Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 217: Giết Phì Di Xà




Cao Lãng sơ bộ chữa trị cầm máu cho Trác Phàm. Vì Trác Phàm thương thế vô cùng nặng, hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt, nếu còn không nhanh chóng chữa trị cho hắn, e là Trác Phàm sẽ không qua khỏi.

Chỉ là hiện tại, hắn cũng đã vì thương thế trên người mình mà bị mất đi ý thức.

Bên kia Đổng Lộ cũng sơ qua cứu chữa cho Đổng Như Ý, nàng chữa trị thời gian rất nhanh, sau đó liền đứng dậy đi chữa trị cho Đổng Thừa.

" Đa tạ."

Đầu hơi cúi xuống nhìn lấy vết thương trên người được Đổng Lộ ân cần chăm sóc, Đổng Thừa khẽ tạ.

" Ngươi với ta cần nói những lời thừa này sao?" Đổng Lộ cười đáp lại.

Tầm mắt Đổng Thừa khẽ nhìn Đổng Lộ, sau đó dần di chuyển lên trên nhìn lấy Trác Phàm đằng xa kia, sâu trong con mắt ẩn chứa tia sắc lạnh cùng sát khí.

Như có cảm ứng, Cao Lãng quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Hắn chỉ thấy Đổng Thừa đang cúi đầu cười nói với Đổng Lộ, không hề có sự khác lạ gì.

" Cẩn thận. Ban nãy Đổng Thừa toả ra sát khí."

Bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn bình tĩnh nói.

Tuy Cao Lãng quay lưng về phía sau không nhìn thấy gì hết, thế nhưng điều đó không có nghĩa Tử Văn ở bên trong lại không phát hiện ra điều gì.

" Biết."

Tiếp tục sơ cứu cho Trác Phàm, Cao Lãng khẽ nói.

Tốn khoảng một viên Nhị phẩm đan dược cầm máu cho Trác Phàm, sau đó lại tiên tốn vài loại dược liệu cẩn thận bôi lên khuôn mặt đang sủi bọt của hắn, Cao Lãng đơn giản làm sơ qua vài bước băng bó, sau đó để hắn nằm yên tại chỗ.

Cơ thể Trác Phàm còn đô con hơn Cao Lãng rất nhiều. Tuy với thực lực hiện tại Cao Lãng có thể nhấc được cơ thể Trác Phàm lên, nhưng việc gì Cao Lãng phải di chuyển cơ thể hắn chứ? Quá vướng víu.

Bình tĩnh đứng dậy tiến về phía Đổng Thừa, Cao Lãng ánh mắt dõi về phía Bạo Trâu đang giao chiến với Phì Di Xà phía xa kia.

Thực lực vốn đã kém một đoạn, lại thêm đứt một nửa người, Phì Di Xà càng thêm không phải đối thủ của Bạo Trâu, sức chiến đấu càng ngày càng yếu kém.

Chỉ thấy Bạo Trâu dùng quan đao dẫm mạnh xuống mặt đất, toàn bộ hang động xung quanh một người một thú đều bị biến dạng.

Đất đá bị nổ tung ra, lan tràn lên trực tiếp chôn một phần cơ thể Phì Di Xà xuống mặt đất, chỉ để lộ mỗi cái đầu to lớn của nó ra bên ngoài.

Ầm. . .

Phì Di Xà ra sức giãy dụa, một cái chân bị chôn bên dưới của nó thò được ra bên ngoài, sau đó nhanh chóng cào cấu đất đá xung quanh nó.

Cơ thể Phì Di Xà toát ra một chất lỏng nhàn nhạt màu xanh biếc, nó ăn mòn toàn bộ mặt đất xung quanh cơ thể Phì Di Xà, muốn trở mình bò ra ngoài.

Trong khi Phì Di Xà còn đang tìm cách thoát ra, Bạo Trâu đã tiếp tục động. Thanh quan đao của hắn bộc lộ ra huyết sát chi khí vô cùng kinh khủng như muốn nuốt chửng lấy cả hang động này.

Bên trên người Bạo Trâu, xuất hiện hư ảnh của một thanh quan đao to lớn ngập tràn huyết khí lưu động xung quanh.

Đến khi Bạo Trâu một đao bổ xuống, hư ảnh thanh quan đao cùng lúc bổ theo, chẻ dọc khuôn mặt của Phì Di Xà cùng thân thể nó bên dưới, cắt cả hang động ra làm đôi.

Để lại cả bên trên trần và dưới mặt đất hang động một đường cắt đôi chẻ dọc kéo sâu vào bên trong.

Soạt. . .

Từ chỗ mi tâm của Phì Di Xà kéo xuống bên dưới cơ thể nó, từng tia máu dần dần phun trào ra bên ngoài, như đê vỡ nước, máu tươi không hề ngừng lại mà càng thêm phun trào ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phì Di Xà bị tách ra làm đôi, thô bạo rơi xuống mặt đất, máu tươi như suối chảy ra.

Bạo Trâu bước chậm đến phía thi thể Phì Di Xà, ánh mắt hơi nhíu lại, để lộ ra vẻ ngưng trọng.

Thi thể Phì Di Xà mắt thường có thể thấy khô quắt một cách nhanh chóng, máu tươi cũng thấm sâu vào bên trong mặt đất.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, Phì Di Xà để lại không có gì ngoài bộ xác khô quắt queo đen xì, không có một chút hơi nước nào bên trong.

Cao Lãng kinh ngạc nhìn lấy toàn bộ hình ảnh này, hắn bước chậm đến phía Bạo Trâu, cẩn thận nói:

" Bạo Trâu đại nhân, chuyện này là sao?"

" Ta không biết." Bạo Trâu lạnh nhạt lắc đầu:

" Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp trường hợp như vậy. Thi thể nó bị mất toàn bộ chất dinh dưỡng, ngay cả làn da bên ngoài cũng bị tổn hại. Cơ thể không có một chút giá trị nào."

Bạo Trâu khẽ phân tích, hắn bước chậm đến phía thi thể đen sì đấy, thanh quan đao trên tay cẩn thận gạt bỏ thi thể ra.

Rắc. . .

Khẽ chạm vào đầu mũi quan đao, phần đầu Phì Di Xà khẽ kêu một tiếng động nhỏ, sau đó hoá thành bột rơi xuống mặt đất.

Bạo Trâu cơ thể dùng chút lực, trên người hắn nổi lên một luồng phong bạo thổi về phía thi thể Phì Di Xà.

Ào. . . Ào. . .

Bụi mù bay tứ tung vào sâu trong hang động, toàn bộ cơ thể Phì Di Xà bên trên mặt đất đều bị luồng phong bạo của Bạo Trâu thổi tung thành bột mịn bay theo chiều gió.

Không chỉ phần trên Phì Di Xà, mà ngay cả phần sau của nó, đều hoá thành tro bụi.

Lạnh nhạt nhìn vết đao còn chém lại, Bạo Trâu khẽ nói:" Ngay cả yêu hạch cũng không có."

" Rất có thể con yêu thú này không có yêu hạch thì sao?" Cao Lãng nghi hoặc hỏi lại.

" Yêu thú không có yêu hạch chỉ dành cho những yêu thú cấp thấp, thực lực chưa đủ thành thạo để phát triển thành yêu hạch. Đạt đến yêu thú cấp ba trở lên, con nào cũng đều có yêu hạch bên trong cơ thể cả." Bạo Trâu lạnh nhạt đáp lại.

" Ồ."

Cao Lãng kinh ngạc gật đầu, lại tiếp thu được thêm một kiến thức mới.

Hắn còn tưởng yêu hạch là sinh ra ngẫu nhiên đâu? Hoá ra cũng chỉ cần tìm được yêu thú thực lực càng mạnh, vậy bên trong cơ thể có yêu hạch tỷ lệ càng cao a.

Bạo Trâu duy trì vẻ mặt nghiêm nghị của mình, hắn quay sang đi về chỗ đám người Đổng Thừa còn nghỉ ngơi bên kia.

" Thương thế sao rồi? Có thể đi bộ về được sao?" Bạo Trâu quan tâm hỏi.

" Đã đỡ nhiều rồi, đi lại không có vấn đề, đa tạ đại nhân quan tâm." Đổng Thừa cười nói, khẽ cúi đầu hành lễ.

Đối với Bạo Trâu, hắn luôn thể hiện rõ đầy đủ quy củ, không có một sự chê trách nào mà Bạo Trâu có thể bắt bẻ được.

" Tốt."

Bạo Trâu lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Đổng Như Ý với vẻ mặt tràn đầy ôn nhu, chỉ là nhanh chóng bị hắn thu hồi lại.

Đến tận bây giờ, Trác Phàm và Đổng Như Ý vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Bạo Trâu duy trì im lặng bước chậm ra bên ngoài hang động. Phía sau hắn Đổng Lộ khẽ ôm ngang Đổng Như Ý bế nàng đi theo sau Bạo Trâu.

Bên kia Đổng Thừa cũng định nhấc Trác Phàm lên, chỉ là hắn nhanh chóng bị Cao Lãng ngăn lại.

" Đổng Thừa huynh, Trác Phàm huynh đang bị thương nặng, cơ thể tốt nhất không nên di chuyển mạnh. Để ta." Cao Lãng cười nói.

" Tốt." Trác Phàm cũng không nhiều lời, khẽ cười đáp lại.

Trên tay Cao Lãng không gian giới chỉ khẽ sáng lên, xuất hiện lấy một cái cán cứu thương. Cao Lãng đơn giản đem Trác Phàm đặt vào đấy, sau đó hắn và Đổng Thừa mỗi người một đầu nhấc Trác Phàm đi.

" Cao Lãng huynh đệ chuẩn bị thật đầy đủ." Nhìn thấy cái cán trước mặt, khoé miệng Đổng Thừa co giật, khẽ nói.

" Dễ nói, là bản thân lo trước khỏi hoạ." Cao Lãng cười đáp lại.

Chiếc cán cứu thương là Cao Lãng lấy từ bên trong hệ thống, chỉ mất hai điểm năng lượng.

Lần trước giết ba con yêu thú cấp ba, giờ lại trừ đi hai điểm năng lượng mua cán cứu thương.

Điểm năng lượng Cao Lãng hiện có là 3818 điểm năng lượng.

Đổng Thừa đi phía trước, Cao Lãng đi phía sau. Vẻ mặt Đổng Thừa tắt mất nụ cười, hiển nhiên trong lòng không cao hứng. Nhưng vì không làm mất thân phận, hắn cũng không đôi co với Cao Lãng, im lặng khiêng một đầu.

Bạo Trâu hơi quay đầu về sau nhìn lấy tình cảnh đó, hắn cũng không hề nói chuyện, chỉ đi trước dẫn đường ra bên ngoài.

Trên đường Bạo Trâu trực tiếp toả ra khí thế Nguyên Anh Cảnh lục trọng của hắn, một đường đi không hề có một con yêu thú nào dám bén mảng đến gần. Cứ thế yên tĩnh rời khỏi Thiên Tùng Lâm.

" Bạo Trâu đại nhân, cơ hội khó có được đi vào bên trong. Ngài không ở lại tìm kiếm nốt người còn lại sao?" Cao Lãng bất chợt hỏi.

Ở gần hắn Đổng Thừa và Đổng Lộ cũng đem ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.

Phải a. Đổng Như Ý tuy đã tìm thấy, nhưng bọn hắn vẫn chưa tìm được Đổng Linh Hương a.

Con yêu thú Phì Di Xà là kẻ cầm đầu đã bị Bạo Trâu giết chết, khiến bọn hắn quên mất bên trong còn thiếu một người nữa.

" Không cần tìm nữa."

Bạo Trâu đầu không quay lại, trầm giọng nói:" Sau khi các ngươi vào trong tìm kiếm, không lâu sau đó thì đã có người tìm thấy thi thể của Đổng Linh Hương, được bí mật đem ra bên ngoài, sau đó ta đã che giấu thông tin ấy đi."

Bàn tay Bạo Trâu hơi nắm chặt lại, trong lòng của hắn, cũng không bình tĩnh như lời hắn nói.

Biết Bạo Trâu tâm trạng không tốt, một đường đi ra ngoài Cao Lãng im lặng không nói thêm một câu.

Phía trước Cao Lãng, Đổng Thừa ánh mắt nhìn lấy bóng lưng Bạo Trâu, sau khi nghe thấy Đổng Linh Hương đã chết. Vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ là sâu trong đôi mắt, ẩn chứa tia sáng kỳ dị.

Loạt soạt. . .

Mới bước ra bên ngoài Thiên Tùng Lâm. Đám người Bạo Trâu đã bị hơn trăm người vây lại.

Tất cả những người bao vây này, đều mặc lấy trang phục người Đổng Gia.

Đứng giữa tất cả bọn hắn, là hai lão già, một gầy nhỏ, một cường tráng.

Lão già gầy nhỏ đứng ở phía chủ vị, lão già cường tráng đứng phía sau, chính là Nhị trưởng lão.

Bạo Trâu lạnh nhạt liếc nhìn hơn trăm người vây quanh hắn, sau đó bình tĩnh nhìn về phía lão già gầy nhỏ kia, giọng nói trầm thấp:

" Đại trưởng lão."

" Tứ trưởng lão, ngươi cố tình xâm nhập vào địa bàn của Nhị trưởng lão mà không được hắn cho phép, đã xâm phạm vào nội quy của Gia Tộc. Mau bó tay chịu trói, theo ta về Gia Tộc xử tội."

Chắp hai tay phía sau lưng, lão già gầy nhỏ cao giọng quát.

Sau lưng Bạo Trâu Nhị trưởng lão khoé miệng khẽ cong lên, ánh mắt mang theo chút hả hê.

Lần này, ta muốn xem ngươi làm sao để giải đáp. Không lột ngươi một lớp da, ta cũng không làm Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão thầm cười nói.