Chương 54: Một cái chớp mắt liền hóa tai họa.
"Tiên Đạo mấy vạn năm vẫn không chiếm được Tô Lăng giới sao?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt thật là sâu xa nhìn lên động phủ, như có thể xuyên thấu thiên địa quét ngang qua thiên ngoại vậy.
Truyền thừa đạo thống vốn rất thưa thớt ở cảnh giới hạ tầng, nhưng lên trung tầng và cao tầng lại đột phá mạnh mẽ tới kì lạ, dù hắn cũng đang suy nghĩ là kẻ nào nhúng tay vào một cái tiểu thế giới này.
"Thế giới kì lạ cũng phải mất 300 triệu năm mới có thể xuất hiện một cái, mà khi nó hình thành lại sẽ có năng lực đặc thù truyền ra, sẽ thu hút vô số chủng tộc đưa tộc nhân của mình vào tranh c·ướp tài nguyên."
Hàn Vũ Thiên lại thấy một điều không đúng ở Tô Lăng giới, hắn tự nói với bản thân:
"Nhưng thế giới này lại không có dị chủng yêu đế, ma đế, quỷ đế xâm nhập, mà chỉ là một đám yêu thú của Tô Lăng giới tự tiến hóa, kẻ thì bị ma niệm của bản thân hóa thành ma tộc, quỷ tộc lại vì uống máu tươi của sinh linh mà hóa quỷ, căn bản toàn là tạp chủng không đáng nhắc tới, Thiên Sứ đâu? Cự Thần đâu? Chiến Thần đâu?"
Mấy tộc hắn vừa nói sẽ là tộc đầu tiên đáp xuống thế giới vừa hình thành để chiếm lấy tài nguyên, nhưng trong sách vở Thanh Hoa lâu lại không có ghi chép gì.
Hàn Vũ Thiên lại một lần nữa rơi vào ngõ cụt của dòng suy nghĩ của bản thân, hắn thở dài nhìn về cửa động phủ trầm thấp nói:
"Vạn Niên cung sau vài năm phát triển nữa sẽ mở rộng thế lực và tu vi, nếu đạt tới Thánh Nhân thì ta cũng có thể tìm ra được một ít manh mối của kẻ đó."
Hắn lại bắt đầu nhắm mắt tu luyện, bỏ qua dòng suy nghĩ bị mất đi manh mối trong đầu.
Lại tiếp tục một cái nhắm mắt là 3 năm trôi qua, đạo thống Nam Quan thành lại kinh hãi không thôi.
"Kế hoạch cũng nên bắt đầu thôi."
Hàn Vũ Thiên bước ra bên ngoài động phủ, rời khỏi bí cảnh Vân Đạo đi tới một gia tộc ở trong một gốc thành, hắn thổi vào đó một cơn gió mang theo bụi màu hồng nhạt, những người trong tộc đó hít vào lại như bị dính bệnh lao, liên tục hắc ho truyền vào không khí từng cái từng cái bụi màu hồng nhạt.
Vài ngày sau, Nam Quan thành xảy ra một biến cố kinh khủng nhất từ trước đến giờ, một d·ịch b·ệnh lan tràn ảnh hưởng tới tu sĩ trong thành.
Đệ tử của bọn họ không biết vì sao tu vi lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng, một bước đạp lên đan đạo cũng không có, dù nện tài nguyên vào thành công kết đan thì đan cũng đột nhiên vỡ vụn, khiến đệ tử đó c·hết một cách thê thảm.
Tẩy Tủy đan của Hàn Vũ Thiên dùng thủ đoạn vào đó, không phải ảnh hưởng tới Phàm Cảnh hay Viên Cảnh, chính là ảnh hưởng trực tiếp vào Thiên Cảnh, khiến cảnh giới đó bị cơ thể bài xích sau khi nuốt Tẩy Đan, vì vậy những kẻ đó đột phá lên Thiên Cảnh lại có khí tức kì kì quái quái.
Thiên Cảnh không ra Thiên Cảnh mà Viên Cảnh lại không ra Viên Cảnh, cứ nửa nửa như thế cho đến khi đạt tới một cực hạn muốn đột phá Hợp Đan, khí tức Viên Cảnh và Thiên Cảnh đang xung đột mà ngươi lại còn gượng ép nện tài nguyên vào, giúp hắn hóa thành Hợp Đan.
Thì sẽ trở thành 3 khí tức của 3 cảnh giới v·a c·hạm, cơ thể ngươi không chịu được trực tiếp bạo thể mà c·hết.
Dù đan sư hay thầy lang giỏi nhất Nam Quan kiểm tra đều không thể phát hiện ra được đó là thứ gì, chỉ có thể phán là bệnh Dịch Thiên Cảnh.
Bởi chỉ có Thiên Cảnh mới xảy ra tình huống kì quái như vậy, khí tức đan xen giữa Viên Cảnh và Thiên Cảnh.
Toàn bộ Nam Quan thành cũng là nhanh chóng quy động lực lượng dồn một đám tu sĩ mắc bệnh vào một gốc thành, toàn bộ bị cường giả Vũ Cảnh phong tỏa lại không một ai được tới gần.
Vị Thánh Nhân kia cũng vì tin tức này mà phá quan đích thân kiểm tra bệnh dịch, vậy mà toàn bộ chỉ ảnh hưởng tới những kẻ vừa đột phá Thiên Cảnh.
"Toàn bộ tu sĩ Viên Cảnh nghe lệnh, không được vì kích động mà đột phá Thiên Cảnh, chờ tới khi Thánh Chủ tìm ra biện pháp khắc phục, hãy đột phá tu vi."
Từng đạo chiếu lệnh của vị gọi là Thánh Chủ kia truyền ra bên ngoài, toàn thành đều đang rất hoang mang.
"Ở bảy thành khác cũng bị cảnh tương tự sao?"
Thánh Nhân Nam Quan thành kinh hãi, thật không thể nghĩ tới một cơn bệnh dịch này lại không riêng gì Nam Quan thành bị.
Ai cũng hoang mang và sợ hãi đến cực điểm, đường xá phồn hoa ngày đêm náo nhiệt, nay đã thành đóng cửa ngày đêm không ai dám ló mặt ra.
"Các ngươi có biện pháp giúp tu sĩ hạ tầng nhanh chóng tăng tu vi, thì ta lại có biện pháp khiến bọn chúng khốn khổ ở lại hạ tầng."
Hàn Vũ Thiên ở trong một cái tửu lâu vắng vẻ nhìn ra khe cửa, tay lắc lắc chén rượu mỉm cười đầy đắc ý.
Hắn chỉ ra tay vào Tẩy Tủy đan, còn Hồng Mệnh dịch thì không cần, bởi vì Hồng Mệnh dịch chính là c·hất k·ích t·hích cho độc của Tẩy Tủy đan bị giở thủ đoạn bộc phát mạnh hơn.
"Làm giàu lại không khó rồi."
Hàn Vũ Thiên nở một nụ cười đặt một viên linh thạch lên trên quầy đầy máu tươi, chủ tửu lâu đã bị g·iết rất tàn nhẫn.
Đây không phải là do hắn ra tay g·iết hại, mà là bị Vũ Cảnh trong chính Nam Quan thành động thủ.
Thật không nghĩ tới Vũ Cảnh ở đây được xem là hộ vệ cáo quý bảo vệ dân lành, vậy mà chỉ một đợt d·ịch b·ệnh kì quái đã g·iết đi những người vô tội, mà bọn Vũ Cảnh cho là nguồn lây bệnh, lòng người quả thật khó đoán.
Hàn Vũ Thiên đi ở cửa sau, kiếm lết trên đất tạo ra ma sát bắn ra một tia lửa nhỏ, tia lửa này bắn vào tửu lâu liền bị dầu hỏa dẫn dắt thiêu cháy toàn hộ.
Còn hắn đã biến mất khỏi đó một cách bí ẩn, tửu lâu cháy như phản ứng di chuyền lan ra mấy ngôi nhà bên cạnh, từ từ hóa thành một biển lửa vô tận.
Hơn bảy vạn người bị mắc bệnh được nhốt ở nơi xảy ra h·ỏa h·oạng, bọn họ thấy lửa lập tức như là dã thú gào thét dữ dội, miệng liên tục trào máu, mắt hóa thành màu xám.
Tựa như một bệnh dịch xác sống đang bắt đầu bùng phát, từng kẻ như điên như dại đâm đầu vào cào xé đại trận vây khốn.