Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 131: Chướng nhãn pháp




Quế Võ không trực diện đối chiến với Vương Hi Phượng, hắn liên tiếp né tránh các đòn công kích từ xa của nàng, chạy thẳng ra khu vực Ngoại Môn.

Chỉ là vừa mới chạy đến ranh giới, lập tức bị một lực cản vô hình đánh bật hắn trở lại, giữ vững trọng tâm lùi lại về sau, Quế Võ sắc mặt nghiêm túc.

Đối diện với hắn, ở bên ngoài trận pháp, ba vị Trưởng lão nội môn, trên tay đang vận chuyển linh khí, duy trì toàn bộ trận pháp.

" Hừ."

Vương Hi Phương miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lớn tiếng nói ra:


" Vô dụng thôi, Thất giai phòng ngự trận pháp, trừ khi ngươi có thể vứt bỏ bọn hắn, toàn lực công kích trận pháp, may ra mới có thể phá giải."

Tuy là Vương Hi Phượng nói như thế, nhưng Quế Võ muốn cứng rắn phá giải, không biết đến bao giờ.

Huống chi Vương Hi Phượng chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian phá giải trận pháp.

" Quế Võ, bao nhiêu năm ngươi vẫn chỉ là Nguyên Anh Cảnh thất trọng, không có tài nguyên tông môn duy trì, ngươi chỉ là chó nhà có tang mà thôi. Thật đáng thương."

Vương Hi Phượng đứng trên nóc nhà, cười khanh khách nói ra.

Lạnh lùng liếc nhìn nàng, Quế Võ lạnh nhạt mở miệng:" Còn ngươi vẫn thế, tâm địa rắn rết, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt của ngươi."

" Quá khen. Dù sao đợi thêm chút thời gian nữa, ta cũng sẽ xé rách cái miệng của ngươi ra."

Vương Hi Phượng mỉm cười nói, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Cao Lãng trong lòng thấp thỏm lo âu, từ lúc Chung Linh không còn khả năng bảo vệ hắn, hắn hiểu cần phải nhanh chóng rời khỏi Linh Hoàng Tông.

Vì kéo càng lâu, kết cục của hắn càng không mấy tốt đẹp.

Đó cũng là lý do vì sao tuy lần đầu gặp Quế Võ, hắn không ngần ngại đi theo hắn.

Dù sao qua lời nói, ít nhất Quế Võ hiện tại không có ác cảm đối với hắn.

Bên ngoài trận pháp, một tiếng động nhỏ khẽ vang lên khẽ truyền qua sau tai Quế Võ, hắn hơi nhếch lên khoé miệng.

" Vương Hi Phượng, bao năm trôi qua ngươi vẫn ngu như vậy. Thật không biết tại sao Địch Long lại nâng ngươi lên thành Phó chưởng môn."

Quế Võ nhẹ cười nói, như có như không liếc nhìn cơ thể của nàng.

Vương Hi Phượng sắc mặt biến đổi, nhanh chóng xuất thủ đồng thời quát lạnh một tiếng:" Câm miệng."

Hai cánh tay vung mạnh lên, hoá thành hai cột lốc lửa lớn lao thẳng đến Quế Võ, thế lửa nóng hừng hực.

Vụt.

Cột lửa chạm vào người hắn liền hoá thành một vũng nước, tan chảy xuống mặt đất. Sau đó thì bị nhiệt độ của ngọn lửa nhanh chóng bốc hơi.

Vương Hi Phượng biến sắc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thân hình của Quế Võ đã xuất hiện bên ngoài trận pháp, đằng sau lưng ba vị Nội môn trưởng lão.

" Làm cách nào?" Vương Hi Phượng kinh ngạc thầm nói.

Nàng lao ra thẳng bên ngoài trận pháp, không có một chút cản trở nào liền xuyên qua bên ngoài.

' Chướng nhãn pháp.'

Hai con ngươi mở lớn, nhanh chóng nhìn lại chỗ ba vị Nội môn trưởng lão.

Ba người vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, chỉ là hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự, không hề có động tác sử dụng linh khí.

Hai con ngươi Vương Hi Phương chuyển biến thành màu đỏ rực, bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt nhìn xuyên thấu qua màn đêm dõi mắt về chỗ bóng lưng Quế Võ.

Hắn trên tay xách hai bóng người, đã đến khu vực trung tâm Ngoại môn, khoảng cách rất xa, Vương Hi Phượng giờ có truy theo cũng không thể đuổi kịp.

Sau lưng hắn có một bóng người mặc áo choàng đen khác, như có cảm ứng, người đó quay đầu lại liếc nhìn Vương Hi Phượng.

Hai con ngươi màu trắng xoá không hề có lòng đen, khuôn mặt ẩn dấu trong bóng tối không thể nhìn rõ.

Lạnh nhạt liếc sang chỗ ba vị Nội môn trưởng lão, Vương Hi Phượng liền xoay người rời đi, không hề có ý định giúp đỡ.

Nàng đi thẳng đến chỗ khu vực của Chưởng môn.

Đi qua khu vực Ngoại môn, sắp rời khỏi Linh Hoàng Tông, Cao Lãng nhẹ thở một hơi.

Tính ra hắn mất bao công sức để thi vào trong đây, kết quả lại chỉ trở thành đệ tử có vài ngày mà thôi.

Thời gian hắn tham gia thí luyện còn nhiều hơn thời gian hắn sinh hoạt tại nơi đây.

Đúng là trớ trêu mà, Cao Lãng tự giễu cười một tiếng.

Loạt soạt.

Quế Võ đột nhiên dừng lại, Cao Lãng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phía đối diện, trong lòng điên cuồng chửi.

Không phải đi.

Vừa mới chạy thoát một vị Phó Chưởng môn, bây giờ lại xuất hiện một vị Phó chưởng môn khác.

Trước mặt Quế Võ bây giờ, là thân ảnh của Đàm Diệu Văn, bình tĩnh đứng trước cổng sơn môn, nhìn về phía ba người.

Xung quanh ngoại trừ Đàm Diệu Văn ra, không hề có thêm một ai xuất hiện hết.

Soạt.

Bên cạnh Quế Võ khẽ xuất hiện một bóng người chùm áo choàng đen, bên trong giọng nói khàn khàn vang lên:

" Ngươi đi trước đi."

Quế Võ nhẹ gật đầu, cứ thế bước chậm lướt qua Đàm Diệu Văn, bình tĩnh rời đi.

Trước ánh mắt kinh ngạc trợn lớn của Cao Lãng và Vân Hi.

Trong đầu hai người tràn đầy dấu chấm hỏi, lập tức chuyển sang tò mò.

Nếu không phải là ngăn chặn bọn hắn rời đi, vậy Đàm Diệu Văn xuất hiện ở đây có mục đích gì.

Cao Lãng trầm mặc, trong đầu hắn nhớ tới chỉ vài giờ trước thôi, khi Đàm Diệu Văn còn hành hạ hắn.

Ánh mắt và biểu hiện khi đó, rất giống thật, đầy lòng căm thù. Chỉ là hiện tại, hắn biểu hiện như không hề quen biết với Cao Lãng.

Vô cùng lạnh nhạt.

" Địch Long mời tới lão tổ xuất thủ, chỉ là xem bộ dáng hiện tại. Ngày mai sẽ trở thành một trò cười."

Đàm Diệu Văn lạnh nhạt mở miệng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

" Ngươi khi đó thật muốn giết hắn." Bên trong áo choàng, lão già mở miệng, ngữ khí có vẻ hơi chất vấn.

" Việc để hắn sống có thể khiến các ngươi bị bại lộ, kế hoạch của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất."

Đối với lão già, Đàm Diệu Văn vẫn duy trì lạnh nhạt nói, ánh mắt không có tình cảm.

Khí tức trên người hắn như ẩn như hiện, cả người như hoà nhập vào trong thế giới.

Nhìn thấy khí tức của hắn, lão già hơi giật mình, kinh ngạc nói ra:" Ngươi đã sớm là Nguyên Anh Cảnh cửu trọng."

" Chuyện đó quan trọng không?" Đàm Diệu Văn khẽ nói, liền bước qua lão già, đi thẳng vào trong Linh Hoàng Tông.

Thân hình lão già hơi run rẩy, nhè nhẹ thở ra một hơi, liền đi ra ngoài Linh Hoàng Tông.

(ー_ー゛)

. . . . . .

Chưởng môn đại điện.

Địch Long sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, bàn tay đặt trên thành ghế nhẹ gõ theo nhịp, khí tức âm trầm.

Đối diện hắn là Vương Hi Phượng nhàn nhã ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, ung dung thưởng thức hương vị.

" Ngươi nói với ta là ngươi phát hiện có kẻ xâm nhập, nhưng không thông báo với ai mà tự ý giải quyết. Bây giờ để kẻ xâm nhập đem người trốn đi?"

Nhìn thấy thái độ của Vương Hi Phượng, Địch Long trầm mặt xuống, nói.

" Chưởng môn. Ngộ biến tòng quyền. Trong thời gian ngắn như thế, ta sao có thể gọi thêm được người khác?" Vương Hi Phượng khuôn mặt trở nên đáng thương, khoé mắt còn có hơi ẩm nói ra.

Cộc cộc. . .

Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, Đàm Diệu Văn sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh bước đi vào, tự rót một chén trà, tự nhiên ngồi trên ghế.

" Chưởng môn. Hình Đường bị tập kích, Kình trưởng lão trúng Độc phản phệ, Liên trưởng lão khí tức hơi suy yếu. Ngoài ra không có thương vong."

Ánh mắt nhắm hờ, bàn tay cầm nắp chén gạt bớt đi hơi nóng, Đàm Diệu Văn nhẹ giọng nói.

" Địch nhân có bao người?"

Địch Long vội hỏi, không hề quan tâm đến thái độ của Đàm Diệu Văn.

" Một người."

Đàm Diệu Văn nghiêm túc nói, đầu hơi ngẩng lên:

" Đối phương nhân lúc Liên trưởng lão chữa trị xong khí tức suy yếu liền ra tay đánh lén, may có Kình trưởng lão phản ứng kịp thời. Trong lúc giao thủ bị Độc tố bản thân phản phệ để đối phương trốn thoát."

" Nói hươu nói vượn." Vương Hi Phượng đột nhiên nói gắt lên.

" Đối phương rõ ràng có hai người. Thế nhưng Kình trưởng lão lại chỉ nói có một, chắc chắn có vấn đề."

" Trưởng môn, ta biết một kẻ trong đó là ai. Là Quế Võ, đệ tử cũ của hắn. Ta nghi ngờ Kình trưởng lão phản bội lại tông môn."

Nghe thấy lời nàng, Đàm Diệu Văn ánh mắt hơi híp lại, trầm giọng nói:

" Vương Hi Phượng, ngươi tốt nhất đừng nên đổ trách nhiệm lên người khác để che dấu sai lầm của mình. Nếu không có bằng chứng rõ ràng đừng nên kết tội lung tung."

" Ta nói sai sao? Đàm Diệu Văn, ngươi nói đỡ cho hắn. Có phải hay không chuyện này có ngươi nhúng tay vào?"

Vương Hi Phượng cười lạnh, ánh mắt trở nên đầy thâm ý nhìn sang Đàm Diệu Văn.

Đàm Diệu Văn im lặng không nói chuyện, nhiệt độ xung quanh hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khí tức âm trầm.

Bầu không khí giữa hai bên dần trở nên căng thẳng.

" Được rồi." Địch Long quát khẽ, phá vỡ bầu không khí.

" Vương Hi Phượng, Hạ Kình là một trong các Nguyên lão, chỉ một vấn đề như vậy vẫn chưa thể là bằng chứng kết tội hắn. Hành động của ngươi chỉ khiến các Nguyên lão liên hợp lại mà thôi."

Nhìn sang Vương Hi Phượng, Địch Long trầm giọng nói, bác bỏ ý kiến của nàng, ánh mắt quay sang nhìn Đàm Diệu Văn.

" Lão Đàm mối hận của hắn với Viêm Phàm còn chưa kết. Tuyệt không có chuyện sẽ đi giúp đỡ bọn hắn."

Nghe thấy lời Địch Long, Vương Hi Phượng âm thầm bĩu môi, mặt ngoài mỉm cười nói ra.

" Chưởng môn nói phải. Là ta kết luận quá vội vàng. Xin lỗi Diệu Văn Phó Chưởng Môn."

Nhìn thấy thái độ thành khẩn của nàng, Địch Long hài lòng gật đầu, quay sang nói với Đàm Diệu Văn.

" Lão Đàm, Vương Hi Phượng đã hối lỗi, ngươi cũng không nên chấp nhặt."

" Phải. Trưởng môn."

Đàm Diệu Văn thu liễm khí thế, nhẹ gật đầu nói ra.

Liếc mắt nhìn sang Vương Hi Phượng, thấy nàng mỉm cười híp mắt nhìn hắn. Sâu trong đôi mắt có một tia sắc lạnh.

" Hạ Kình còn chưa động vào được. Nhưng Hậu Từ thì khác." Thấy hai bên đã hoà giải, Địch Long nhẹ giọng nói ra.

" Lần này hắn cho chúng ta cơ hội nhúng tay vào Thất Nguyên Lão, chỉ cần loại bỏ được một người, lực cản trở sau này của chúng ta sẽ càng thấp."

Đàm Diệu Văn và Vương Hi Phượng ngồi trên ghế hơi thẳng lưng lên, vẻ mặt nghiêm túc, cả hai đều biết Địch Long sắp nói gì.

" Phế bỏ Hậu Từ ra khỏi vị trí Thất Nguyên Lão. Đưa người của chúng ta lên thay thế vị trí ấy." Địch Long trầm giọng nói, bàn tay đưa ra nhẹ nắm chặt lại, ánh mắt hưng phấn.

Quyết định này của hắn, sẽ khiến Cao tầng Linh Hoàng Tông xảy ra biến động. Phù hợp với mong muốn của hắn.