Chân trái trước của Ngọc Hoàng Sư hoàn toàn tách khỏi cơ thể của nó, văng ra một bên, máu tươi vẩy ra.
" Grào. . ."
Ngọc Hoàng Sư kêu lên một tiếng đau đớn, nó ngã văng ra một bên, cả người lăn lộn trên mặt đất.
Cổ tay Cao Lãng khẽ đảo, lưỡi kiếm chợt xoay về phía người con Ngọc Hoàng Sư, bàn tay trái Cao Lãng chụp lên chuôi kiếm, hai tay cầm kiếm chém mạnh ra.
Bạt Kiếm Thuật.
Lưỡi kiếm của hắn bổ dọc đầu con Ngọc Hoàng Sư, một nhát chém từ dưới cằm nó lên trên.
Xoẹt. . .
Khuôn mặt Ngọc Hoàng Sư tách thành hai nửa, máu tươi vẩy ra, văng lên chiếc mặt nạ trên khuôn mặt Cao Lãng. Khiến chiếc mặt nạ Tiểu Quỷ càng thêm dữ tợn.
" Gào. . ."
Nhìn thấy đồng bạn mình bị chết, Tuyết Linh Hồ hoảng sợ kêu lên một tiếng, chợt xoay người bỏ chạy.
Cao Lãng nhìn thấy vậy, không chút do dự đuổi theo.
Phía sau lưng hắn, bốn con quái vật đá bám sát phía sau.
Chợt Cao Lãng thu lại trường kiếm trên tay, hơi nghiêng người xoay một vòng 90 độ, bàn tay trái giơ về phía con quái vật đá, một cỗ lực đẩy từ người hắn đẩy lên nó.
Xuy Phong Chưởng.
Vì trọng lượng con quái vật đá vô cùng lớn, lực đẩy của nó không những không đẩy nó đi, mà phản tác dụng, liền đẩy Cao Lãng bay về phía Tuyết Linh Hồ.
Đồng thời bàn tay phải Cao Lãng xuất hiện một cỗ lực hút, nhằm về phía con yêu thú xinh đẹp kia.
" Gào. . ."
Tuyết Linh Hồ hoảng sợ kêu to một tiếng, mặc dù nó cố gắng bốn chân vận động hết công suất, thế nhưng không những ngày càng chạy chậm lại, thậm chí nó còn đang chạy lùi về sau. Vận tốc từ chậm dần chuyển xuống càng lúc càng nhanh.
Đến lúc cuối cùng, thậm chí hai chân Tuyết Lịnh Hồ còn không chạm đất, lơ lửng trên không trung bay về phía bàn tay phải Cao Lãng.
Nhìn thấy khoảng cách giữa nó và Cao Lãng càng ngày càng gần, Tuyết Linh Hồ tức giận kêu lên một tiếng trầm thấp trong cổ họng, hai con mắt hơi hơi sáng lên, xung quanh xuất hiện từng bụi băng tuyết.
Nhiệt độ xung quanh cơ thể Tuyết Linh Hồ càng ngày càng lạnh, thậm chí mặt đất những nơi nó bay đi qua còn bị đóng thành lớp băng mỏng.
Chỉ cần Cao Lãng đến khoảng cách quá gần nó, sẽ lập tức hoá thành người băng.
Chỉ là Tuyết Linh Hồ vừa đến khoảng cách năm mét, lực hút trên tay Cao Lãng liền biến mất, linh khí xung quanh hắn chợt biến đổi, một cỗ lực đẩy mạnh mẽ trên tay bắn ra.
Cỗ lực hút và lực đẩy xung đột va chạm vào nhau, lấy cơ thể Tuyết Linh Hồ làm trung tâm, tàn phá.
" Gào. . ."
Cơ thể Tuyết Linh Hồ giống như bị xung đột bên trong quá mạnh mẽ vậy, cả người nó bị có rút nặng nề, vài chỗ trên thân thể còn bị nổ tung da thịt, văng ra máu tươi.
Bịch. . .
Tuyết Linh Hồ cơ thể rơi mạnh xuống mặt đất, suy yếu vô cùng, hơi thở nặng nhọc thở ra từng ngụm, ánh mắt liếc về phía Cao Lãng tràn đầy sự sợ hãi.
Bên trong sự phản chiếu ánh mắt của nó, chỉ thấy một ánh kiếm loé sáng lên bao trùm lấy nó, liền biến mất đi sắc thái.
Cao Lãng cất thanh trường kiếm đi, nhìn cũng không nhìn xoay người lao đến phía bốn con quái vật đá.
Đồng thời bàn tay phải tạo một cỗ hấp lực chỉ về phía thi thể Đường Lăng, cây Bút Phán Quan cắm sau gáy hắn rung lên bần bật, liền rút ra bay về phía Cao Lãng.
Thi thể của Đường Lăng, đã trở thành một cỗ thây khô, không còn một chút máu tươi nào.
Rầm. . .
Cao Lãng né tránh một đòn của con quái vật đá trước mặt, đồng thời Cây Bút Phán quan cũng kịp lúc bay về phía tay hắn.
Trên tay Cao Lãng xuất hiện một cây giáo, ném mạnh về phía con quái vật đá đứng thứ ba, nhằm về phía chân trái sau của nó.
Ầm. . .
Cây giáo cắm sâu vào bên trong gây nên một tiếng vang lớn, đồng thời con quái vật đá cả người bị lung lay.
Trên tay hắn liên tục xuất hiện những cây giáo mới, liên tiếp lao về cái chân đấy. Đồng thời bước chân không hề dừng lại, chạy về phía con quái vật đá thứ ba, né tránh những đòn tấn công của những con quái vật đá xung quanh.
Ầm. . . Ầm. . .
Từng mũi giáo được phi ra, lao về cùng một vị trí, khiến vết vứt trên cái chân đấy càng ngày càng to dần.
Vì con quái vật đá chỉ biết cắm đầu công kích, không có trí tuệ rõ rệt, thế nên căn bản không thể nào né tránh, liên tục thụ động bị tấn công vào chân.
Ầm. . .
Đến cái giáo thứ mười hai của Cao Lãng đâm vào đấy, chân trái của con quái vật đá bị nổ tung ra, từng mảnh đá vụn văng ra bên ngoài. Con quái vật đá cũng vì bị mất một cái chân mà cả người khuỵch xuống.
Keng. . .
Chân trái vừa nổ tung, cùng lúc đó liền văng ra chiếc chìa khoá màu vàng.
Ban nãy khi núp trong bóng tối, Cao Lãng đã cẩn thận quan sát vị trí của chiếc chìa khoá, thế nên hắn không hề tấn công những con quái vật đá khác, mà chỉ nhằm vào vị trí của cái chìa mà thôi.
Chiếc chìa khoá như có linh tính, sau khi nó vừa văng ra, liền lao về phía cơ thể con quái vật đá, muốn chui vào trong đó.
Vụt. . .
Hấp Chưởng.
Trên tay Cao Lãng xuất hiện một cỗ hấp lực hút lấy chìa khoá về phía mình, khoảng cách của hắn với chiếc chìa khoá đó bây giờ, cũng chỉ ngang nhau từ chiếc chìa đến chỗ cơ thể con quái vật đá thứ ba mà thôi.
Vì khoảng cách gần như vậy, lại thêm bị lực hút trên tay Cao Lãng, chiếc chìa khóa chỉ có thể ,bị động lơ lửng trên không trung, di chuyển chậm chạm về tay Cao Lãng.
Bộp. . .
Đến phía dưới chân nó, Cao Lãng nhảy lên một đoạn, liền tóm chiếc chìa khoá trên không trung về tay mình.
Chiếc chìa khoá vừa chạm vào tay hắn, ánh sáng trên nó giảm dần rồi tắt hẳn, trực tiếp biến thành một chiếc chìa khoá bình thường.
Rầm. . . Rầm. . . Rầm. . .
Không có chiếc chìa khoá gia trì, toàn bộ con quái vật đá xung quanh Cao Lãng ngừng chuyển động, sau đó là tự động chia tách ra, rơi xuống mặt đất.
Cao Lãng liếc mắt nhìn xung quanh, những con quái vật đá đó đã biến thành những tảng đá thông thường, không có một chút linh tính.
Tầm mắt Cao Lãng quay về phía đằng sau, xa xa phía bên kia hang động cũ, thân ảnh của Lãnh Mộc và Đổng Mộ đã không còn thấy tăm hơi.
Lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, Cao Lãng bước chậm đến chỗ thi thể đám người Băng Hoàng Tông, thu nhặt lấy binh khí cùng với không gian giới chỉ của bọn hắn.
Dù sao Lãnh Mộc và Đổng Mộ, Cao Lãng đã không còn hứng thú giết chết hai bọn hắn, nếu không Cao Lãng cũng sẽ không tha mạng cho Lãnh An.
So với người Ngũ Gia, Cao Lãng càng chán ghét hơn chính là người của Tam Tông.
Đối với Tam Tông, Cao Lãng chính là hoàn toàn không có cảm tình gì tốt. Chỉ cần có cơ hội, là giết bằng được.
Còn người thế lực khác, thì tùy tâm đi, nếu bọn hắn chạy trốn, Cao Lãng cũng sẽ nhắm, mở một con mắt.
" Tử Văn, kết toán."
Cầm lấy chiếc chìa khoá trên tay, Cao Lãng chăm chú nhìn nó, lạnh nhạt nói.
" Kết toán nhiệm vụ phụ tuyến 1. Giết 5 Linh Hải Cảnh, đạt 50 điểm năng lượng."
" Kết toán nhiệm vụ phụ tuyến 2. Giết 3 yêu thú cấp hai, đạt 30 điểm năng lượng."
Bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn lạnh nhạt kết toán nhiệm vụ cho hắn.
" Tính cả lúc đầu ngươi giết hai tên Linh Hải Cảnh, vậy hiện tại tổng số điểm của ngươi là 685 điểm năng lượng."
" 685 điểm năng lượng sao? Vẫn là còn quá ít." Cao Lãng chép miệng.
" Phải rồi, Vân Hi và A Lôi có tính hay không là thuộc hạ của ta?" Chợt Cao Lãng hỏi.
" Không phải, nếu lần trước ngươi là đội trưởng một nhóm bốn người bao gồm ngươi, Vân Hi, A Lôi và Mao Sơn. Thì đó cũng chỉ là đội ngũ tạm thời mà thôi, sẽ không được xét là thuộc hạ hay không." Tử Văn lắc đầu nói.
" Vậy như nào mới tính là thuộc hạ?" Cao Lãng hỏi tiếp.
" Là đám người Diệu La Hội của ngươi mới có thể tính là thuộc hạ." Tử Văn lạnh nhạt nói:" Ngươi quên rồi sao?"
" Diệu La Hội? A a. . . Nhớ rồi. Là tên La Thiên ở Minh Châu Thành. Gia tộc Vân Gia của Vân Hi." Cao Lãng vội vàng nói.
" Chính xác." Tử Văn gật đầu:" Xem ra trí nhớ của ngươi còn rất tốt mà."
Cao Lãng nở nụ cười khổ, thực đã hơn một năm từ lúc hắn rời khỏi Minh Châu Thành, nếu Tử Văn không nhắc đến, Cao Lãng cũng không thể nhớ nổi.
" Nhưng ta không thấy có điểm năng lượng của bọn hắn a." Cao Lãng nhíu mày nói.
Hắn không tin từ lúc nhiệm vụ của Tử Văn xuất hiện đến giờ, người Diệu La Hội không giết một ai.
Nên nhớ Diệu La Hội là một hội chuyên săn giết yêu thú để sinh sống, thế nhưng đến bây giờ Cao Lãng vẫn chưa thấy một điểm năng lượng nào rơi ra từ nó cả.
" Ngươi phải quay về Diệu La Hội nắm quyền kiểm soát nó, như vậy hệ thống mới kết toán cho ngươi." Tử Văn nhàm chán nói, chức năng này của hệ thống đơn giản để ngươi phải quên đi cái việc không làm mà đòi có ăn.
Vị trí của mình với thuộc hạ cách xa hơn một nửa đại lục như thế này mà cũng đòi tính điểm năng lượng. Quá nằm mơ đi.
" Vậy nếu để lâu nó có mất không?" Cao Lãng cẩn thận hỏi.
" Nếu ngươi không còn kiểm soát thế lực này nữa thì nó sẽ mất. Còn bây giờ thì không." Tử Văn đáp lại.
Cao Lãng nghe xong, an tâm thở ra một hơi liền không hỏi lại nữa. Nếu nó không mất vậy cứ để nó tích nhiều nhiều đi, rồi đến lấy một thể.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm thán. Hắn để La Thiên tự do hoạt động Diệu La Hội lâu như thế, mà hắn cũng không dám phản bội, quả đúng là người trung thành mà.
E sợ Cao Lãng không biết rằng, La Thiên trong đầu đã sớm in sâu bóng ma tâm lý của Cao Lãng. Mới chỉ hơn một năm, căn bản không thể khiến La Thiên quên đi được.
" Được rồi, bây giờ có chìa khoá, thì mình cần phải tìm căn phòng để mở nó a, sau đó thì nó sẽ kêu leng keng." Cao Lãng cười nói.
Leng keng. . . Leng keng. . .
Ở phía sâu trong hang động, vang lên tiếng kêu báo động vô cùng lớn vọng ra bên ngoài, khiến Cao Lãng đứng ở đây cũng có thể nghe thấy.
Cao Lãng ngẩn người.
Không phải chứ? Hắn vừa mới nói xong, đã có kẻ tìm ra chìa khoá mở cửa căn phòng rồi sao?
(ー_ー゛)
. . .
Tại một căn phòng sâu trong hang động.
Một tên mặc trang phục áo choàng trắng, đeo mặt nạ Thiên Binh, lạnh lùng đứng trước cửa căn phòng.
Bên trên cánh cửa, vang lên tiếng kêu báo động ' Leng keng' vô cùng lớn vang vọng ra phía bên ngoài.