Nhìn thấy một chưởng lớn như vậy, bốn người sắc mặt đau khổ, liền chụm lại vào với nhau.
Hải trưởng lão bàn tay vung lên, xung quanh bốn người xuất hiện những hòn đá nhỏ màu xám, những hòn đá này liên kết với nhau thành một trận pháp, kháng trụ lấy một chưởng này.
" Các vị, đây là Lục giai trận pháp, mau truyền linh khí vào bên trong." Hải trưởng lão hét lớn, sự việc nguy cấp, hắn không thể không vứt bảo vật đáy hòm của hắn ra.
" Được."
Đám trưởng lão hét lớn, hai tay huy động, luồng linh khí xung quanh truyền vào bên trong trận pháp, khiến trận pháp còn đang mờ ảo càng thêm rõ ràng, vững chắc.
Rầm rầm. . .
Bàn tay màu trắng khổng lồ đó va chạm trực tiếp với trận pháp, cứng rắn phá vỡ nó ra.
Dư lực còn lại, chạm thẳng lên bốn vị trưởng lão.
Hộc. . .
Cả bốn người đầu cúi xuống đấu, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt thảm bại.
Trong đó Hải trưởng lão khuôn mặt thê thảm nhất, cả mắt và mũi đều chảy máu tươi.
Hắn không những phải chịu một chưởng của Sở Bạch, còn phải chịu lấy phản phệ do trận pháp bị phá vỡ.
" Ngươi. . .không được đi." Khôi trưởng lão toàn thân không còn sức lực, run rẩy nói ra.
" Hừ."
Sở Bạch khinh thường cười một tiếng, liền quay sang nhìn Chung Thy.
Khí thế của hắn đè áp lực lên 6 tên Ngoại môn trưởng lão, khiến 6 người tinh thần căng cứng, phải đứng yên tại chỗ.
Chung Thy thu tay lại, nhẹ thở ra một hơi. Vì có Vân Hi và Cao Lãng vướng tay vướng chân, khiến nàng không để bắt lấy 6 người.
Sở Bạch xuất thủ, từ bàn tay hắn linh khí hội tụ thành sáu bàn tay màu trắng hình trảo, bay đến tóm lấy cổ của 6 tên Ngoại môn trưởng lão kia.
Cùng lúc đó, bên dưới tế đàn bộc phát ra một luồng khí thế kinh người.
Từ bên dưới, xuất hiện một cơn phong áp mạnh mẽ, hung bạo bay thẳng lên trên, phá tan sáu bàn tay màu trắng mà Sở Bạch tạo ra.
Cơn gió đập thẳng lên đám người, ngay cả Chung Thy cũng biến sắc, thân hình mất cân bằng lảo đảo lùi về sau.
Duy chỉ có Sở Bạch vẫn đứng thẳng thân hình, trang phục bay phấp phới. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống bên dưới.
Hơn một trăm vị cường giả Linh Hoàng Tông đều tập hợp dưới đây. Đi đầu là Chưởng môn Địch Long, chậm rãi bước lên bậc thang, khí thế áp đảo kinh người.
Nhìn thấy ánh mắt Địch Long nhìn mình, Sở Bạch sắc mặt lạnh lùng nhưng trong lòng thì trầm xuống.
Xem ra chuyện ngày hôm nay, sẽ giải quyết không được đơn giản như vậy.
" Ta kêu gọi tất cả các vị Trưởng lão tập hợp về đây, vốn nghĩ tại sao lại thiếu vài vị. Hoá ra các vị là đang chơi đùa tại đây đâu. Ta nói có đúng không, Sở Bạch trưởng lão?"
Địch Long híp đôi mắt lại, nhẹ giọng cười nói. Cả người hắn trở nên vô cùng âm trầm.
Chưởng môn giận dữ, xung quanh trở nên im lặng vô cùng, không một ai dám mở miệng.
" Chưởng môn, ngài phải làm chủ cho chúng ta a. Sở Bạch trưởng lão muốn giết người diệt khẩu."
Khôi trưởng lão sau khi nhìn thấy Địch Long, vẻ mặt mừng lớn, vội vàng nói to.
Địch Long liếc ánh mắt nhìn sang chỗ Khôi trưởng lão, khoé miệng co giật. Bốn người quỳ trên mặt đất, miệng chảy máu tươi, quần áo bẩn thỉu, trông vô cùng thê thảm.
" Ồ. Là chuyện gì xảy ra nha?" Địch Long lộ ra vẻ mặt hứng thú, nhẹ giọng hỏi.
" Chuyện. . ."
" Chuyện là thế này."
Khôi trưởng lão vốn định nói chuyện, lập tức bị Sở Bạch cướp lời.
Hắn mộng bức nhìn sang Sở Bạch, trong lòng cảm thấy không ổn.
Vốn định mở miệng ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Sở Bạch đang liếc nhìn mình. Lời nói vốn định nói ra lại nuốt vào trong miệng.
Địch Long vẫn duy trì vẻ mặt, nhìn sang Sở Bạch, ánh mắt gia hiệu hắn trả lời.
" Khôi trưởng lão dẫn người đi vào cấm khu. Tên đồ tôn của ta cùng đồng bạn của hắn hoài nghi Khôi trưởng lão làm việc mờ ám nên đi vào theo, liền thấy bọn hắn bày mấy cái thứ này."
Sở Bạch nhanh chóng nói ra, đồng thời chỉ về phía sau lưng hắn.
Địch Long liếc nhìn ra sau lưng Sở Bạch, nhìn thấy đống linh thạch bị xây xước cùng một số bảo vật lủng củng hỗn tạp bên trong đấy.
Hắn nhẹ gật đầu một cái, liền mở miệng:" Tiếp."
" Xong sau đó nha, tên đồ tôn của ta bị phát hiện, liền bị Khôi trưởng lão đánh trọng thương." Nói xong liền liếc mắt về phía Cao Lãng.
Địch Long theo tầm mắt nhìn sang, thấy dáng vẻ thê thảm của Cao Lãng, liền gật đầu:
" Cả người bị thiếu khí huyết nghiêm trọng, đích thật là bị trọng thương. Sau đó thì sao?"
" Ta. . ."
Khôi trưởng lão mộng bức mở miệng. Chỉ là nhìn thấy ánh mắt Sở Bạch liếc về bên này, hắn lại nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng cảm thấy sầu thảm.
Địch Long chỉ là nhàn nhạt liếc sang Khôi trưởng lão, liền kéo tầm mắt quay lại nhìn Sở Bạch.
" Tên đồ tôn của ta rất thông minh, trước khi vào cấm địa đã lén câu thông với Chung Thy. Chung Thy trong lòng cảm thấy không ổn liền gọi ta đến."
" Hai chúng ta một đường đi vào bên trong cấm địa, sau khi đến đây thì thấy đồ tôn của ta đang bị hành hạ. Ta liền tức giận xuất thủ giải quyết bọn hắn, sau đó thì các ngươi đến, và hiện tại. . . "
Sở Bạch nói liền không dứt, nói đến câu cuối liền hít thở ra một hơi. Bàn tay đưa ra, ánh mắt trái của hắn khẽ nhếch lên.
". . . Là các ngươi đang nhìn thấy bây giờ."
Bộp bộp. . .
Trong đám trưởng lão đằng sau Địch Long, một tên trưởng lão sắc mặt kinh ngạc, nhẹ vỗ tay hai tiếng, chỉ là nhìn thấy xung quanh mọi người đều im lặng nhìn hắn, liền xấu hổ bỏ tay xuống.
(ー_ー゛)
" Thông tin rất phù hợp nha." Địch Long mỉm cười nhẹ giọng nói:
" Nhưng để chắc chắn mọi chuyện, ta cần phải nghe đầy đủ từ hai phía."
Sở Bạch mỉm cười gật đầu ra hiệu. Ngươi cứ tự nhiên.
Địch Long mỉm cười, bước chậm đến chô Chung Thy, nhẹ giọng hỏi:" Ta hỏi các ngươi, những điều mà Bạch trưởng lão nói là thật?"
" Là thật." Chung Thy gật đầu nói, không có một chút xíu do dự, ánh mắt bình thản.
Cao Lãng cùng Vân Hi liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng xuống đất. Sợ Địch Long nhìn ra cái gì.
Địch Long nhìn chằm chằm Chung Thy một lúc lâu, khuôn mặt đang nghiêm túc đột nhiên mỉm cười gật đầu một cái rồi quay đi.
Cao Lãng và Vân Hi nín thở, không dám thở mạnh, sợ Địch Long chú ý.
Duy chỉ Chung Thy sắc mặt vẫn y nguyên như cũ. Không nhìn ra một điểm gì trên khuôn mặt của nàng cả.
" Ta hỏi ngươi, điều mà Bạch trưởng lão nói là thật?" Đi đến chỗ Khôi trưởng lão, Địch Long mỉm cười hỏi.
" Là. . . " Khôi trưởng lão vốn định nói không phải, chỉ là trong lòng có cảm giác, liếc sang phía Sở Bạch, nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt lạnh lẽo của hắn, có chứa một tia sát khí, lời nói bị nghẹn ở cổ họng không dám nói ra.
Địch Long nghi hoặc quay sang sau lưng, nhìn thấy vẻ mặt Sở Bạch vui vẻ nhìn hắn, liền quay lại nhìn Khôi trưởng lão.
" Là thật. . ." Khôi trưởng lão cắn răng nói, cả người như thoát lực ngồi phệt xuống đất.
Xung quanh hắn đám trưởng lão khác vẻ mặt trắng xám. Vốn định nói ra, nhưng lại không ai dám nói thật.
Bọn hắn sợ nếu nói thật, sẽ bị bốc hơi khỏi tông môn.
" Người đâu. Mau bắt giữ đám người Khôi trưởng lão lại, đưa về Hình Đường tra khảo." Địch Long cao giọng quát.
Hắn ban đầu là lo sợ phong ấn trong cấm khu bị phá giải, sắc mặt mới âm trầm như vậy.
Thế nhưng hiện tại đây mới chỉ là bên ngoài, cấm khu bên trong phong ấn vẫn còn lành lặn, hắn không muốn dây dưa thêm muốn nhanh chóng kết thúc rời đi nơi này.
" Khoan đã."
Địch Long vừa dứt lời, bên trong đám trưởng lão liền xuất hiện một tiếng nói lớn.
Địch Long hơi nhíu mày, liền nhìn sang một bên. Từ trong đám cao tầng tông môn, một lão già đi ra, mặc trên người trang phục màu đồng cổ, người vừa nói, là hắn.
Nhìn thấy người vừa đi ra, Sở Bạch biến sắc, khuôn mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, lạnh giọng:
" Hậu Từ, ngươi đến đây làm gì?"
" Sở Bạch, ta phải thừa nhận ngươi biên câu chuyện rất thật. Nếu ta không phải là người biết mọi chuyện, ta cũng kém chút tin."
Hậu Từ cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói ra.
" Câu chuyện của ta là thật. Ngươi không phải thấy cả hai bên đều đã thừa nhận rồi hay sao?" Sở Bạch bình tĩnh khoanh tay nói ra, sắc mặt khó chịu.
" Ngươi là đang đe doạ bọn hắn, vậy nên làm sao đám tiểu tử này dám nói thật được chứ?" Hậu Từ cao giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, đằng sau đám cao tầng tông môn trở nên xôn xao. Nhất thời không biết phải nghe theo lời nói của ai.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Sở Bạch trầm xuống. Hắn thấy vẻ mặt vui sướng của Hậu Từ, tức đến đau răng.
Địch Long khoang tay đứng một chỗ nhìn lấy hai người cãi nhau, trong lòng vui cười đến nở hoa.
Tông môn bên trong cao tầng ngoài Ngoại môn trưởng lão và Nội môn trưởng lão. Còn có thêm bảy vị trưởng lão đứng đầu, gọi là Thất Nguyên Lão.
Thất Nguyên Lão tuy chức vị bên dưới Chưởng môn và Phó chưởng môn, thế nhưng quyền lực, thì không khác là bao.
Thất Nguyên Lão bao gồm bảy vị Trưởng lão có thực lực và Địa vị lâu đời nhất trong tông môn nắm giữ, tác dụng dùng để đối lập với Chưởng môn.
Đề phòng quyền hạn của Chưởng môn đi quá giới hạn. Đề ra quyết sách sai lầm gây ảnh hưởng đến tông môn.
Thế nên có thể nói, Địch Long đối với các vị bên trong Thất Nguyên Lão, đều không có hảo cảm gì.
Bình thường Thất Nguyên Lão luôn đoàn kết một lòng với nhau, kiềm chế khiến hắn không thể thả tay thả chân phát huy được mình.
Bây giờ hai vị trong Thất Nguyên Lão xảy ra tranh chấp, Địch Long có thể nói rất vui khi nhìn thấy điều đó.
Ban đầu không phải hắn tin tưởng lời nói của Sở Bạch, hắn chỉ là vì địa vị của Sở Bạch, nên kiêng kỵ không muốn làm to chuyện mà thôi.
Nhưng lần này thì khác, hai vị Thất Nguyên Lão đánh nhau, để hắn nhìn thấy một cơ hội phá vỡ sự thăng bằng trong đó.
Cán cân thăng bằng giữa Thất nguyên lão và Chưởng môn của Linh Hoàng Tông.
" Từ trưởng lão, Bạch trưởng lão. Hai vị đều là người đức cao vọng trọng, không nên vì điều này mà cãi nhau gây mất quan điểm."
Địch Long mỉm cười nói, giọng nói trầm thấp như đang hoà giải giữa hai người.
" Ta thấy a, xem ra việc này có đôi chuyện phức tạp còn chưa có làm rõ, nên điều tra kỹ càng hơn, có phải không? Hai vị cứ việc bình tĩnh, hoà khí sinh tài."
Nghe thấy lời nói của Địch Long, trong lòng Sở Bạch trầm xuống. Mọi chuyện xem ra vẫn không dễ dàng như vậy.