Cao Lãng im lặng, lần trước ở Linh Hoàng Tông. Quế Võ có gọi Ái Liên là sư nương, xem ra mối quan hệ của ba người hiện giờ, là vô cùng phức tạp.
" Người biết Quế Võ sư thúc sẽ đưa ta đi đâu sao?" Cao Lãng bất chợt hỏi
" Không biết." Chung Thy lắc đầu:" Sau khi rời Linh Hoàng Tông, hành tung của hắn vô cùng bí ẩn."
" Nhưng ta khuyên ngươi nếu muốn trả thù Linh Hoàng Tông, thì nên đi theo hắn. Rất có thể sẽ còn được gặp cả phụ thân của ngươi."
" Ta sẽ trả thù Linh Hoàng Tông. Nhưng vì bản thân ta, và mẫu thân ta." Cao Lãng nhẹ giọng nói.
Trong thâm tâm hắn không hề muốn đối mặt với vị phụ thân này.
Chung Thy yên lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút thương tiếc, một lúc sau liền yên tĩnh rời đi để hắn có không gian một mình.
Cao Lãng bước chậm ra ngoài căn phòng, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng quyết tâm.
Lần này là do hắn sơ sót, lần sau nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, Cao Lãng quyết sẽ không mạo hiểm.
Đứng trước mặt cường giả, hắn chỉ là một quả hồng mềm mà thôi.
Đêm tối, trong căn phòng của hắn.
Cao Lãng cầm lấy chiếc Bút Phán Quan trên tay, nghiên cứu công dụng của nó.
Hắn thử truyền linh khí vào bên trong, thế nhưng lại biến mất một cách khó hiểu.
Sau cùng dường như đã quyết tâm, hắn cẩn thận rạch máu trên bàn tay, đưa vào trong cây bút.
Bên cạnh chuẩn bị rất nhiều dược liệu và Đan dược tác dụng bồi bổ khí huyết mà Chung Thy đưa cho.
Nàng là sợ hắn bị hút khí huyết như lần trước, thế nên đã chuẩn bị rất đầy đủ cho Cao Lãng.
Máu tươi của hắn vừa chảy vào cây bút, đan văn của nó lập tức sáng lên. Cây bút tự động bay thẳng vào tay hắn, đầu bút lông điên cuồng hút máu. Đan văn bên trên càng ngày càng sáng.
Đến khi đan văn chuyển hết sang màu đỏ hồng, bên trong cây bút xuất hiện một tia sáng nhỏ, chui thẳng vào trong đầu hắn.
Cao Lãng sắc mặt trắng bệch. May mắn lần này cây bút không hút máu nhiều như lần trước, hắn chỉ bị suy yếu nhẹ mà thôi.
Lập tức nhắm hai mắt lại, cảm thụ thông tin vừa truyền vào bên trong đầu hắn.
Huyết Phán Quan. Địa giai cao cấp võ kỹ.
Lấy da làm giấy, lấy xương làm bút, lấy máu làm mực.
Dùng huyết giết địch, huyết càng nhiều, giết càng nhiều.
Cao Lãng nhẹ thở dài.
Bên trong võ kỹ vô cùng đơn giản, nhưng điều quan trọng là cần phải có kỹ thuật cao.
Trước khi vận dụng được, hắn cần phải học luyện viết thư pháp.
Chính là vậy, liên tục ba ngày Cao Lãng ngoài thời gian tu luyện, hắn chính là rèn luyện viết chữ.
Hắn viết là bút thường, liên tục ba ngày rèn luyện thư pháp, tuy cảm thấy chữ viết không mấy thay đổi. Nhưng ít ra trong lòng thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Bút Phán Quan do không thể cất được vào trong không gian giới chỉ, nên hắn treo ở bên hông, tùy thời cần thiết sẽ sử dụng.
Đến ngày thứ tư, Chung Thy đến gặp Cao Lãng đưa cho hắn thông tin mới nhất của Linh Hoàng Tông.
Hậu Từ trưởng lão bị phế bỏ. Tội danh dẫn người đi vào trong cấm địa, gây ra thiệt hại cho tông môn, làm trái quy định của Linh Hoàng Tông.
Bên trong đấy hiện giờ vô cùng phức tạp, các vị trưởng lão tranh đấu điên cuồng để giành lấy chức vị Nguyên Lão.
Lần này Chung Thy cũng bị Sở Bạch gọi về, tránh đầu ngọn gió.
Điều đó đồng nghĩa Cao Lãng chỉ có thể ở một mình tại đây, Chung Thy tới là muốn dặn dò hắn tốt nhất đừng nên ra ngoài.
Ở yên trong đây chờ đợi Quế Võ tới.
" Ngươi yên tâm, Tông môn chắc chắn sẽ không cao điệu chuyện này mà đổ dồn mọi tội danh lên người Hậu Từ. Sau đó nhanh chóng kết án."
" Đi rêu rao rằng có một kẻ bên ngoài có thể ra vào như chốn không người tại Linh Hoàng Tông. Thì tông môn đâu còn bộ mặt gì nữa?"
Trước khi rời đi, Chung Thy mỉm cười nói.
Dặn dò xong xuôi, Chung Thy lập tức rời đi, trở về Linh Hoàng Tông.
. . . . . .
Linh Hoàng Tông. Khu vực Trưởng lão nội môn.
Tào trưởng lão đang ngồi thưởng thức trà thơm cùng một vị Trưởng lão khác, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
" Đã ba ngày rồi, không biết lão tổ đã quyết định ai làm Nguyên Lão rồi?" Đối diện Tào trưởng lão, lão già nhẹ nhấp một ngụm trà, cảm khái nói ra.
" Ha ha, Hiên trưởng lão, mấy chuyện này không cần phải quan tâm, dù sao cũng chẳng đến lượt chúng ta đâu?" Tào trưởng lão nhẹ vuốt râu, cười mỉm nói.
" Ngài nói phải, hàng ngày nhàn tâm tu luyện để ý mấy tên đệ tử là đủ rồi, tranh đấu trong tông môn, vốn là một công việc rất nguy hiểm, sơ xảy một chút là thành đá đạp chân cho kẻ khác ngay." Hiên trưởng lão gật đầu cười nói.
" Sống an nhàn thế này vốn chẳng sung sướng hơn sao? Chỉ là lại có rất nhiều người nhìn thấy quyền lợi thì lại như con ruồi thiêu thân lao vào biển lửa." Tào trưởng lão nhẹ thở dài, cảm khái nói ra.
" Xem đến giờ, có vẻ là sắp công bố ai thay chức Nguyên lão cho Hậu Từ trưởng lão rồi, ngài không xem sao?" Hiên trưởng lão hơi ngạc nhiên nói ra.
" Hiên trưởng lão chẳng phải cũng giống ta sao? Ai làm cũng chẳng như nhau, đợi lát nữa biết rồi thì đi chào hỏi một tiếng là được." Tào trưởng lão mỉm cười nói ra.
" Ha ha ha, Tào trưởng lão, ta và ngài quả thật rất giống nhau." Hiên trưởng lão cười dài một tiếng, vui vẻ nói ra.
Bên ngoài căn phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Hiên trưởng lão vừa dứt lời, lập tức xuất hiện hơn mười tên Nội môn trưởng lão bước vào.
" Tào trưởng lão. chúc mừng, chúc mừng."
Đi vào bên trong, mọi người mồm năm miệng mười, liên tục chắp tay chúc mừng hắn.
Tào trưởng lão triệt để mộng bức, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
" Các vị bình tĩnh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tào trưởng lão vội vã xua tay, cẩn thận hỏi.
" Ây da, Tào trưởng lão. Lão tổ vừa công bố ngươi thăng chức làm Nguyên Lão. Bây giờ đang gọi ngươi đến đâu, mau mau đến đi a."
Đám trưởng lão vây quanh cười đùa nói, ngữ khí có vài phần nịnh nọt.
" Tào trưởng lão. Chúc mừng." Hiên trưởng lão lập tức đứng dậy, hai tay chắp lại mỉm cười chúc mừng hắn, sau đó lập tức rời đi.
Xem điệu bộ dáng vẻ, vô cùng xấu hổ và tức giận.
Khiến Tào trưởng lão càng thêm ngạc nhiên, hai người mới còn đang trò chuyện vui vẻ với nhau a.
Sao giờ lại trở mặt nhanh như vậy rồi?
Hắn làm gì sai sao?
Hiên trưởng lão trong lòng vô cùng tức giận.
Hai người giống nhau cái con khỉ ấy.
Ngươi chính là biết mình sắp trở thành Nguyên Lão, trong lòng ung dung không vội, gọi ta đến chơi là để trêu đùa ta sao?
Tào trưởng lão, ngươi được lắm! Ta không ngờ ngươi lại là một người như vậy?
Hai chúng ta từ nay tuyệt giao.
Hiên trưởng lão rời đi không lâu, Tào trưởng lão cũng lập tức bị đám trưởng lão xung quanh kéo rời đi.
Đứng bên trên đại điện, trước mặt một vị lão tổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Tào trưởng lão. Từ nay trở đi ngươi sẽ trở thành Nguyên Lão của Linh Hoàng Tông. Đây là lệnh bài của ngươi, sau này, ngươi sẽ sống ở ngọn núi của Hậu Từ trưởng lão."
Vẻ mặt ôn hoà đầy thân thiện, Hồng Quân lão tổ giống như một ông lão gần đất xa trời đưa lệnh bài Nguyên Lão cho Tào trưởng lão, giọng nói vô cùng hoà ái.
" Đa tạ lão tổ ưu ái. Ta quyết không để cho ngài thất vọng." Mặc dù trong lòng vẫn rất khó hiểu, thế nhưng Tào trưởng lão nhanh chóng đáp lễ, thể hiện quyết tâm của hắn.
" Tốt." Hồng Quân lão tổ nhẹ vỗ vai hắn, liền phẩy tay ra hiệu mọi người rời đi.
Có lão tổ ra lệnh, không ai dám làm trái ý hắn liền lục đục rời đi.
" Tào trưởng lão, chúc mừng ngươi." Tào trưởng lão vừa mới đi ra, Địch Long lập tức tiến đến, vẻ mặt tươi cười niềm nở chào hỏi hắn.
" Chưởng môn. Ta. . ." Tào trưởng lão vừa mở miệng, lập tức bị Địch Long ngắt lời.
" Ngươi không cần phải nói, tối hôm đó ngươi gặp ta, ta liền biết chí hướng của ngươi. Vì thế ta liền tận lực đề cử ngươi với lão tổ." Địch Long nhẹ vỗ vai hắn, cười to nói.
Giọng nói vang xa không hề che dấu, thậm chí còn gây nên sự chú ý.
Đám trưởng lão xung quanh thì thào bàn tán, vẻ mặt nhìn về Tào trưởng lão ánh mắt dò xét, có một tia cảnh giác.
Bộp bộp.
Địch Long vỗ hai lần vai hắn, hơi nắm chặt một lúc, mới nhẹ buông ra. Lướt qua người Tào trưởng lão đi vào trong đại điện.
Trước khi đi để lại nụ cười im lặng đầy ẩn ý.
Tào trưởng lão trầm mặc, trong lòng áp lực không phai.
Nhìn về phía đám trưởng lão xung quanh đang nghị luận hắn, càng thêm buồn bã thở dài một tiếng, rời đi.
Lần này dù cho hắn bảo mình không phải người của Chưởng môn, cũng sẽ không có ai tin hắn.
Nếu không phải người của Địch Long, việc gì Địch Long phải cật lực đề cử hắn trước mặt lão tổ chứ?
Địch Long cố tình tỏ ra cao điệu, là đang ép hắn phải lựa chọn a.
" Tào trưởng lão."
Một giọng nói phía sau vang lên khiến hắn dứt bỏ suy nghĩ, nhanh chóng quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Đàm Diệu Văn sắc mặt lạnh nhạt bước chậm đến phía mình, Tào trưởng lão vội vàng hành lễ.
" Phó Chưởng Môn."
" Không cần, ngài về sau là Nguyên Lão, gặp ta chỉ cần nói miệng thôi, không cần phải hành lễ nữa." Bước đến trước mặt hắn, Đàm Diệu Văn cười nói.
" Phải, là ta còn chưa quen thuộc." Tào trưởng lão cười đáp lại.
" Ta có thể giúp ngươi. . ."
" Hả?"
Tào trưởng lão buột miệng nói, vẻ mặt kinh ngạc, Đàm Diệu Văn vừa nói cái gì đâu?
Đàm Diệu Văn không đáp lại, chỉ im lặng mỉm cười nhìn hắn, liền lặng lẽ rời đi.
Để lại Tào trưởng lão vẻ mặt rối như tơ vò, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
(ー_ー゛)
. . . . . .
" A, ta là ai?. . . Chết cha, quên mất. Ta là Tử Văn."
" Ừm. . . Vậy đây là đâu?"
Tử Văn lặng lẽ tỉnh dậy, trước mặt hắn không còn ở trong thức hải của Cao Lãng nữa.
Tử Văn hiện tại đứng trên một nền đất màu vàng, trước mắt hắn là một vùng đất giống như mê trận, tràn đầy kỹ xảo.
Các khối lập phương khổng lồ xếp chống chéo lên nhau, có khối chụm lại, tạo ra tia điện, có khối lại tách rời ra, bay lơ lửng trên không trung.
" Ta có thân thể?" Tử Văn nhẹ nâng lên bàn tay mình, bàn tay màu xanh mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn xuyên qua bàn tay hắn.
" Là linh hồn." Tử Văn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hắn khẽ chạm lấy khối kiến trúc bên cạnh mình. Hắn chạm vào được, xem ra cơ thể hắn là không thể đi xuyên qua vật thể.
Nhưng hiện tại hắn ở đây làm gì? Cao Lãng đâu? Thế giới huyền ảo đâu?
À còn cái quan trọng nhất. Hệ thống đâu???