Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 101: Ca cho đệ một quyền




Dường như cảm nhận được, một thiếu niên quăng ánh mắt nhìn về phía Cao Lãng, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, đầu hơi nghiêng, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt khiêu khích.

Cao Lãng cũng không vì thế mà thu lại tầm mắt, hắn bình tĩnh nhìn thiếu niên, đôi mắt còn không thèm chớp một cái.

Nhận ra Cao Lãng không những không có phản ứng lớn gì? Thậm chí còn bình thản nhìn lấy mình, thiếu niên trong lòng có chút tức giận.

Hắn trừng lớn hai con mắt, lăm lăm nhìn thẳng vào Cao Lãng. Đôi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Nhất thời, vốn dĩ là cái nhìn bình thường, lại trở thành chiến trường của hai tên thiếu niên mắt lớn trường mắt nhỏ với nhau.

Ai nháy mắt trước thì người đấy thua. . .

" Ê, A Lôi, ngươi nhìn cái gì đấy?"

Tên thiếu niên cường tráng bên cạnh, thấy đệ đệ mình đang ngây ngốc nhìn về phía trước, bộ dạng khôi hài, liền tức giận huých hắn một cái, nhẹ giọng nói.

Bị tên thiếu niên bên cạnh huých một cái, tên thiếu niên A Lôi đó hơi giật mình, mắt nháy một cái. Bị thua, thẹn quá hoá giận, buột miệng kêu lên:

" A. . . Ca, chết tiệt ngươi."

Soạt.

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng.

Ba tên đồng bạn đi đằng sau, cũng dừng bước lại, một mắt quái dị nhìn lấy A Lôi, trong ánh mắt hiện lên vẻ kính nể.

A Lôi hôm nay can đảm rất a. Dám cãi lại ca của mình.

" Ngươi vừa nói gì?"

Tên thiếu niên cường tráng bị A Lôi càu nhàu, sắc mặt hắn cứng lại, sau một khoảng thời gian im lặng, mới chậm chạp nói, âm thanh trầm trọng.

" Ta không nói gì cả. A Phong, ngươi nghe lầm." A Lôi liên tục lắc đầu, A Phong hiện tại đang tức giận, có đánh chết A Lôi cũng không dám nhận.

" Ngươi tưởng tai của ta có vấn đề sao?" A Phong cười lạnh, ánh mắt khẽ híp lại, khuôn mặt hiện lên vẻ hung hãn.

Hai bàn tay A Phong chụm vào nhau, làm vài động tác nhỏ, từng tiếng ' rắc rắc' vang lên trên bàn tay hắn.

Cánh tay phải khẽ giơ lên, làm thành động tác chuẩn bị phát lực, khí thế trên người dâng cao, linh khí nhanh chóng hội tụ vào trong cánh tay của hắn.

Từng cuốn cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, bắp gân săn chắc, to hơn cả đầu người. Sau khi linh khí hội tụ vào, cánh tay hắn còn phình to hơn nữa.

" Nếu ngươi dám né, ta đảm bảo vòng ba ngươi cũng không cần thi."

Xung quanh linh khí màu vàng cuồng bạo thổi xung quanh, A Phong nở một nụ cười nói ra, chỉ là nụ cười của hắn, hiện tại rất kinh dị.

" Không cần đâu ca, ngươi sao có thể. . . "

Bốp. . .

A Lôi kinh hoảng vội vàng nói, thế nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, nắm đấm của A Thanh đã chạm vào ngực hắn.

Luồng linh khí cuồng bạo như có điểm tiếp xúc. Thân hình A Lôi lập tức như một viên đạn pháo, từ khu vực mình đứng, bay thẳng một đường.

Rầm. . .

Thân hình lập tức va chạm với một cái cây gần đó, A Lôi va đổ cả thân cây, bụi đất từ xung quanh thổi ra.

" Khụ. . . Khụ. . . "

Từ trong đống bụi đất, A Lôi loạng choạng đứng dậy đi ra bên ngoài. Trên ngực hắn, còn in lên một quyền của A Phong.

Sắc mặt A Lôi sầu thảm, thật mẹ nó xui xẻo a. Vừa mới từ trong rừng đi ra thôi, hắn A Lôi cũng mới chỉ trừng mắt với người khác, đã bị ca mình đánh cho một quyền rồi.

Cũng may một quyền này nhìn thì có vẻ nặng, thế nhưng lại chỉ là vết thương ngoài da thôi, không ảnh hưởng đến căn bản.

Với da dày thịt béo như A Lôi. Hắn chỉ cần sử dụng thêm chút thuốc ngoại thương, tĩnh dưỡng vận động một thời gian, là sẽ khoẻ lại. Sử dụng được bảy, tám thành thực lực.

Không quá ảnh hưởng đến vòng thi thứ ba của hắn.

Thật không biết có loại ca nào như vậy không? Hắn mới chỉ lỡ miệng một câu thôi, đã bị đánh thê thảm như vậy. Mặt mũi mất hết.

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, A Phong vẫn là luôn dùng phương thức trực tiếp như vậy dạy dỗ A Lôi. Hắn đã có chút quen thuộc rồi.

" Phì. . ."

Bên cạnh A Lôi vang lên tiếng phì cười, khiến hắn chú ý. Không phải ai chính là khuôn mặt thiếu niên A Lôi nhìn vừa nãy. Cao Lãng.

" Ngươi vừa cười ta?"

Bị mất mặt, A Lôi híp mắt nhìn Cao Lãng, trầm giọng nói ra.

" Ngươi nghe lầm." Cao Lãng lắc đầu, sắc mặt vô cùng bình thản.

Mặc cho A Lôi có chăm chú nhìn thế nào đi nữa, cũng không thể nhận ra sự khác lạ trên vẻ mặt ấy.

Trong lòng A Lôi thậm chí đã có đáp án chính xác, giọng nói cười khi nãy, với giọng của Cao Lãng giống nhau như đúc.

Chỉ là không bắt tại trận, A Lôi không dám làm gì. Nhất là hắn vừa bị ăn một quyền của ca mình xong, thân thể có chút thảm.

" A Lôi, đi thôi."

Chậm chạp đi đến khu vực đám người Cao Lãng, A Phong dẫn đầu đội ngũ mở miệng nói ra, giọng nói nghiêm khắc.

Ánh mắt A Phong lạnh nhạt liếc nhìn sang Cao Lãng, đúng lúc Cao Lãng cũng sang liếc nhìn hắn.

Hai người chỉ nhìn một lúc, lập tức thu hồi tầm mắt lại. Không có giống như A Lôi khi nãy, chơi đấu mắt.

" Vòng thi thứ ba, nếu hắn mạnh, ngươi sẽ gặp được hắn thôi." Lạnh nhạt nói một câu, A Phong liền quay đầu, dẫn đồng đội của mình rời đi.

A Lôi không dám trái lời, sắc mặt hơi chuyển biến. Quay sang Cao Lãng, cánh tay vỗ ngực hắn, lại chỉ sang Cao Lãng, giọng nói kiên định:

" Vòng ba, ta chờ ngươi. Đừng để ta thất vọng."

" Ngươi cũng thế." Khoé miệng lộ ra một nụ cười, Cao Lãng chậm rãi nói ra.

A Lôi gật đầu, liền chạy theo đội ngũ A Phong.

Cao Lãng nhìn theo bóng lưng A Lôi, khuôn mặt nghiêm túc.

Linh Hoàng Tông, quả không hổ danh tông môn đứng đầu phía Đông đại lục. Chỉ mới là vòng thi tuyển đệ tử thôi, đã gặp rất nhiều đối thủ như vậy.

Đừng nghĩ rằng A Lôi đầu óc có chút ngây thơ, thế nhưng ngoại công của hắn, thật rất mạnh.

Một quyền của A Phong khi nãy, Cao Lãng không có nắm chắc chịu đựng được. Dù chỉ cách xa cảm nhận thôi, nhưng đủ để Cao Lãng suy xét được, một quyền đấy nếu chạm trực tiếp vào người hắn như vậy, không chết cũng trọng thương.

Bên trong Khúc Dao Lĩnh, đội ngũ A Phong mạnh như vậy, mà Cao Lãng lại không cảm nhận được một chút phong thanh gì, chỉ có một lời giải thích.

Đó là đội ngũ A Phong đi sâu vào trong Khúc Dao Lĩnh. Chạm chán với yêu thú cấp ba.

Cao Lãng vốn còn đang tập trung suy nghĩ, Vân Hi đã tiến sát đến người Cao Lãng. Cánh tay khẽ ra hiệu, khiến Cao Lãng chú ý.

" Ngươi có phải hay không nhìn thấy tên thiếu niên dẫn đầu đấy có chút quen?"

Khẽ dựa vào người Cao Lãng, Vân Hi nhẹ giọng nói, thì thầm vào tai hắn, khuôn mặt mờ ám.

Cao Lãng một mặt ghét bỏ, không dấu vết tránh xa một khoảng cách với Vân Hi, hơi trầm tư suy nghĩ.

Nhìn thấy Cao Lãng vẫn chưa nhận ra, Vân Hi mới gợi ý một chút cho hắn:" Bình nguyên Kinh Đông Vực."

" A. . ."

Cao Lãng chợt nhớ ra, ánh mắt khẽ biến, miệng hơi mở, một mặt vô cùng kinh ngạc:". . . Là hắn."

" Không sai." Vân Hi gật đầu xác nhận. Một mặt hưng phấn.

Cao lãng khoé miệng giật nhẹ, trong đầu thậm chí còn không tin tưởng, thì thiếu niên tên A Phong khi đó, với A Phong hiện tại, hình tượng bên ngoài quả thực quá khác nhau.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy A Phong, ấn tượng mà Cao Lãng muốn xoá luôn khỏi đầu mình.

Hai tên thanh niên, mình không mặc gì, thi vật nhau giữa khu chợ Khu Bình Nguyên. Xung quanh là đám đông hò hét.

Ánh mắt quái dị nhìn lấy Vân Hi, nếu hắn nhớ không lầm. Vân Hi khi đó, cổ vũ cũng rất sung.

Lắc lắc đầu, Cao Lãng triệt để nhắm mắt tĩnh tâm. Không còn để ý đến mọi chuyện xung quanh.

Duy chỉ có Chung Linh, ngồi một bên nghe hai người nói mà một mặt khó hiểu. Khi nàng để hai tên này ở khu vực Bình nguyên Kinh Đông Vực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?

Mà hiện tại, Vân Hi gương mặt hưng phấn liếc qua liếc lại đội ngũ thiếu niên khi nãy. Cao Lãng thì nhắm chặt mắt lại, một mặt trốn tránh số phận. . .

(ー_ー゛)

Chờ đợi tới tận cuối chiều, sau khi thấy không còn ai đi ra nữa, các vị trưởng lão cũng thông báo vòng thứ hai của cuộc thi kết thúc, bắt đầu kiểm tra thu hoạch của các đội ngũ.

Đoàn người xếp hàng chờ đợi, số lượng ban đầu có tới hơn một nghìn hai trăm người, thế nhưng sau khi đi ra, chỉ còn hơn tám trăm người đi ra khỏi Khúc Dao Lĩnh mà thôi.

Số lượng còn lại, hoặc chết trong tay yêu thú, hoặc chết trong tay đối thủ, hoặc chết trong tay. . . chính đồng đội của mình.

Dù sao, có một số người thực lực và kinh nghiệm không đủ, bị một số kẻ lợi dụng. Trở thành đá đạp chân cho bọn chúng.

" Khoan đã. . ." Sau khi đám trưởng lão đi ra, hơn nửa đoàn người đã xếp vào hàng ngũ, một tên thiếu niên người đầy máu chạy lên, hét lớn.

Bị thiếu niên chặn lại, đám trưởng lão Linh Hoàng Tông đều nhíu mày. Chỉ là nhìn tên thiếu niên dáng vẻ chật vật như vậy, cũng là có kiên nhẫn chờ đợi hắn nói ra.

" Ta muốn tố cáo hắn. Hắn là đội trưởng, nhưng sau khi đoạt được hết yêu hạch trên người yêu thú. Cuối ngày hắn bày mưu giết tất cả chúng ta, muốn một mình độc chiếm tất cả. Sau cùng, tất cả đều chết hết, chỉ mình ta còn sống sót."

Thiếu niên sắc mặt sầu thảm, vừa nói, tay chỉ thẳng vào một tên thiếu niên đang xếp hàng cách đó không xa, càng nói, thiếu niên càng thương tâm.

Đám trưởng lão bình tĩnh nhìn qua tên thiếu niên vừa bị chỉ, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất, thân hình run lẩy bẩy.

Cao Lãng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, sau đó lắc đầu. Thiếu niên kia vẫn là còn quá ngây thơ, hắn tưởng rằng chỉ cần tố cáo, đám trưởng lão sẽ giúp đỡ hắn sao?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lạnh nhạt nhìn về thiếu niên, một trong số người đi đầu, Tào trưởng lão lạnh nhạt nói:

" Theo lúc đầu chúng ta đã nói, bên trong Khúc Dao Lĩnh, không cấm giết hại lẫn nhau."

" Thế nhưng hắn giết hại đồng đội của mình, như vậy không phải phá luật rồi sao?" Thiếu niên lớn tiếng chất vấn, sắc mặt hung ác, hắn thậm chí không thể tin được lời hắn vừa được nghe.

" Luật. Không cấm không được giết hại đồng đội. Ngươi nên nhớ, từ khi tham gia thi vào Linh Hoàng Tông, tất cả các ngươi đều là đối thủ, gia nhập đội ngũ, chỉ được coi là hợp tác tạm thời mà thôi." Tào trưởng lão không vì tên thiếu niên mà biến sắc, vẫn duy trì lạnh nhạt nói ra.

Hắn không vì một kẻ yếu ớt mà nói nhiều như vậy. Mục đích, là giải thích cho những người xung quanh cùng nghe mà thôi.