Nghe thấy giọng nói lần này khác hẳn với giọng nói đầy mị hoặc ban nãy, Cao Lãng hơi sửng sốt một chút, liền mở cửa bước vào bên trong.
Bên trong căn phòng bài trí vô cùng đơn giản. Bên trên là một bộ bàn gỗ, với hai nữ nhân đang ngồi uống trà bên đó.
Bên dưới ngoài trừ chiếc ghế đệm ra, không còn có gì cả.
Cao Lãng đánh giá hai nữ nhân ngồi bên trong. Hai người nhìn bên ngoài số tuổi khoảng ngoài 30, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau. Đặc biệt là khí chất của hai người mang lại.
Người ngồi bên phải mang khí chất cao quý, khanh khiết. Dáng người ôn nhu nhàn thục, dung mạo xinh đẹp thanh thoát. Chỉ là ánh mắt của nàng nhìn sang Cao Lãng, bao hàm một chút sự tức giận và chán ghét.
Trong khi đó nữ nhân ngồi bên trái lại mang khí chất Thiên kiều bá mị, vừa mang vẻ xinh đẹp, lại mang theo vẻ quyến rũ. Dáng người phong tình vạn chủng, đôi mắt tràn đầy mị hoặc. Ánh mắt của nàng nhìn sang Cao Lãng mang theo ý cười, cùng sự thích thú.
Chỉ cần nhìn sơ qua, Cao Lãng lập tức phân biệt được giọng nói ban nãy vọng ra ngoài, là của ai.
Người vừa nãy nói với Khả Vi chính là nữ nhân quyến rũ ngồi bên trái. Còn người vừa nãy cao giọng nói với Cao Lãng chính là nữ nhân ngồi bên phải.
Nhìn dáng vẻ của nàng còn đang tức giận thế kia, không phải nàng thì còn ai nữa? Cao Lãng âm thầm cười khổ.
Hắn và nàng mới chỉ lần đầu gặp nhau a. Vậy nàng tức giận cái gì chứ?
" Tham kiến hai vị tiền bối." Cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi căng thẳng, Cao Lãng lập tức hành lễ.
Vân Hi đi theo sau hắn cũng hành lễ theo, một mặt si ngốc nhìn bên trên, cảm thấy hơi thất thố, hắn nhanh chóng cúi đầu xuống.
" Ngươi là Cao Lãng?" Nữ nhân ngồi bên trái nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt mang theo ý cười.
" Phải." Cao Lãng gật đầu, trong lòng hơi căng thẳng.
Xác nhận ai là Cao Lãng, nữ nhân ngồi bên trái hơi gật nhẹ đầu một cái, chợt chuyển giọng nói ra:
" Khả Vi, đưa vị bên cạnh này đây sang căn phòng khác, chúng ta muốn nói chuyện riêng với Cao Lãng tiểu hữu."
" Phải."
Khả Vi bên ngoài đáp lại một tiếng, lập tức mở cửa đi vào bên trong, làm một động tác mời.
" Khách quan, mời."
" Ta đi trước." Vân Hi nhẹ giọng lẩm bẩm nói, ra hiệu Cao Lãng yên tâm, liền mỉm cười quay đầu rời đi cùng với Khả Vi.
Cạch.
Cánh cửa vừa đóng lại, bên trong căn phòng chỉ còn ba người Cao Lãng và hai nữ nhân ngồi bên trên.
Cao Lãng duy trì im lặng, cố gắng ngồi thẳng lưng ra vẻ thoải mái. Trong lòng có chút chột dạ.
Một mình hắn đối phó với hai vị tiền bối ở đây, khó lại càng khó a.
Tuy không để lộ ra khí thế, nhưng Cao Lãng biết. Để đặt chân được ở Dược Hoa Vực này, kiểm soát toàn bộ phố đèn đỏ xung quanh đây. Thực lực hai người trước mặt Cao Lãng, ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Cảnh cường giả.
Chỉ là Cao Lãng không biết chính xác là Nguyên Anh Cảnh bao nhiêu mà thôi.
" Hai vị tiền bối, không biết gặp riêng ta, là có chuyện gì không?" Cao Lãng cẩn thận hỏi.
" Là thật có một chuyện, chúng ta muốn hỏi ngươi?" Nữ nhân bên phải chợt mở miệng nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
Cao Lãng cả người hơi căng thẳng, cảnh giác nhìn nàng, nói:" Mặc dù không biết là chuyện gì, thế nhưng chỉ cần ta biết ta sẽ nói cho hai vị."
" Còn rất cẩn thận mà. . ." Nữ nhân bên phải cười lạnh lẩm bẩm nói, vẻ mặt có chút hung ác nói ra:
" Ta hỏi ngươi. Viêm Phàm đang ở đâu?"
" . . ."
Cao Lãng quả thật không biết nói sao.
Cái tên Viêm Phàm này hắn biết, đây không phải là tên phụ thân chưa gặp mặt của hắn sao?
Chỉ là nhìn sắc mặt của nàng, Viêm Phàm không những là người quen, mà còn là rất rất quen.
" Ta không biết." Cao Lãng nhún vai, lắc đầu nói.
Vẻ mặt có chút bực bội. Không hiểu sao khi nghe cái tên này, trong lòng hắn lại nổi lên ngọn lửa vô danh.
Nữ nhân bên phải chợt chuyển sang im lặng, cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Cảm nhận thấy sự khác lạ, Cao Lãng càng thêm cảnh giác, đề phòng nhìn lấy hai nữ nhân ngồi bên trên.
Vụt. . .
Chợt trong ánh mắt của Cao Lãng, nữ nhân bên phải biến mất trong tầm mắt của hắn.
Lúc nàng xuất hiện, đã đứng ngay trước mặt Cao Lãng.
Cao Lãng toàn thân giật mình, cả người bộc phát ra khí thế Linh Hải Cảnh bát trọng. Trên tay cầm cây Bút Phán Quan, cánh tay chuẩn bị động tác xuất thủ.
Chỉ là hành động của Cao Lãng, trong tầm mắt của nàng, là quá chậm.
Bộp. . .
Bàn tay phải của nàng khẽ đưa ra, cầm lấy đầu của Cao Lãng, ấn mạnh hắn xuống sàn nhà.
Rầm. . .
Một tiếng động lớn vang lên.
Cao Lãng đầu va chạm mạnh xuống sàn, làm lõm xuống một đoạn nhỏ. Đồng thời trên người nữ nhân đó toả ra khí thế kinh người. Nguyên Anh Cảnh lục trọng.
Luồng khí thế trên người nàng đè ép lên cơ thể Cao Lãng, khiến cho hắn toàn thân không thể cử động được, phải chịu sự đè ép toàn thân.
" A a a . . . "
Cao Lãng điên cuồng hét lớn, cố gắng giãy dụa đứng lên, chỉ là mọi cố gắng đều là vô ích.
Tại một căn phòng bên cạnh, Vân Hi đang nhàn nhã uống rượu, đối diện hắn chính là Khả Vi.
Cạch. .
Chạm một chén rượu của hắn với chén của nàng, Vân Hi thoải mái nói:" Uống."
Vui vẻ cầm chén rượu cho vào trong miệng, hắn còn đang uống dở thì. .
Rầm. . .
Tiếng động lớn phòng bên khiến Vân Hi giật mình, cả người run bắn văng cả rượu trong chén ra bên ngoài, bắn vương lên quần áo của hắn.
Vân Hi bất mãn nhìn sang phòng bên cạnh, sau đó nhanh chóng đặt chén rượu xuống bàn, loay hoay lau đi vết rượu trên quần áo, cười khách sáo nói:
" Ha ha, xin lỗi, làm Vi trưởng lão phải chê cười rồi. Căn phòng bên cạnh quả thật rất náo nhiệt a. Chủ nhân của cô thật hiếu khách."
Khả Vi cầm chén rượu vừa cạn với Vân Hi trên tay, vẫn duy trì tư thế cầm rượu, sắc mặt không có tỏ vẻ gì.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn chén rượu trên tay, xong lại nhìn khuôn mặt của Vân Hi, chợt bình tĩnh hỏi:
" Ngươi không lo lắng cho hắn sao?"
" Lo lắng? Tại sao ta phải lo lắng cho hắn chứ?" Vân Hi cười đùa nói, cầm bình rượu rót chén mới cho hắn.
" Hai ngươi không phải huynh đệ sao?" Khả Vi đầu hơi nghiêng sang một bên, khó hiểu hỏi, ánh mắt dò xét hành động Vân Hi xem hắn đang nói thật hay giả.
" Chính vì là huynh đệ, thế nên ta mới không lo lắng cho hắn a. Để hắn chịu bớt đau khổ cũng tốt, ngươi không biết tên đệ đệ này của ta mệnh cứng rắn đến thế nào đâu?" Vân Hi đầu cúi thấp về phía bàn rượu, nhỏ giọng cười nói.
" Huống chi. . ."
Vân Hi cao giọng, cả người trở nên ung dung cầm chén rượu giơ lên miệng, hưởng thụ mùi rượu bốc lên mũi:
" Các ngươi không dám giết hắn."
Nói xong Vân Hi dốc hết chén rượu vào miệng, chợt cười khà nói, liền rót thêm một chén mới:" Rượu ngon, còn ngon hơn rượu tầng bên dưới."
Khả Vi cầm chén rượu duy trì im lặng, nàng nhìn lấy rượu trên tay nàng, chợt dốc hết vào trong miệng.
Cạch.
Đặt chén rượu trên tay lên mặt bàn, Khả Vi lẩm bẩm:" Đây là rượu ngâm từ Linh dược tam phẩm, tất nhiên là ngon hơn rượu bình thường bên dưới kia."
(ー_ー゛)
. . . . . .
Trở lại căn phòng lúc ban đầu, Cao Lãng đang bị đè ép nằm sấp ở trên sàn nhà. Nữ nhân ngồi bên phải ban nãy thì đang ngồi xổm xuống, một tay đặt lên đầu hắn, cả người tỏa ra khí thế vô cùng kinh khủng.
" Ngươi xác định vì che giấu cho hắn, mà không dám nói thật cho ta sao?" Nữ nhân bên phải ban nãy tức giận quát.
" Ta nói rồi, ta thật không biết."
Cao Lãng hét lớn, trong lòng thầm chửi.
Con mụ điên, đúng là điên thiệt mà. Hắn quả thật có biết cái quái gì đâu?
Hôm nay đúng là xui xẻo.
" Hừ, ngươi là nhi tử của hắn. Tại sao lại không biết hắn đang ở đâu?"
Nữ nhân đó cười lạnh, vô cùng không cam tâm hỏi.
Hiển nhiên thực ra trong lòng nàng đã có đáp án, nhưng nàng lại không muốn tin là sự thật mà thôi.
" Ai là nhi tử của hắn chứ? Từ lúc ta sinh ra đến giờ chưa gặp hắn được một lần. Vì hắn mà mẫu thân ta phải chết, ngươi tốt nhất đừng có nói hắn là phụ thân ta. Cao Lãng ta không có người phụ thân như thế."
Cao Lãng tức giận nói, cả người càng thêm giãy dụa.
" Được rồi. Triệu Vy, ngươi dừng tay đi. Nhìn sắc mặt của hắn, có vẻ như là hắn không nói dối. Suy cho cùng hắn cũng bỏ đứa trẻ đó giống chúng ta mà thôi."
Nhìn thấy nữ nhân kia vẫn còn tiếp tục hành hạ Cao Lãng, nữ nhân ngồi bên trái khẽ nói, cắt ngang hành động của nàng.
Bộp.
Nữ nhân tên Triệu Vy đôi lông mi hơi nhíu lại, khẽ hừ lạnh một tiếng, lập tức ném Cao Lãng sang một bên.
" Khụ. . . Khụ. . ."
Cao Lãng ho khan một tiếng, liền chật vật đứng dậy, vẻ mặt vô cùng khó coi.
" Ta không biết mối quan hệ của các ngươi đối với Viêm Phàm là như thế nào, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, ta tuyệt đối không biết hắn ở đâu, vì nếu biết, ta sẽ rút kiếm chém hắn trước. Cáo từ."
Buông ra câu nói xong, Cao Lãng liền xoay người rời đi.
Rầm. . .
" . . ."
Chỉ là tuy cố hết sức nhưng không mở được cánh cửa, Cao Lãng chợt cảm thấy vô cùng khó xử.
" Ngươi với chúng ta còn chưa nói chuyện xong, đã nghĩ cách mà rời đi sao?" Nữ nhân ngồi bên trái chợt cười khẽ, nói.
Cao Lãng cảm thấy điệu cười của nàng càng khiến hắn thêm phần xấu hổ, thế nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ thản nhiên, quay đầu nói:
" Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói."
" Không, chuyện để nói có rất nhiều."
Nữ nhân ngồi bên trái khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
" Ví như việc chúng ta có thể cải trắng lại thân phận cho ngươi. Khiến cho dù người của Linh Hoàng Tông có đến Dược Hoa Vực, ngươi cũng không cần phải sợ hãi mà bỏ trốn."
Cao Lãng sắc mặt chợt chuyển sang vô cùng vi diệu, giọng nói cũng mềm mỏng hơn, cẩn thận hỏi:
" Làm như thế nào?"
" Ta là Uyển Dư, là tông chủ của Hợp Hoan Tông, bên trong Hợp Hoan Tông phần lớn đều là nữ nhân, không thích hợp sắp xếp vị trí cho ngươi." Uyển Dư ngọt ngào nói, lời nói của nàng khiến Cao Lãng hơi thất vọng.
Chỉ là Uyển Dư nhanh chóng nói tiếp, khiến Cao Lãng tầm mắt sáng lên:" Thế nhưng nàng lại là Triệu Vy, người của Triệu Gia gia tộc, một trong Ngũ Gia, có thể dễ dàng sắp xếp cho ngươi một thân phận mới."