Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 106: Cắn người




Nhìn thấy thực lực của Cao Lãng, nhất thời toàn bộ đám thiếu niên xung quanh, không có kẻ nào dám tự tin có thể may mắn chiến thắng được Cao Lãng.

Kẻ có thực lực không đủ, đều tự giác thối lui. Chỉ có kẻ mạnh thực sự, ánh mắt nhìn vào Cao Lãng, không những không sợ hãi, mà còn có thêm sự hưng phấn.

Bình tĩnh rời khỏi sân thi đấu, nhìn thoáng qua đám người chiến thắng, đây có thể đã được coi là đám người có thực lực tầm trung trở lên.

Còn 63 thí sinh. Trong đó tất cả đều có thực lực Linh Hải Cảnh ngũ trọng trở lên. Những kẻ có cảnh giới thấp hơn, đều đã bị loại bỏ khỏi vòng thi.

Rút thăm lần tiếp theo, Ngạo Thiên sắc mặt hưng phấn đến ửng hồng, một mặt ngạo mạn đối với đám người xung quanh, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Lần này, không cần phải nói, hắn lại tiếp tục rút được phiếu khống.

Cao Lãng khoé miệng co giật, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ và đầy ghen tỵ của đám người xung quanh.

Cao Lãng tin tưởng Ngạo Thiên nếu lần sau không rút được phiếu khống. Đối thủ của Ngạo Thiên sẽ sống mái một phen với hắn.

" Kiểm tra."

" Phải."

Đứng bên trên đài quan sát, Tào trưởng lão ánh mắt loé lên một tia nghi ngờ, trầm giọng nói ra.

Lập tức sau lưng hắn, một tên Ngoại môn trưởng lão đáp lại, đi xuống đài kiểm tra Ngạo Thiên.

Liên tục rút phải phiếu khống. Tên thiếu niên kia phải may mắn đến mức nào mới có thể được như vậy chứ?

Nếu hắn thật sự không phải là gian dối, vậy khí vận của thiếu niên đó, phải rất mạnh.

Từ trước tới nay, khí vận là một thứ rất hư vô mờ mịt, rất ít người có thể cảm nhận được nó.

Nhưng khí vận lại là một trong số những thứ rất quan trọng trên con đường trở thành cường giả.

Kẻ có khí vận có thể không phải là người có thực lực mạnh nhất, không phải là người có thiên phú tu luyện nhanh nhất, nhưng lại là người may mắn nhất.

Khí vận càng mạnh, càng đại biểu cho cơ duyên và số mệnh của kẻ đó càng lớn, càng khó giết chết hơn.

Khi nhìn thấy tên Ngoại môn trưởng lão kiểm tra Ngạo Thiên, đám người ánh mắt hả hê nhìn hắn, trong lòng thầm chửi rủa.

Chỉ đáng tiếc, với những ánh mắt khó chịu xung quanh mình, Ngạo Thiên một mặt bình thản đối mặt với tất cả.

Sau một thời gian ngắn, tên Ngoại môn trưởng lão khẽ lắc đầu, liền quay đi bước đến chỗ Tào trưởng lão.

" Đã kiểm tra, không có vấn đề. Chỉ có thể là một trong hai khả năng, hoặc hắn có bảo vật rất mạnh che giấu tốt đến mức ta không phát hiện ra được, hoặc là do khí vận của bản thân hắn."

" Biết được thân phận của hắn sao?"

Tên Ngoại môn trưởng lão vừa dứt lời, Tào trưởng lão lập tức hỏi.

" Biết. Ngạo Thiên, 19 tuổi, con một trong Ngạo gia của Bạch Vân thành. Nổi tiếng Phong lưu công tử, chọc phá gây sự rất nhiều nữ nhân, bị đuổi giết. Cha hắn không thể bảo vệ được, nên bí mật ném lên đây."

" Bị đuổi giết? Ai đuổi?" Khẽ nhíu mày, Tào trưởng lão một mặt tò mò.

" Hắn ngủ với nữ nhi của một vị Linh Đan Cảnh cửu trọng. Đặc biệt nữ nhi hắn đã có phu quân của mình. Vì bảo toàn danh dự nên tên Linh Đan Cảnh cửu trọng đó tuyên bố truy sát hắn."

Nghe được câu này, Tào trưởng lão có chút im lặng.

Lời ngươi vừa nói là thật.

" Xem ra chỉ có thể là do khí vận."

Sau vài phút giây im lặng, Tào trưởng lão hơi trầm ngâm, liền nhẹ giọng nói.

Có thể bị Linh Đan Cảnh cửu trọng cường giả truy sát đến hiện tại mà vẫn còn sống, không thể không nói Ngạo Thiên sinh mạng của hắn sống rất dai.

Đồng thời trong lòng âm thầm suy nghĩ. Là e ngại không dám gây sự trên địa phận Linh Hoàng Tông, cộng thêm chưa biết tin tức của Ngạo Thiên ở đâu.

Nên có lẽ tên Linh Đan Cảnh cửu trọng đó mới chưa xuất hiện để gây sự.

Nếu hắn dám ra mặt, đảm bảo Linh Hoàng Tông có thể một cái tát đập chết hắn.

Ngạo Thiên hiện tại cũng chỉ có một con đường, là gia nhập vào Linh Hoàng Tông, mang lên thân phận đó khiến tên cường giả Linh Đan Cảnh cửu trọng đó kiêng kỵ.

Hoặc có lẽ, chỉ cần Ngạo Thiên dám bước chân ra khỏi địa phận Linh Hoàng Tông, sẽ bị tên Linh Đan Cảnh cường giả đó giết không có cơ may phản kháng.

Khẽ vẫy tay một cái, Tào trưởng lão ra hiệu cuộc thi tiếp tục.

Nhìn thấy Ngạo Thiên bình an vô sự. Đám người xung quanh một mặt thất vọng, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm ghen ghét.

Đối thủ của Cao Lãng lần này là một thiếu nữ. Tuy nhiên vì đã nhìn thấy thực lực của Cao Lãng, thiếu nữ không một chút do dự lập tức nhận thua.

Khẽ gật đầu, Cao Lãng thành công đi tiếp vào vòng sau.

Lần này, số lượng thí sinh còn 32 người. Không có cơ hội rút phiếu khống.

Đám người xung quanh, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Ngạo Thiên, khoé miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Lần này, ngươi chạy không thoát đâu con trai. . .

(ー_ー゛)

Nhìn thấy con số 13 trên tay, ánh mắt nhìn sang phía đối diện, một thanh niên ánh mắt ấm áp cùng với một nụ cười ôn hoà, khuôn mặt tràn đầy bình thản, trên tay cũng giơ lên một que gỗ, ghi con số 13.

Đối thủ của Cao Lãng, là Sở Tiêu.

" Oaa, chuẩn bị đặc sắc rồi, hai tên đều là người đứng trong top 10 của vòng thi thứ hai a."

Ở bên ngoài, không khí đám người đang xem thi đấu lập tức trở nên náo nhiệt. Một tên người xem biết bảng xếp hạng vòng thi thứ hai liền nói to lên, khiến không khí càng thêm sôi trào.

" Có gì đáng xem? Cao Lãng đứng hạng thứ nhất vòng hai, thực lực hắn mạnh như vậy, Sở Tiêu đứng dưới hắn tới mấy người, sao có thể là đối thủ."

Một tên thiếu niên khuôn mặt hơi trẻ tuổi bĩu môi một cái, nhàm chán nói ra. Xem trang phục đắt tiền của hắn, là một tên công tử thế gia nào đó, ra bên ngoài trải nghiệm sự đời.

" Càng vào sâu bên trong, đối thủ gặp được sẽ càng mạnh. Top mười tìm kiếm yêu hạch cũng chỉ là nằm trong tốc độ săn giết yêu thú mà thôi. Còn thực lực bản thân thế nào, không thể nhờ việc đứng thứ hạng bao nhiêu mà phán đoán được."

Lập tức có một người khác, lập tức phản bác điều mà tên thiếu niên kia vừa nói.

" Phải, phải. Ngươi thì biết gì? Thu thập yêu hạch chỉ là một phần, còn thực lực mạnh hay không? Vẫn phải đánh nhau một cái mới biết được."

Không ít lời nghị luận vang lên, cổ vũ điều người kia phản bác, nhạo báng thiếu niên.

" Ngươi là cái gì mà dám chê cười ta. Có giỏi hai ta đi ra cùng đánh một trận, thực lực thấp kém đừng có nói chen mồm."

Bị người xung quanh nhạo báng, thiếu niên sắc mặt đỏ lên, trong lòng xấu hổ, cái cổ vươn lên như con gà chọi, chửi bới lung tung.

Người nào nhảy lên liền cắn người đó.

Nhìn thấy thiếu niên đột nhiên hung dữ, đám người xung quanh cũng không hề sợ hãi, lập tức lao vào thi nhau áp đảo thiếu niên.

Đám người càng chửi càng hăng, liền náo động đến mức đánh nhau.

Nhất thời không khí bên ngoài, còn sôi động hơn cả trên sân thi đấu của hai thiếu niên.

" Cao Lãng công tử."

Vừa gặp mặt Cao Lãng, Sở Tiêu nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi thi lễ với Cao Lãng.

" Sở Tiêu công tử."

Không để bản thân yếu kém, Cao Lãng liền thi lễ lại, trong lòng thầm than.

Đám người này có phải quá chú trọng vào lễ nghi rồi không. Quá mẹ nó phức tạp.

Thế nhưng lại không thể không làm theo đám người đó, nếu không sẽ bị coi là thiếu tôn trọng, thậm chí chỉ vì không đáp lại, mà quyết sống chết đều có.

Mấy cái khác thì không quan trọng bộ mặt, vậy mà chỉ vì mấy cái lễ nghi này lại rất bị coi trọng.

Tuy Cao Lãng hơi khó hiểu vì điều này, thế nhưng hắn cũng không muốn vì thế mà bị coi khinh một cách vô cớ.

Chỉ làm thêm hành động nhỏ liền có được sự tôn trọng của đối phương. Có ngu mới không đi làm.

" Lần trước bản thân quá vội vàng, lại thêm địa lý không có sự chuẩn bị. Lần này ta sẽ sử dụng toàn bộ thực lực. Hi vọng thoả mãn được trận đấu giang dở lần trước."

Hơi nở một nụ cười, Sở Tiêu liền hoà nhã nói ra. Trong giọng nói rất ôn hoà không có một chút khiêu khích nào, nhưng lời nói lại khác hoàn toàn.

" Ta cũng thế."

Cao Lãng lạnh nhạt đáp một câu, ánh mắt nghiêm túc.

Năng lực sóng âm của Sở Tiêu vô cùng kỳ dị, đến bây giờ Cao Lãng vẫn không biết phải tìm điểm khắc chế ở đâu?

Thế nhưng ít ra Cao Lãng cũng nhận ra. Mỗi lần Sở Tiêu va chạm với Cao Lãng, mới tạo ra tần số sóng âm gây bất lợi cho hắn.

Nếu đứng xa, âm thanh tần số không đủ gần để có thể gây sát thương cho Cao Lãng.

Vì thế nếu Cao Lãng hạn chế tiếp xúc với Sở Tiêu, đánh nhanh thắng nhanh là cách giải quyết tốt nhất.

" Trận đấu bắt đầu."

Bình tĩnh đứng đối diện nhau, ở giữa tên chấp sự lập tức giơ tay hô khẽ, lùi ra khoảng cách an toàn, một mặt cảnh giác nhìn vào bên trong.

Bình thường đối thủ của Cao Lãng đều nhận thua, thế nên bản thân hắn rất an nhàn.

Nhưng lần này, hai người đều là kẻ có thiên phú và tiềm lực đủ tốt trong Linh Hoàng Tông, tương lai tiềm lực không thể hạn lượng.

Dù bên nào bị thương, cũng là tổn thất cho tông môn. Tác dụng của hắn, là khiến tổn thất giảm xuống thấp nhất.

Nếu đối thủ yếu hơn mình, sẽ rất dễ kiềm chế thực lực, đánh nhau cũng sẽ đơn giản hơn.

Nhưng đối thủ ngang cơ với bản thân, đồng nghĩa với việc phải tập trung vào chiến đấu, rất khó phân tâm, chiêu thúc cũng tràn đầy tính nguy hiểm.

Chỉ cần hơi sơ sẩy, cũng có thể khiến một bên bị thiệt mạng hoặc mang thương tích suốt đời.

Thế nên lần này trong trận chiến của Cao Lãng và Vân Hi, bên ngoài còn xuất hiện một tên Ngoại môn trưởng lão canh giữ, đề phòng có tình huống đột xuất phát sinh.

Khi tên Chấp sự vừa hô bắt đầu, Cao Lãng động.

Hắn sử dụng thân pháp, lao thẳng đến phía Sở Tiêu, trong lòng thầm suy tính.

Chỉ cần tránh va chạm với Sở Tiêu là được, tiếp cận hắn, Cao Lãng sẽ lập tức rút kiếm, một kiếm nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

Chỉ là trái ngược với Cao Lãng, Sở Tiêu không hề động, hắn đứng yên tại chỗ.

Trên tay loé lên tia sáng, trong không gian giới chỉ của Sở Tiêu, xuất hiện một chiếc cổ cầm màu trắng, nhìn bên ngoài phong cách trang nhã, hình dáng hơi uốn lượn.

Đôi mắt Cao Lãng hơi trừng lớn, trước vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, Sở Tiêu mỉm cười, bàn tay khẽ vẩy vào chiếc cổ cầm.

Một tiếng sóng âm thanh nhã vang lên, lan toả khắp sàn đấu.