Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 114: Ta nhận thua




Nghe được của Hạo Mãng, Cao Lãng nhíu mày. Hai tên này còn quen biết nhau đâu, thật phiền phức.

" Hạo Mãng, đây là chuyện riêng của ta, để ta tự giải quyết hắn." A Phong bình tĩnh thu khí thế lại, bất mãn nói với Hạo Mãng.

A Phong lập tức quay người rời đi, hắn sợ đứng đây thêm một lúc nữa, hắn sẽ không nhịn được mà ra tay với Cao Lãng, không cần phải chờ đợi thêm.

Hạo Mãng trong miệng cười hắc hắc hai tiếng, cánh tay giơ lên làm một động tác đe doạ Cao Lãng, liền quay đầu rời đi theo A Phong.

Cao Lãng sắc mặt bình thản nhìn lấy bóng lưng hai người, trong lòng không có một gợn sóng.


Nếu đe doạ có thể giải quyết được vấn đề, A Phong với Hạo Mãng cũng đã không nói nhảm được nhiều như vậy.

Các ngươi giỏi thì lại đây đánh ta nha, làm như ta sợ các ngươi lắm chắc?

Trận đấu tiếp theo được sắp xếp, khi nhìn thấy danh sách, đám người không biết thì không sao, đám người biết chuyện đều ồ lên một tiếng.

Trận đấu tiếp theo, A Phong giao đấu với Hạo Mãng, và Cao Lãng giao đấu với Chung Linh.

Siết chặt nắm đấm rồi thả ra, A Phong thở nhẹ một hơi, ánh mắt không cam lòng. Coi như ngươi may mắn, không gặp phải ta.

Bình tĩnh đi lên sân đấu, A Phong đứng đối diện với Hạo Mãng.

Hai thiếu niên vóc người to lớn đứng cạnh nhau, vẫn rất khiến kích thích tầm mắt.

Đám đông nghị luận xôn xao, xét vẻ bề ngoài, cả hai đơn giản rất khó để phân thắng bại.

Trong lòng đám người dần trở nên hưng phấn, Ngoại môn thường khi tấn công, khí thế hung bạo, thủ đoạn trực tiếp đường đường chính chính.

Đơn giản hơn tới nói, hai tên Ngoại môn đánh nhau, trận đấu cảm giác sẽ vô cùng khốc liệt, đây rất có khả năng là một trận thảm chiến.

" Trận đấu bắt đầu."

Đứng bên trên đài, tên Ngoại môn trưởng lão hô to, cánh tay giơ lên ra hiệu trận thi đấu vòng bán kết, bắt đầu.

Đứng đối diện với A Phong, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, Hạo Mãng khoé miệng kéo lên.

Chậm chạp giơ cánh tay phải của mình lên, trước ánh mắt hưng phấn của đám người, Hạo Mãng cao giọng hô lớn:

" Ta nhận thua."

Yên tĩnh.

Toàn trường yên tĩnh.

Thậm chí còn có vài tên thanh niên móc lỗ tai của mình, cảm thấy hắn vừa nghe lầm.

" Hắn. . . Hắn vừa nói cái gì?"

Bên ngoài đám đông, một tên thanh niên vẻ mặt kinh ngạc, run giọng nói ra.

" Hắn vừa nhận thua."

" Nhận thua?"

. . .

Kết thúc sự yên tĩnh, đám người ồn ào la hét, từng tiếng chửi rủa vang lên.

Cái quái gì thế? Vừa vào trận đã nhận thua, ngươi không phải đang trêu đùa bọn ta đó chứ?

Không phải đi cửa sau đi?

Tổ chức làm ăn cái gì thế? Trận bán kết cũng có nhận thua sao?

Bán độ. . . Bán độ. . .

" Im lặng."

Mắt thấy tình thế sắp mất kiểm soát, đứng ngoài Nội môn Tào trưởng lão hét lớn, át lấy tiếng nói của đám người xung quanh.

Đồng thời từ khu vực Linh Hoàng Tông, từng luồng khí thế Nguyên Anh Cảnh cường giả dâng lên, đè ép lấy đám người.

Bị cường giả Linh Hoàng Tông trấn trụ, đám người nhanh chóng ngậm miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Tưởng chừng là một trận đánh mãn nhãn, lại dở dở ương ương kết thúc, khiến đám người đầu óc nóng lên không kiểm soát được mình.

Bây giờ tỉnh lại mới nhớ ra rằng, bản thân còn đang trong địa phận của Linh Hoàng Tông a, ngu ngốc lắm mới đi gây sự ở đây đi.

Là ngại sống không đủ lâu sao?

Thật khổ mà. . .

(ー_ー゛)

Tên Ngoại môn trưởng lão bình tĩnh hô to kết thúc trận đấu, nâng lên A Phong thắng cuộc.

Ánh mắt tên Ngoại môn trưởng lão trừng lấy Hạo Mãng, đáp lại ánh mắt là cái miệng tiện cười hề hề của hắn.

Hạo Mãng đơn giản không hề sợ hãi, có cường giả Linh Hoàng Tông ở đây, đám người cho dù có tức giận, làm gì được hắn cơ chứ?

Sau khi đám người bình thường trở lại, Linh Hoàng Tông cũng không làm khó bọn hắn, liền thu khí thế trên người lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Rồi trong đám đông, tiếng nghị luận vang lên. Không biết từ kẻ nào, lưu truyền ra nội dung chi tiết, A Phong và Hạo Mãng là người cùng xuất xứ từ một nơi, vốn quen biết nhau từ trước, nên biết rõ thực lực của nhau.

Đám người gật gù hiểu rõ. Hoá ra là người cùng quê nhà a, đơn giản đã biết rõ thực lực của nhau rồi, không cần đánh cũng biết ai mạnh hơn ai.

Nhất thời tạm chấp nhận lý do này, hiểu tại sao Hạo Mãng lại chịu thua.

Cường giả Linh Hoàng Tông còn đang nhìn về bên này đâu? Không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc, vì một trận long tranh hổ đấu không có xảy ra.

Trận đấu tiếp theo, đến lượt Cao Lãng và Chung Linh lên sàn.

Đám đông vốn ủ rũ vì trận đấu trước, sau khi thấy Cao Lãng và Chung Linh bước lên trên, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Khí thế đang dần hồi phục như lúc ban đầu.

Trận đấu của Cao Lãng và Chung Linh, cũng rất được đám người mong chờ đâu.

Cao Lãng khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt lãnh ngạo, lạnh lùng lôi cuốn rất nhiều thiếu nữ yêu thích.

Chung Linh khuôn mặt tinh xảo, so với Cao Lãng càng thêm phần lạnh lùng băng giá, lôi cuốn rất nhiều nam nhân để ý.

Trận đấu của hai người, còn được chú ý và mong đợi hơn cả trận đấu trước.

Đây là trận đấu so về nhan trị.

Tiếng hò reo cổ vũ vang khắp sàn thi đấu, tâm trạng bị cường giả Linh Hoàng Tông trấn áp liền bị sự sôi động của đám người thổi bay.

" Trận đấu bắt đầu."

Đứng giữa hai người, tên Ngoại môn trưởng lão khẽ liếc mắt hai người, nói ra.

Sau khi lui ra ngoài, ánh mắt hắn khoá chặt Cao Lãng.

Mọi trận đấu trước của Cao Lãng, thủ đoạn vô cùng sắc bén, thô bạo. Nếu đối phương không mở miệng chịu thua, phần lớn đều sẽ mang thương tích nặng nề trên người.

Đặc biệt là hai trận gần đây nhất của Cao Lãng, hắn đều phải xuất thủ cứu giúp.

Trong lòng âm thầm lo lắng, đối thủ lần này là nữ nhân, Cao Lãng có hay không biết thương hoa tiếc ngọc không?

Chung Linh là cháu của Chung Thy trưởng lão, dù là Chung Linh có không đánh bại Cao Lãng, cũng phải ngăn chặn không cho Cao Lãng gây hại lên người Chung Linh.

Nếu để nàng bị thương nặng, kinh động đến Chung Thy trưởng lão, hắn sợ mọi việc khi đó sẽ còn rắc rối phức tạp hơn.

Chung Linh từ bé đã ở bên trong Linh Hoàng Tông do Chung Thy nuôi dưỡng, thế nên đám trưởng lão không ai không biết mặt nàng.

Lần này tham gia thi đấu, cũng chỉ là một cái vòng qua mà thôi, tránh trường hợp danh bất chính, ngôn bất thuận.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bằng thực chất của tên Ngoại môn trưởng lão, Cao Lãng quay đầu nhìn sang, trong lòng bất đắc dĩ.

Ngươi có cần phải trực tiếp đến thế sao?

Giống như kiểu sợ ta ăn thịt nàng đến nơi rồi ấy.

Bình tĩnh cười khổ một tiếng, trước ánh mắt mong đợi cùng hưng phấn của đám người cổ vĩ xung quanh.

Cao Lãng chậm rãi giơ tay lên, giọng nói bình thản:" Ta nhận thua."

Im lặng.

Không khí bên ngoài đột nhiên bị ngưng kết.

Trong lòng đám người bên ngoài bây giờ, muốn lật bàn.

Cmn, ngươi không thể chơi như thế a.

Còn fan hâm mộ của ngươi thì sao? Còn những người đang mong chờ một trận đấu bàn kết đặc sắc đâu.

Lần này nếu Linh Hoàng Tông còn nói không có kẻ nào đi cửa sau.

Éo ai tin.

Một lần còn có thể, vậy hai lần đâu?

A a. . .

Đám người bên ngoài cười lạnh, lần này đám người học khôn rồi. Không có âm thanh phản đối vang lên, âm trầm nhìn thẳng lên sàn đấu.

Ánh mắt như muốn giết người nhìn lấy Cao Lãng. Lần này bọn hắn muốn xem xem, Linh Hoàng Tông còn có thể lấy lý do gì nữa.

Tên Ngoại môn trưởng lão cả người đơ tại chỗ, sau khi tỉnh lại nhìn thật sâu Cao Lãng, trong lòng không thể tin.

Hắn không tin một kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chưa giao chiến đã có thể nhận thua dễ dàng như vậy được.

Chỉ là sau khi suy nghĩ lấy thân phận của Chung Linh, liền hiểu ra. Cao Lãng nếu biết thân phận của nàng thì lại là chuyện khác.

Đây sẽ không còn là điều khó hiểu nữa.

Lập tức cao giọng hô lớn Chung Linh giành chiến thắng, cả hai người nghỉ ngơi một tiếng hồi phục sức lực, chuẩn bị trận chung kết.

Sau khi nói xong khoé miệng hắn giật nhẹ, cả hai trận vòng bán kết đều không đánh mà đã có kết quả.

Căn bản cũng không cần nghỉ ngơi, cũng có đầy đủ sức lực để vào trận chung kết.

Nhưng luật là luật, theo sự sắp xếp của ban tổ chức, thì hắn vẫn sẽ làm y nguyên mà thôi, hai bên đều được nghỉ ngơi dưỡng sức một giờ đồng hồ.

" Tên tiểu tử này rất lươn lẹo nha."

Bên trên khán đài, Tông chủ Địch Long bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, cảm thấy buồn cười nói ra.

Nếu Tên Ngoại môn trưởng lão có thể suy luận ra vấn đề, vậy ngồi bên trên chủ vị ba người không thể không suy nghĩ ra điều ấy.

" Ta còn tưởng hắn hung ác thế nào, hoá ra cũng chỉ là kẻ nhát gan mà thôi. Chỉ biết cúi đầu kẻ mạnh, hà hiếp kẻ yếu. Không thể trở thành cường giả được."

Đàm Diệu Văn cười lạnh một tiếng, giọng nói mang chút khinh thường.

" Trên đời này a, chỉ có kẻ sống lâu nhất mới là kẻ chiến thắng cuối cùng. Đi ngược dòng nước rồi cũng sẽ bị dòng nước cuốn trôi mà thôi." Vương Hi Phượng ngay lập tức phản bác hắn, giọng nói thanh nhã.

" Tà thuyết." Đàm Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, liền quay đầu không thèm nói chuyện.

Nghe thấy lời này Vương Hi Phượng nhẹ mỉm cười, ánh mắt ẩn ý hắn.

Địch Long trong lòng bất đắc dĩ, nhà có hai tên phó trưởng môn, vậy mà lại chỉ thấy suốt ngày cãi nhau.

Hắn thật mệt a.

Bên dưới sàn đấu, Cao Lãng và Chung Linh đang ngồi khoanh chân nghỉ ngơi, nhắm mắt điều dưỡng.

Rầm. . .

Một tiếng động lớn vang lên trước mặt Cao Lãng, cùng với bước chân dồn dập tiến về phía hắn, Cao Lãng cùng Chung Linh nhẹ nhàng mở mắt ra.

A Phong sắc mặt giận dữ, tay hắn vừa đập vỡ một cái ghế, đang tiến thẳng đến chỗ Cao Lãng.

Sau lưng hắn là Hạo Mãng, ánh mắt tràn đầy ý cười, hắn chỉ chờ mong có tranh chấp đánh nhau to.

" Cao Lãng, ngươi mẹ nó là đang trêu đùa ta, ngày hôm nay ta quyết sống mái với ngươi."

Nhìn thấy Cao Lãng nhìn mình, trong lòng A Lôi cảm giác như mình là con khỉ bị đùa nghịch, càng thêm giận dữ hét lớn, khí thế cuồng bạo quanh người hắn toả ra.