Chương 41: Tây Nam Quan.
Hàn Vũ Thiên bước vào một vùng sa mạc rộng lớn.
Cát thổi liên tục không ngừng làm cho đường đi mù mịt không thấy phía trước, hắn nhìn vào một mảnh sa mạc một lúc cũng bước vào trong.
Bão cát cuồng cuộn, phía dưới mặt cát còn có một thứ gì đó chuyển động rất nhanh.
Một kình ngư sa mạc trồi liên, miệng của nó to đến mức nuốt được một cái tường thành, Hàn Vũ Thiên cứ vậy mà bị nuốt vào trong bụng, kình ngư này còn có bốn chân như bò sát, nó dùng chân đào cát để chui xuống bên dưới.
Hai thiếu niên, một nam, một nữ kéo lê một chiếc thuyền tới mặt cát thì bắt đầu lấy mái chèo ra.
Thiếu niên nam tử là Uy Lân, nữ tử là Thanh Tuyền, cả hai cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo thuyền vào sâu trong biển cát.
Hai đứa trẻ này không nhận ra được ở bên dưới biển cát là thứ gì đang chờ bọn chúng.
"Ca ca, chúng ta trở về Tây Nam Quan, có phải sẽ được ăn thật nhiều đồ ngon không?"
Thanh Tuyền vừa trèo thuyền vừa háo hứng hỏi, Uy Lân cười gật đầu cũng đầy mong chờ nói:
"Sẽ có rất nhiều đồ ngon đợi a."
Hai đứa trẻ cứ vậy mà vui vẻ trèo thuyền thuyền tới vài giờ đồng hồ không biết mệt mỏi.
Bọn chúng nghe theo lời phụ mẫu rời khỏi Tây Nam Quan đến bên ngoài vùng vài năm, hiện tại háo hứng trở về lại không hề biết phụ mẫu của chúng đã bị g·iết từ lâu.
Từ phương xa có một con thuyền lớn tiến tới, bọn chúng liên tục nả đạn vào thuyền nhỏ kia.
"Đánh chìm cái thứ rác rưởi kia đi, dám cản đường bọn ta đi săn kình ngư à."
Một tên thuyền trưởng cầm kiếm chỉ về phía con tàu nhỏ kia, hai đứa trẻ sợ hãi khóc nức nở ôm lấy nhau, không biết phải làm như thế nào.
"Gừm."
Một tiếng kêu từ phía dưới con tàu lớn, miệng to há rộng cắn lấy con thuyền làm hai nửa, con kình ngư lúc trước nuốt Hàn Vũ Thiên đã lại xuất hiện.
Thanh Tuyền và Uy Lân ngơ ngác nhìn kình ngư trước mắt, đám trẻ vừa phản ứng kịp thì đã bị một cái đuôi quật bay.
Con thuyền bị gãy làm đôi đập vào một mõm đá, hai đứa trẻ nhanh chóng chèo lên trên, phía dưới là kình ngư đang g·iết c·hết từng kẻ ở trên con thuyền lớn.
Một cảnh tượng làm hai đứa trẻ suốt đời không thể quên được, máu tươi nhuộm xuống biển cát, nhưng rất nhanh đã bị một lớp cát khác che lại.
Tới một lúc lâu, kình ngư mới chú ý tới hai đứa trẻ lập tức lao thẳng tới, cái mồm to gớm ghiết há rộng.
Một tiếng 'răng rắc' giòn vang phát ra, phần thân của nó nổ tung máu tươi bắn tung tóe, một người chống gậy mặc áo choàng từ trong miệng của kình ngư chậm rãi bước ra.
Mỗi một bước đều có không khí hai màu tím và trắng phiêu động thôn phệ cái xác kình ngư.
Người thần bí kia cầm nửa con thuyền nhỏ đang dần chìm trong biển cát kéo lên, hắn hơi vung tay liền xé bão cát tách ra làm hai, thân hình chớp động ném nửa con thuyền trong tay lên trời.
Người thần bí tay ôm hai đứa trẻ ném lên nửa con thuyền kia, hắn cũng nhảy lên một cước đá bay nửa cái thuyền nhỏ về phía trước.
Thuyền nhỏ lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh như phi tiễn, người thần bí thì ngồi ở mũi thuyền.
Thanh Tuyền và Uy Lân thì sợ hãi nắm vào một bên thuyền, sợ mình ngã xuống dưới m·ất m·ạng.
Con thuyền mỗi lần hết đà đều được người thần bí đá cho nó bay trở lại, bọn họ cứ vậy mà ba ngày sau tới được Tây Nam Quan.
Tây Nam Quan từng thuộc quyền sợ hữu của Bát Quan thành, tám phía Nam Quan, Bắc Quan, Tây Quan, Đông Quan, Đông Nam Quan, Tây Nam Quan, Tây Bắc Quan và cuối cùng là Đông Bắc Quan.
Tám ngôi thành này lúc trước đều lấy Bát Quan làm chủ, nhưng sau hạo kiếp thì toàn bộ đã ly khai thành một thế lực riêng biệt, ai cũng muốn sở hữu trung tâm của bát thành, chính là Bát Quan thành.
Hàn Vũ Thiên cũng là đang đi tìm hiểu kỹ về địa hình của từng nơi, để chuẩn bị khai chiến, thứ hắn nhắm đến không phải tài nguyên phồn hoa của các thế lực, mà là một lượng lớn linh khí khổng lồ bên dưới tám ngôi thành ấy.
Không hiểu vì sao Bát Quan thành lại chính là trung tâm một cái trận pháp, 8 ngôi thành trì lớn thì giống như phù văn kết trận, hội tụ lượng lớn linh khí từ thời thượng cổ, nếu thu thập hết 9 trụ linh khí dồi dào ấy thì Hàn Vũ Thiên không cần lo mình không đủ tài nguyên đột phá Đạo Tổ.
"Tới rồi."
Hàn Vũ Thiên nhảy về phía sau nắm theo cổ áo hai đứa trẻ kéo xuống, thuyền nhỏ đâm xầm vào cửa lớn vỡ vụn.
"Là ai?"
Một trung niên đứng trên tường thành chỉ kiếm xuống tức giật quát, Hàn Vũ Thiên không nói gì chỉ giơ lên một tấm lệnh bài có một chữ Du.
Trung niên kia thấy vậy liền đổi sắc mặt cung kính mở cổng thành nói:
"Ngài là người của Tuần Du cát đã đắc tội rồi."
Hàn Vũ Thiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không khách sáo mà bước vào trong Tây Nam Quan.
Lệnh bài có chữ Du này là do hắn thấy được ở đai lưng của Hàn Ma Viêm, thấy nó có chút kì bí liền lén cất đi, không ngờ tới lại giúp ích được như vậy.
Hàn Vũ Thiên chống gậy bước vào trong, hai đứa bé theo sau bước vào thì bị chặn lại.
Hắn thấy mình đã giúp đám trẻ tới đây rồi, thì giúp cho chót vậy.
"Để hai đứa trẻ vào đi."
Lời của Hàn Vũ Thiên vừa ra thì trung niên kia không dám ngăn cản nữa, hắn cung kính mời hai đứa bé vào.
Hàn Vũ Thiên vào sâu bên trong thành hơi quan sát một chút, mọi người ở đây đều mặc đồ kín mích, ngay cả tướng sĩ vừa rồi mặc giáp cũng dùng vải che kín người, bọn họ làm vậy là không để khói bụi và bão cát ảnh hướng tới bản thân.
Thành trì xung quanh cũng là sinh hoạt giống như bình thường, chỉ là thời tiết có hơi khắc nghiệt hơn một chút mà thôi, Tây Nam Quan không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Trong đây có mấy vị tồn tại Vũ Cảnh đại năng hiếm thấy, là đỉnh tiêm của nhị lưu thế lực, truyền thuyết còn kẻ Tây Nam Quan có vị Thánh Nhân trong truyền thuyết, 500 năm trước vào sâu trong sa mạc bế quan tới giờ chưa thấy tung tích.
Cũng vì vậy Tây Nam Quan từ thành nhất lưu rơi xuống còn nhị lưu, nhưng không vì thế mà bị uy h·iếp đến địa vị, thành này vẫn đứng vững như nhất lưu thành.
"Thành này nhìn bề ngoài thì hoang tàn không chút tài nguyên, nhưng thực tế lại cường đại hơn Bát Quan rất nhiều."
Hàn Vũ Thiên chậm rải tiến vào trong đoàn người hòa thành một với đám đông trong thành.
Hai thiếu niên chạy tới trước mặt Hàn Vũ Thiên tỏ vẻ lúng túng không thôi.