quyển trục.

Ầm. . .

Trên trong quyển trục xuất hiện một nắm đấm to lớn, khí thế trầm ngưng lao về phía Đổng Thừa.

Một đòn toàn lực của Nguyên Anh Cảnh lục trọng, cứ như vậy bị thả ra bên ngoài.

Cao Lãng biến sắc muốn lên ngăn lại, chỉ là đã muộn. Đổng Lộ xuất thủ quá nhanh, gần như không ai có thể kịp ngăn cản lại nàng.

Luồng khí thế của nó bộc phát ra khoá chặt lấy cơ thể Đổng Thừa, khiến hắn sắc mặt trắng bệnh.

Không chút do dự Đổng Thừa lấy hết sức bình sinh nhảy sang một bên, chỉ là nắm đấm này, quả thật là lớn lắm.

Dù cho Đổng Thừa có di chuyển, nắm đấm cũng di chuyển theo hướng đi của hắn, huyết khí cuồng bạo xung quanh, nuốt chửng lấy Đổng Thừa.

" Hự. ."

Đổng Thừa sắc mặt đột biến, trang phục trên người hắn nổ tung, lộ ra một quyền in sâu giữa ngực, lao vào bên trong phòng.

Cơ thể hắn va chạm mạnh vào đồ đạc bên trong, phá tan tành mọi thứ, cơ thể khảm vào vách tường.

Đầu hắn cúi gục xuống đất, cánh tay buông thõng lung lay trên đó, không còn một chút hơi thở nào, hiển nhiên chết không kịp làm gì.

Ba tên Đổng Gia còn lại giật mình, không nghĩ đến Đổng Thừa lại chết đột nhiên như vậy. Theo bản năng lao về phía Đổng Lộ xuất thủ.

Ba người phóng thích ra khí thế trên người mình, hai tên Linh Đan Cảnh lục trọng, một tên Linh Đan Cảnh bát trọng.

Cao Lãng chỉ có thể thầm chửi Đổng Lộ ngu xuẩn, lại bất đắc dĩ không thể làm gì.

Vừa nhìn qua đám người đã biết Đổng Thừa không phải kẻ mạnh nhất trong đây, vậy mà Đổng Lộ đã ngay lập tức cho ra con át chủ bài của mình, khiến đám người hiện tại đâu còn chút kiêng kỵ gì.

Một tên Linh Đan Cảnh lục trọng lao vào đối phó với Cao Lãng, hai tên còn lại lao vào giao chiến với Đổng Lộ.

Nhìn qua là biết Cao Lãng chỉ có Linh Đan Cảnh nhất trọng, trong con mắt tên Linh Đan Cảnh lục trọng kia lộ ra vẻ khinh thường, một quyền đấm về phía hắn.

Đối với ba tên Đổng Gia, Đổng Lộ mới là người cần phải sớm giết, nếu chuyện này để lộ ra ngoài ánh sáng, vậy Nhị trưởng lão sẽ phải bị đối thủ của mình công kích lại.

Đổng Lộ ngơ ngác nhìn thi thể Đổng Thừa, nàng trong cơn nóng giận nên mới ra tay mất kiểm soát, bây giờ tỉnh táo lại cũng biết mình xuất thủ quá sớm, chỉ là vẻ mặt nhanh chóng kiên quyết không hối hận, trên tay xuất hiện cây búa lao vào đối phó với hai tên Đổng Gia.

Còn Cao Lãng, một mình nàng còn chưa lo xong, đâu thể lo cho hắn.

Nhìn thấy tên Đổng Gia lao đến phía mình, Cao Lãng không hề làm ra động tác, hắn chỉ khẽ vận dụng nội giáp của mình.

Kích hoạt Hiền Giả Ti Hộ.

Trong thời gian nửa canh giờ tiêu hao gấp đôi linh khí. Thực lực dưới Nguyên Anh Cảnh trở xuống miễn mọi sát thương.

Ầm. . .

Chỉ thấy tên Đổng Gia kia nụ cười dữ tợn một quyền giáng thẳng ngực Cao Lãng, phá tan toàn bộ trang phục giữa ngực hắn, để lộ ra tấm nội giáp bên trong.

Cao Lãng cơ thể một tay nắm chặt lấy cánh tay của đối thủ, bàn chân lảo đảo lùi về sau vài bước mới có thể giữ vững được, hắn khuôn mặt hơi nhăn lại.

Tuy có thể miễn sát thương, nhưng bị đánh vào người hắn vẫn sẽ bị đấm bay a.

Không có cách, thực lực chênh nhau tới năm cảnh giới nhỏ.

Tên Đổng Gia nụ cười tắt nắng, hắn ngơ ngác nhìn Cao Lãng. Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Bàn tay Cao Lãng xuất hiện một cây Bút Phán Quan, trực tiếp cắm vào đầu tên nam tử Đổng Gia, kết liễu sinh mạng của hắn.

Phập. . .

Tên Đổng Gia chỉ cảm thấy cơ thể toàn thân tê liệt, huyết khí trên người bị hút lên trên đầu mình, tầm mắt cũng dần bị tan rã.

Đúng lúc hắn vừa mất đi ý thức, Cao Lãng lập tức rút cây Bút Phán Quan ra, máu tươi còn sót lại ít ỏi trong đầu hắn theo đầu cây bút lập tức bay ra ngoài, theo đường vẽ của Cao Lãng trên không trung, hình thành một lưỡi đao máu hình vòng cung, bay về phía tên Đổng Gia Linh Đan Cảnh lục trọng bên kia.

Soạt.

Lưỡi đao máu chém qua vai phải của hắn, để lộ ra vết chém dài, máu tươi văng ra.

Bầu không khí xung quanh, bỗng nhiên trở nên im ắng.