Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 364: Kinh Đào Thần Quân




Chương 364: Kinh Đào Thần Quân

Chương 364:

Ở hang động không rõ vị trí bên trong lãnh thổ Phúc Hải Thánh Quốc có trung niên râu rậm tóc hoa râm trên mặt nhiều nếp nhăn đã sắp về già, y phục cũ kĩ đã trải qua rất nhiều năm tháng, đang đong đưa ghế dựa tay cầm bầu rượu uống một ngụm lớn thở dài nói:

"Nhiều năm như vậy rồi, đám tiểu bối vô dụng các ngươi cũng đã gặp báo ứng, ai bảo là do lão già kia quá thiên vị hậu bối, bây giờ Phúc Hải Thánh Quốc không đỡ nổi một kích."

Nếu mà Lam Huyền hay Quân Hỷ Thanh ở đây thì có thể nhận ra được thân phận chân chính của tên trung niên sống ẫn cư tại đây, huynh trưởng của Phúc Hải Thần Hoàng, Kình Đào Thần Quân vẫn còn sống, khí tức của hắn ẩn hiện đã là cực hạn bên trong cảnh giới Thần Hoàng không có chút gì thua kém đám người Quân Hy Thanh mà còn nhỉnh hơn một bậc không nhỏ, Kinh Đào Thần Quân tính tình tự do thống khoáng chỉ chiêu thu đệ tử hữu duyên, chứ không như đệ đệ Phúc Hải Thần Hoàng của mình lập ra đại tộc hay đế quốc gì đó rồi lại quản không hết việc như vậy thì chẳng còn thời gian ngao du thiên hạ, Lam Huyền tuổi tác còn lớn hơn cả Quân Hỷ Thanh mà sở dĩ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ là vì một lần tình cờ khi Lam Huyền trùng tu đã cùng với Quân Hỷ Thanh trải qua sóng gió, sự tình Nam Minh Thần Tông bị hủy diệt năm đó cũng là bị c·hôn v·ùi không ít sự thật, bao gồm cả Ma Thần Hoàng đã đồng quy với Nam Minh Thần Chủ, mà Lam Huyền cũng từng giao thủ qua với Kinh Đào Thần Quân đã nếm không ít thua thiệt trong tay hắn, Kinh Đào Tiên Quyền mà Kinh Đào Thần Quân tu luyện lại huyền diệu vô cùng, so với Hàn Phách Minh Thần Quyền của nàng càng thêm lợi hại càng thêm thâm thúy, hai nàng liên thủ cũng chỉ là miễn cưỡng đẩy lui được Kinh Đào Thần Quân mà thôi, mà nhiều năm trôi qua như vậy không hề có được tung tích của Kinh Đào cứ ngỡ hắn đã tọa hóa lại không ngờ được Kinh Đào Thần Quân phong hoa một đời lại trở về Phúc Hải Thánh Quốc ẩn cứ mấy chục vạn năm, kể từ khi Nam Minh Thần Tông thất bại bị hủy và Phúc Hải Thần Hoàng đệ đệ của hắn cũng c·hôn v·ùi theo thì Kinh Đào Thân Quân đã ở đây cũng thấm thoát ngần ấy năm.

Kinh Đào Thần Quân sở dị được gọi hai từ Thần Quân bởi vì hắn ta không hề có bất kì thế lực nào, đơn giản là quân lâm thiên hạ tiêu dao tự tại cùng với tu vi mạnh mẽ phong hoa trác tuyệt, độ tuổi chưa đến ba vạn năm đột phá Thần Hoàng còn là trong số ít kẻ mạnh nhất trong Thần Hoàng được người đời phong làm Thần Quân là quân chủ của chúng thần, Kinh Đào bất giác uống hết bầu rượu lúc nào không hay cũng là lắc lắc bầu rượu chỉ còn một giọt chảy ra rơi trên mặt đất, giọt rượu này vừa thấm vào đất thì khuôn viên năm trăm dặm lập tức nở ra vô số hoa cỏ tươi tốt, ngay chỗ giọt rượu đổ đó lại nở ra một hai cây thần dược hạ phẩm, Kinh Đào thở dài nhìn về phía Phúc Hải hoàng cung nói:

"Tiểu đệ, ngươi tự mình lập ra thế lực như vậy lại không tự mình quản, đơn giản là trung thành với cái thần tông cẩu thí sau đó thì chôn thây sa trường, để lại một mớ hỗn loạn cho đại ca giải quyết, Phúc Hải à Phúc Hải, ngươi c·hết đi rồi vẫn còn làm phiền đại ca của mình."

Phúc Hải hoàng cung đã trở thành đống phế tích không còn nhìn ra được bộ dáng hùng vĩ tráng lệ như lúc ban đầu, Công Tôn Đoạn Trần giao thủ với Ngô Ninh đã trên trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, một cổ lực lượng hải dương mênh mông tràn ngập thiên địa cùng với ám hồn đen kịt v·a c·hạm đùng đùng giữa hư không, mặt khác những chiến trường lớn nhỏ ở khắp Phúc Hải Thánh Quốc cũng đang dần chuyển biến tệ đi, Hỗn Nguyên Thánh Quốc bề ngoài là một tân Thánh Quốc nhưng lại ẩn chứa rất nhiều cao thủ đại lão, nếu không phải căn cơ Phúc Hải Thánh Quốc vững mạnh thì sớm đã bị chiếm hữu toàn bộ rồi, Công Tôn Vô Ly xoẹt ngang hư không dùng tốc độ nhanh nhất đã chạy về lại được Phúc Hải Thánh Quốc còn trên tay là một cái trận pháp binh khí Phúc Hải Ban Phước, toàn thân hắn chi chít v·ết t·hương lớn nhỏ như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, hắn đang t·ruy s·át Hàn Vũ Thiên thì không biết vì sao tu vi của Hư Thiên tăng mạnh một kích đánh hắn trọng thương suýt c·hết, cũng may hai vị tiên tổ trong tộc đến kịp ngăn chặn, cũng là lệnh cho hắn dùng toàn lực mang Phúc Hải Ban Phước về thánh quốc gấp, Công Tôn Vô Danh và Công Tôn Tà Linh cũng không hề ý kiến mà trực tiếp thu hồi trận pháp đưa cho Công Tôn Vô Ly đem về hoàng cung nhanh nhất có thể, đế hậu liên thủ cùng nhau chống lại Huyết Chu Nhai, nhưng vì mất đi Phúc Hải Ban Phước mà hai vị đế, hậu Phúc Hải Thánh Quốc phải chật vật b·ị đ·ánh lui, Công Tôn Vô Ly một đường mang theo Kỳ Hải Kiếm xé không mà chạy, bị Hư Thiên t·ruy s·át suýt chút m·ất m·ạng mới về tới được đây.

Công Tôn Vô Ly là Thần Đế đương nhiên nhìn ra được hoàng cung đã có biến thì tốc độ càng thêm nhanh chóng, hắn hướng về phía Công Tôn Đoạn Trần vừa chạy thụt mạng vừa quát lớn:

"Tiên tổ, bảo vật trấn quốc đã trở về."

Công Tôn Đoạn Trần đôi mắt lóe sáng hóa ra một kích toàn lực của Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền đánh lui Ngô Ninh ra ngoài trăm dặm rồi hóa thành đại hải điên cuồng lao tới hướng Công Tôn Vô Ly, Ngô Ninh sắc mặt đại biến quát:

"Ngăn cản cái lão già c·hết tiệt này lại!"

Ngô Ninh toàn lực ứng phó lại không ngờ được lão già này còn giấu chiêu thức chạy trốn, những người khác cũng lập tức từ bỏ chiến đấu t·ruy s·át Công Tôn Đoạn Trần nhưng mà mấy vị tiên tổ khác của Phúc Hải Thánh Quốc nào dễ dàng cho họ được như ý, cũng dùng hết lực ngăn cản bước tiến của đám người, Ngô Ninh khi thấy khoảng cách của Công Tôn Đoạn Trần và Công Tôn Vô Ly chỉ còn năm trăm dặm thì sắc mặt đã kinh sợ tới cực điểm, bầu trời xé toạt một thanh ngân thương phá thủng cửu thiên đâm vào bụng Công Tôn Vô Ly làm cho hắn trợn mắt ói máu bị ngân thương ghim trên mặt đất, một thân ảnh thanh niên tuấn tú có long giác và long vĩ từ trên trời giáng xuống, vị trí đáp chính là đạp thẳng vào đầu của Công Tôn Vô Ly đang bị ghim trên mặt đất, đầu bị khảm sâu vào lòng đất không còn thấy cơ thể Công Tôn Vô Ly cử động, trận pháp khí trong tay cũng bị thanh niên kia cầm trong tay với vẻ mặt đắc ý, Công Tôn Đoạn Trần trừng lớn mắt sát ý bạo phát không còn kiềm chế được nữa còn Ngô Ninh thì là đôi mắt lóe lên tia vui mừng nói:

"Ngươi đến đúng lúc lắm, Quân Lạc Phiến."

Ma Loan Phong Long Quân Lạc Phiến là người trẻ nhất bên trong cửu long, Công Tôn Đoạn Trần bạo phát thần uy điên cuồng vung quyền nói:

"Hỗn đảng! Chịu c·hết đi."

Quân Lạc Phiến cười nói:

"Bọn ta lên kế hoạch tỉ mỹ như vậy, là để dụ các ngươi đem bảo vật này ra khỏi Phúc Hải Thánh Quốc, đâu có dễ dàng để ngươi có được như vậy?"

Quân Lạc Phiến cũng rút trường thương ra khỏi cơ thể Công Tôn Vô Ly lao thẳng về phía Công Tôn Đoạn Trần, phía sau lão còn có Ngô Ninh song trảo nổi lên ám hồn đánh tới, Công Tôn Đoạn Trần giờ đây đã lâm vào nguyên hiểm khi một mình đối đầu với hai giao long, chỉ trong vài chiêu thì Công Tôn Đoạn Trần đã phải nhận lấy không ít thương thế trên cơ thể đặc biệt là vết long trảo ở sau lưng lúc mà lão phẫn nộ chỉ biết công kích Quân Lạc Phiến, giờ lão bình tĩnh lại thì mọi thứ đã rơi vào tình thế rất tệ rồi, phía bên kia những vị tiên tổ khác của Phúc Hải Thánh Quốc cũng đã lâm vào thế yếu, kết cục diệt vong của Phúc Hải Thánh Quốc sắp đến, Ngô Ninh toàn lực kết ấn bầu trời hóa thành ám quang ngưng tụ long trảo cự đại che khuất thiên địa, Quân Lạc Phiến trường thương xoay chuyển cương phong thổi quét vạn đạo sắc bén hóa thành thực thể ngân thương ngàn trượng, cả hai đồng loạt t·ấn c·ông về phía Công Tôn Đoạn Trần không cho lão bất kì lối thoát nào.

"Tiên tổ!"

"Đoạn Trần lão huynh!"

Rất nhiều người sắc mặt kinh hãi tuyệt vọng hét lên, ngay khi mọi thứ đã sắp ngã ngũ thì một quyền kình mang theo đại hải nhẹ nhàng êm dịu lướt ngang phá hủy hai công kích của Ngô Ninh và Quân Lạc Phiến, ai cũng là kinh ngạc nhìn lấy một màn trước mắt không ngờ được kì tích lại xuất hiện vào giờ phút chót, một trung niên tay cầm bầu rượu vuốt râu đứng giữa thiên địa không tản ra một chút khí tức nào, Ngô Ninh ngưng trọng nói:

"Ngươi là ai?"

Kinh Đào Thần Quân nhấp một ngụm rượu à lên một tiếng sảng khoái nói:

"Ta thấy các ngươi ức h·iếp hậu bối của tiểu đệ ta như vậy, nên mới ra mặt giải quyết mà thôi không cần để ý đến danh xưng, à còn một điều nữa."

Kinh Đào Thần Quân chỉ tay về phía Quân Lạc Phiến nói:

"Thứ trong tay ngươi không phải cũng nên trả về sao?"

Quân Lạc Phiến ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Phúc Hải Ban Phước trong tay rung lên dữ dội như được chủ nhân hiệu triệu, hắn vừa lấy lại tinh thần thì pháp bảo trong tay đã vụt mất, rơi vào trong tay Kinh Đào Thần Quân một cách dễ dàng, hắn lại nhìn sang Công Tôn Đoạn Trần thản nhiên nói:

"Trả lại cho ngươi, ta chỉ giúp đám hậu bối các ngươi lần này."

Kinh Đào Thần Quân nói xong liền biến mất không có để lại bất kì dấu vết nào trong thiên địa, Công Tôn Đoạn Trần ngơ ra một lúc cũng là bừng tĩnh quyết đoán kích hoạt Phúc Hải Ban Phước trong, lão tay kết pháp quyết miệng đọc thần văn điên cuồng xoay chuyển đại trận mạnh nhất Phúc Hải Thánh Quốc.

"Du Lãng Nhật Nguyệt, Thủy Hải Vô Tận, Phúc Hải Vô Biên, Phúc Hải Thần Giới!"

Toàn bộ lãnh thổ Phúc Hải Thánh Quốc vang lên tiếng sóng biển dạt dào từng con hải thú hư ảnh bơi lội trong không trung, từng đám san hô, hải quỳ mọc lên chi chít khắp ngóc ngách trên lãnh thổ rộng lớn, hư ảnh to lớn che trời của Phúc Hải Thần Hoàng lần nữa xuất hiện nhưng đã là một bàn tay có thể bao trùm toàn bộ thánh quốc, âm thanh uy nghiêm của Phúc Hải Thần Hoàng vang lên trong thiên địa nói:

"Phúc Hải Thần Giới."

Một bảng hùng ca từ thiên địa đại đạo phát ra dâng trào chiến ý của toàn bộ binh sĩ Phúc Hải Thánh Quốc, phàm là người tu luyện Phúc Hải Thánh Quyết thì được một cổ năng lượng thuần túy tràn vào cơ thể như đại hải, chỉ trong phút chốc thương thế rất nhanh đã khôi phục, từ khắp nơi trên thánh quốc đã bắt đầu phản công Hỗn Nguyên Thánh Quốc, Họa Tân và Cao Trí vốn có thể một địch hai giờ đây lại bị đối thủ của mình liên tục bức lui, phía Ngô Ninh và Quân Lạc Phiến tương tự cũng là cả hai không thể đấu nổi với Công Tôn Đoạn Trần chỉ trong nháy mắt tình thế lật ngược không thể không nói Phúc Hải Thánh Quốc đúng là kẻ mạnh nhất nơi đây, đổi lại là nhửng thánh quốc khác thì chưa chắc có được thủ đoạn mà Thần Hoàng lưu lại, Công Tôn Đoạn Trần nắm giữ hạch tâm đại trận như là chủ nhân vùng đất này, lão giơ bàn tay ra nắm lại nói:

"Xâm phạm Phúc Hải Thánh Quốc tội đáng c·hết, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền."

Hải dương ngưng tụ ngàn vạn thần quyền mạnh mẽ tới cực điểm lao thẳng tới Ngô Ninh và Quân Lạc Phiến phía bên này, một cái long vĩ to lớn không biết từ đầu xuất hiện quét ngang đã hoàn toàn loại bỏ hết thần quyền mạnh mẽ kia, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn chân thể to lớn vạn dặm từ trên tầng mây nhô cái đầu cự đại ra nói:



"Phúc Hải Thánh Quốc thủ đoạn không tệ, hãy để ta thử qua một chút các ngươi có bao nhiêu lợi hại, Đại Tự Tại Lôi Đạo Phá Cửu Tiêu."

Lôi điện giáng xuống khắp nơi ở Phúc Hải Thánh Quốc cùng với đại hải giao nhau điên cuồng không dứt, Công Tôn Đoạn Trần không hề lùi bước nhất kích Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền đấm tới, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn quật xuống long vĩ mạnh mẽ v·a c·hạm làm cho không gian nứt toát, không ít kẻ xui xẻo bị hút vào bên trong vết nứt kia, Công Tôn Vô Quá ở trong chiến trường nhìn lên bầu trời rạn nứt thì rất sợ hãi, hắn không ngờ tới chỉ mới mấy năm ngắn ngủi tên thiếu niên mà hắn từng giao thủ qua lại đạt được thế lực kinh khủng bậc này, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hắn và Tà Uyên tiền bối nhất định sẽ không để thiếu niên kia sống đến tận bây giờ, Công Tôn Vô Quá nắm chặt tay hấp thu năng lượng từ thiên địa hóa thành thủy lưu một đường xông phá ra khỏi vòng vây, Công Tôn Tà Uyên mặc dù trúng độc cũng đã gây ra không ít thương thế cho Độc Hùng lão nhân, hắn nắm đại đao nâng lên hội tụ thần lực vào một điểm như trăm sông đổ về biển, Tà Uyên nhìn lão già nói:

"C·hết đi lão già!"

"Lão phu chả lẽ lại sợ một tiểu bối? Tiếp chiêu!"

Độc Hùng lão nhân cũng dốc ra toàn lực ngưng tụ độc lực mạnh mẽ nhất cả đời này của mình, hai vị thần cảnh có thực gần sánh bằng Thần Đế toàn lực ra tay cũng là khủng bố tới cực điểm, đòn này v·a c·hạm thổi bay vô số tu sĩ xung quanh ra ngoài ngàn dặm ngay cả pháp tắc cũng tán loạn không ngừng, rất nhiều cao thủ không phải viên mãn thần linh cũng là ói máu lui về sau, một cuộc chiến này với sự tham gia của Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn cùng với bốn vị trong chín đầu giao long thì Phúc Hải Thánh Quốc tổn thất không hề nhỏ.

Huyết Chu Nhai, nơi đây đã hoàn toàn trở thành phế tích bởi cuộc chiến Thần Đế trước đó, bầu trời có hai bóng dáng lão già là hai vị tiên tổ Phúc Hải mà nhìn họ thật không quá lành lặn, Hư Thiên khoanh tay nhìn hai lão già cười nói:

"Hai con sâu kiến, bản long sẽ không để các ngươi c·hết dễ dàng đến vậy."

Hai vị tiên tổ Phúc Hải Thánh Quốc nhìn nhau cũng gật đầu như đã đưa ra một quyết định nào đó, nhảy lên một cái hai người liền bắt lấy hoàng đế và hoàng hậu Phúc Hải Thánh Quốc hướng về nơi khác chạy như bay, Hư Thiên lắc đầu thở dài nói:

"Các ngươi không chạy được, Thổ Trọng Không Gian Thần Giới."

Không gian xung quanh nặng nề đè ép mọi thứ rơi xuống mặt đất, trọng lực trong nháy mắt đã gia tăng ngàn vạn lần ngay cả thần cảnh đại viên mãn cũng không thể ngăn cản được, Hư Thiên xuất hiện lần nữa là ở trước mặt hai vị tiên tổ, song trảo vồ tới đánh hai lão bay ngược trở về, sở dĩ Hư Thiên dễ dàng áp chế hai vị tiên tổ này là bởi vì Địa Huyết của hắn vừa vặn khắc chế Phúc Hải Thánh Quyết mà còn được thêm Huyết Chu Nhai dùng Huyết Sa Tà Thần Trượng suy yếu thiên phú hải dương vốn có của Phúc Hải Thánh Quyết mới làm thực lực hai lão già giảm, từ đó Hư Thiên mới có thể dễ dàng đè ép hai lão này.

"Chúng ta không thể đánh bại được họ, huyết khí quỷ dị của Huyết Chu Nhai cùng với Địa Huyết của Địa Huyết Giao Long đã làm thực lực Phúc Hải Thánh Quyết suy yếu."

Một vị tiên tổ thở dài nói, suy cho cùng thì bọn họ đang ở trên lãnh thổ của kẻ thù nếu đổi lại ở Phúc Hải Thánh Quốc thì người bị áp chế là bọn hắn, tiên tổ còn lại đột nhiên trầm giọng nói:

"Phúc Hải Thần Giới đã mở, nếu toàn lực ứng phó chỉ cần trở về gần biên giới thôi thì chúng ta có cơ hội."

Hai người lần nữa toàn lực mà chạy mặc cho không gian xung quanh bị trọng lực kinh khủng làm cho móp méo, Hư Thiên và Huyết Chu Nhai đâu dễ dàng để hai lão đầu này được như ý liên tục ngăn cản đánh lui trở về không cho cơ hội để chạy trốn, Hàn Vũ Thiên ở một nơi không xa cảm ứng được khí tức quen thuộc của Phúc Hải Ban Phước trận, chạy trốn khỏi Công Tôn Vô Ly đã lâu nên hắn cũng đã có thể quen với khí tức này một chút, nhưng hắn lại không rõ phía bên kia là đang có chuyện gì xảy ra mà Hàn Vũ Thiên không ngờ tới nhất chính là Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn đã lên kế hoạch cho mọi chuyện, dụ được hai tiên tổ Phúc Hải Thánh Quốc đến tận đây để hộ tống bảo vật, Huyết Chu Nhai cũng là bị thu phục và diễn một trò t·ruy s·át để dụ dỗ Công Tôn Vô Ly ra tay, rồi lại đạt thành một đại thế kéo theo hai tên Thần Đế khác tới, với tính cách của Công Tôn Vô Danh thì sẽ không tùy tiện xuất thủ phải rất cẩn trọng với Huyết Chu Nhai, nên suy tính một hồi thì bọn họ chọn cách mạo hiểm mang theo chí bảo trấn quốc đến đây, mọi thứ đều năm trong tính toán của Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn, nhưng chỉ có sự xuất hiện của Kinh Đào Thần Quân mới làm cho toàn bộ kế hoạch lệch sang một quỹ đạo khác, nhưng mà vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Hàn Vũ Thiên đột nhiên cảm ứng được khí huyết trong cơ thể mơ hồ lưu chuyển chậm lại, chín vòng sáng xuất hiện ở dưới chân lần lượt là hai bạch, ba tử, ba huyết và một hắc, hồn luân bạch sắc xoay chuyển phá hủy xiềng xích rồi dung nhập vào trong cơ thể của Hàn Vũ Thiên, một chút sức mạnh nguyên hồn của hắn đã được gỡ bỏ phong ấn, hồn và thể cân bằng lập tức điều chỉnh lại toàn bộ cấu trúc bên trong người hắn làm cho chiến lực của Chí Tổ gia tăng không ít đã có thể đánh với trung vị Thần Cảnh đỉnh phong, hắn phóng ra hồn niệm lần nữa dò xét phía bên kia đã phát hiện ra năng lượng ba động mạnh mẽ của Phúc Hải Thánh Quyết, Hàn Vũ Thiên nhướng mày cũng là hiểu được ý đồ của đám Phúc Hải Thánh Quốc, bàn tay vung vẫy Hướng Quản Hy xuất hiện giữa hư không rồi hóa thành thổ hoàng khí lao đến Địa Huyết Giao Long, Hư Thiên bị thổ hoàng khí gia thân cũng là vô cùng bất ngờ không thôi, lực lượng thổ khí này còn cao cấp hơn cả Địa Huyết của hắn, Hư Thiê không biết diễn tả như thế nào cũng chỉ có thể nói nó là một vật chất nguyên bản của thế giới.

Vật chất nguyên bản chính là lực lượng thiên địa sơ khai, mỗi một vật chất nguyên bản cũng là vô cùng trân quý không thể tái tạo lại được, sử dụng một liền tiêu hao một không cách nào lấy lại được, Thổ Hoàng Địa Tâm là một loại thổ hệ mạnh mẽ còn vượt xa cả giá trị của vật chất nguyên bản của một thế giới, chỉ là Hư Thiên chưa từng thấy thứ mạnh mẽ hơn vật chất thế giới nên mới cho rằng đây là một thứ được luyện hóa từ vật chất thế giới kia, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ngươi sử dụng thử một chút, dưới lực lượng của thần cảnh đại viên mãn có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực."

Hư Thiên nhẹ gật đầu một quyền vung ra không còn là huyết thổ thông thường mà đã hòa thêm màu vàng đất tinh thuần.

"Địa Huyết Phá Thần Quyền."

Một quyền vung ra thổ hệ chi lực khắp nơi hội tụ có được thần uy trên thân lại càng làm cho lực lượng của quyền này mạnh mẽ gấp bội phần, hai vị tiên tổ Phúc Hải Thánh Quốc liên thủ lại dùng ra Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền đối oanh lại b·ị đ·ánh lui vài trăm dặm đụng nát vài toàn sơn nhạc mới dừng lại thân hình, Công Tôn Vô Danh kinh sợ nói:

"Địa Huyết Giao Long thực lực lại gia tăng? Hắn từ ban đầu là đang che giấu sao?:

Vị tiên tổ đi ra khỏi đống đất đá thở ra một hơi trọng khí nhìn lấy cơ thể xuất hiện chi chít vết nứt nói:

"Lực lượng thật mạnh, nếu đổi lại là một vị Thần Đế chống đỡ một đòn này thì bị phá hủy nhục thân là điều khó tránh khỏi."

Cơ thể của lão mau chóng khôi phục vết nứt trên người không để lại bất kì thương thế nào trên thân, mặc dù là áp chế nhưng cùng là thần cảnh đại viên mãn cũng rất khó làm b·ị t·hương đối phương, trừ khi ngươi có được một vài bí thuật đặc thù hoặc là tới được cực hạn đại viên mãn một bước xưng tổ mới đánh bại được một vị đại viên mãn thần cảnh khác, Hư Thiên mỉm cười vừa thử một quyền đã rất hài lòng với lực lượng phụ trợ mà Hàn Vũ Thiên đưa cho, Đoạn Lâm chập chờn hóa thành một tiểu hắc long lôi đình ngồi trên vai Hàn Vũ Thiên nói:

"Chủ nhân, ngươi nghĩ ngũ đệ thật sự có khả năng gánh chịu thần uy liên tục dung nạp như vậy sao?"

Hàn Vũ Thiên suy ngẫm một chút cũng là cười nói:

"Ta đoán là có thể chịu đựng được vài chục chiêu nữa, mượn nhờ thần lực của Hư Thiên rèn luyện thổ hoàng khí bên trong cơ thể của Hướng Quản Hi, giúp thổ hoàng khí càng trở nên tinh thuần thì sau này sẽ rất có ích cho chúng ta."

Nếu Hư Thiên nghe được những lời này sẽ sốc đến mức há hốc mồm, Hàn Vũ Thiên cho hắn mượn nhờ Thổ Hoàng Địa Tâm là để giúp cho nó rèn luyện và loại bỏ tạp chất lúc còn là hình thể nhân loại thì sẽ rất tức giận, mà có một chuyện mà Hàn Vũ Thiên chưa nói cho Hư Thiên biết chính là nếu hắn có thể ngộ ra Thổ Hoàng Địa Tâm đang trong tay mình thì có khả năng cao là ngưng tụ ra được Địa Huyết Long Châu đột phá Tổ Thần là chuyện đơn giản, giao long ở thế giới này cần phải làm được một bước ngưng tụ long châu mới có thể đột phá giới hạn bước vào Thần Tổ, long châu là dùng lực lượng và tinh huyết giao long cả đời ngưng tụ, mà không chỉ đơn giản ngưng tụ là có thể đột phá, còn phải ngộ được một phần long uy, long khí, long đạo mới chân chính lột xác trở thành ngụy long, trong thập đại thần long kì thật chỉ có một mình Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn là một ngụy long còn chín người khác cơ bản là giao long chi thân kém xa so với ngụy long như Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn, ngụy long tuy cũng là rồng nhưng chưa chân chính mà vẫn còn mang một vài điểm đặc trưng khi còn là giao long, như Thiên Ma Tôn trở thành ngụy long nhưng đầu vẫn là của một con đại mãng, đợi khi dung hòa long châu làm một thì Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn mới trở thành chân long thực thụ hoành tẩu thế gian, Hư Thiên vung quyền mỗi một quyền liền mang theo đại đạo mạnh mẽ của thổ pháp tắc nếu tu sĩ thổ hệ dùng tâm cảm nhận rất có thể đột phá chướng ngại bước vào cảnh giới tiếp theo, may mắn hơn thì ngộ ra được một tia thổ hoàng con đường tu luyện mai sau thành Thần cũng không phải khó, Hư Thiên càng vung quyền thì càng ngộ ra được thổ hoàng chi ý bên trong, ban đầu là toàn lực về sau thì thần uy truyền vào ít dần, hắn như đã hiểu ra được càng rót thần lực vào thì thổ hoàng khí trong tay càng tinh thuần, càng đấm ra một quyền càng là tẩy rửa một phần tạp chất bên trong, cuối cùng Hư Thiên đã hiểu được tâm ý của Hàn Vũ Thiên liền ngửa đầu cười lớn nói:

"Quyết định của đại ca quả nhiên không sai, ta chọn tin tưởng đại ca lại càng không sai, Hàn Vũ Thiên, ngươi đúng là thần bí khó lường, ân này về sau bản long sẽ trả lại cho ngươi."

Hư Thiên nói rồi song quyền nắm chặt thổ hoàng dùng hòa với cơ thể hắn, mỗi một quyền đấm ra đều chậm rãi như là mấy ông lão đang tập quyền pháp trong công viên vào buổi sáng sớm vậy, chậm rãi từ tốn, khoang thai nhẹ nhàng mà không hề cứng nhắc như người trẻ tuổi luyện võ, Hư Thiên giờ đã như lão tăng nhập định tập trung một lòng cảm thụ thổ hoàng chi ý bên trong, hai lão tiên tổ liên thủ cũng không làm gì được Hư Thiên đành phải mở đường cho hoàng đế và hoàng hậu của Phúc Hải Thánh Quốc chạy về, Huyết Chu Nhai ý đồ ngăn cản nhưng lại bị Hàn Vũ Thiên truyền âm nói gì đó rồi lão cũng nhẹ gật đầu chỉ đuổi theo chứ không công kích, sau khi biết được kế hoạch này là do Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn sắp đặt thì Hàn Vũ Thiên cũng không nổi lên sát ý với lão già này, hắn không còn quan tâm tới cuộc chiến ở đây nữa mà hướng về Phúc Hải Thánh Quốc mà đi, Đoạn Lam hóa thành một đám mây tích điện để Hàn Vũ Thiên đứng lên rồi bay vọt đi với tốc độ cực nhanh có thể sanh với toàn lực Thần Cảnh hạ vị, từ đây đến Phúc Hải Thánh Quốc nếu dùng lực lượng Đạo Tổ thì mất chí ít là nửa tháng, còn so về tốc độ của Thần Cảnh thì không quá ba ngày sẽ đi tới được nơi đó.

Hàn Vũ Thiên ngồi tĩnh tâm ở trên lôi vân mà Đoạn Lâm biến thành, hắn đang điều chỉnh lại linh hồn và nhục thể làm một, sau khi đột phá nếu không củng cố thì căn cơ sau này sẽ nhận lấy hậu quả nặng nề, lực lượng trong cơ thể lưu chuyển khắp nơi trong kinh mạnh của Hàn Vũ Thiên, trải qua hai ngày tĩnh tu thì hắn cũng đã ổn định lại một chút, phía trước có thần lực giao động mạnh mẽ và xung quanh đây có rất nhiều thần cảnh là tán tu hoặc là thế lực khác tới, Hàn Vũ Thiên điềm tĩnh nhìn phía xa thì thấy Huyết Chu Nhai đang một mình chống đỡ hai vị đế hậu của Phúc Hải Thánh Quốc, dưới sự ban phước của Phúc Hải thì hai người đã có thể đánh ngang cơ với lão già Huyết Chu Nhai, nhưng chỉ vỏn vẹn là ngang tay mà thôi bởi vì bằng vào Huyết Sa Tà Thần Trượng trong tay khắc chế đối với Phúc Hải Thánh Quyết tương đối lớn, là một kì vật của ma thần hoàng đời trước để lại đương nhiên có diệu dụng của riêng mình, Hàn Vũ Thiên vừa bước vào vùng lãnh thổ của Phúc Hải Thánh Quốc liền được lực lượng gia tăng vài phần nhờ vào lúc trước bản thân hắn có tham ngộ qua một chút bí pháp của Phúc Hải Thánh Quốc.

Hàn Vũ Thiên cảm nhận được khí tức quen thuộc cách đây vạn dặm cũng loé lên hoá thành lưu quang bay về phía bên đó, Công Tôn Vô Quá đang chiến đấu với mấy vị Thần Cảnh cùng cấp cũng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, hắn từ bỏ tất cả chiến đấu một quyền Phúc Hải Thánh Quốc toàn lực ngưng tụ, nhắm thẳng về đoàn lưu quang phía xa đấm tới mang theo đại hải rít gào, Hàn Vũ Thiên cũng là cười nhạt một quyền hàn băng đông kết thiên địa đại đạo vung ra oanh kích, song phương chấn động lập tức gậy ra sự chú ý không nhỏ với những vị thần cảnh chiến đấu xung quanh và rất nhiều đạo tổ chú ý đến, kẻ nào lại làm cho thái tử Phúc Hải Thánh Quốc tập trung toàn lực giao chiến đến như vậy, Hàn Vũ Thiên đứng ở hư không nhìn vào thái tử Công Tôn Vô Quá cười nói:

"Điện hạ, lâu rồi không gặp, từ lúc chia tay đến giờ không có việc gì chứ?"

Công Tôn Vô Quá nổi lên sát ý nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên nói:

"Tất cả là do ngươi mới ra cớ sự ngày hôm nay, nếu lúc đó bổn thái tử g·iết ngươi sớm hơn một chút thì đã không có mối hoạ Hỗn Nguyên Thánh Quốc hôm này."

Hàn Vũ Thiên ung dung tự tại trong tay có một cổ hàn khí tựa hồ không bao giờ bị hoả diễm dập tắt được, hắn nhìn lấy Công Tôn Vô Quá như một tên sâu kiến nói:

"Nhưng đó chỉ là nếu, ngươi và Tà Uyên đáng lẽ ra phải quyết đoán một chút, Cực Băng Hàn Thánh Quyền."



Một quyền vung ra hàn băng phá toái nhắm thẳng tới Công Tôn Vô Quá, hắn kinh ngạc cũng cấp tốc ngưng tụ một quyền đối kháng mà lực đạo một quyền này là không chuẩn bị trước, quyền của Công Tôn Vô Quá b·ị đ·ánh nổ tung, hắn phải dùng thân thể cứng rắn đón đỡ lấy cũng may một quyền trước đó của hắn đã làm giảm đi hơn nửa lực lượng, cũng không gây ra thương tích quá lớn, Công Tôn Vô Quá càng không ngờ tới chính là mới trôi qua bao lâu mà Hàn Vũ Thiên lại mạnh mẽ như vậy, hắn cắn chặt răng vẻ mặt càng thêm giận dữ lấy ra trường thương là một thanh thần khí cấp độ trung phẩm, Công Tôn Vô Quá giơ thương vẻ phía trước nói:

"Hàn Vũ Thiên, hôm nay bổn thái tử sẽ đè bẹp cái gọi là thiếu niên chí tôn như ngươi dưới chân để vang danh thiên hạ, Công Tôn Vô Quá ta mới là thiên tài đệ nhất!"

Hàn Vũ Thiên vung tay Sáng Thế Thần Kiếm hiện ra làm cho vạn kiếm xung quanh rung lên vì sợ hãi trước sự xuất hiện của nó, thần uy vô thượng tản ra khắp nơi bất kể là kiếm gì chỉ cần cảm nhận được uy áp của Sáng Thế Thần Kiếm cũng là run rẩy không thôi bao gồm cả những Thần Kiếm phổ thông khác cũng không ngoại lệ, hắn bắt lấy trường kiếm ánh mắt bình lặng như hồ nước cười nói:

"Trẻ tuổi đủ cuồng vọng, Công Tôn Vô Quá ngươi muốn đạp ta dưới chân, còn Hàn Vũ Thiên ta thì lại muốn toàn bộ Phúc Hải Thánh Quốc phải nằm rạp dưới chân mình, cho bản cung chủ xem xem thái tử của Phúc Hải Thánh Quốc có thể gánh vác tương lai của đất nước này không?"

Hàn Vũ Thiên điểm lên Sáng Thế Thần Kiếm một lực lượng âm hàn truyền lên trường kiếm lại ngự kiếm bay lên bầu trời, hắn một tay đặt sau lưng một tay ngự kiếm thản nhiên nói:

"Kiếm trong thiên hạ quy phục dưới ta."

Thần lực giáng xuống vạn thanh trường kiếm bay thẳng lên không trung hội tụ về phía Sáng Thế Thần Kiếm, vạn kiếm triều thánh gặp được thần kiếm của Hàn Vũ Thiên như gặp đế vương hiệu triệu bao gồm cả thần kiếm phổ thông cũng là ra khỏi vỏ bay đến, thần kiếm tuy ít nhưng cũng đã có năm thanh thuộc về hạ phẩm, thần khí suy cho cùng còn quý giá hơn việc có được một vị thần cảnh cùng cấp bậc, Công Tôn Vô Quá nhắm mắt lại đại hải mênh mông khắp nơi trong thiên địa hội tụ về hắn cũng là cảnh tượng trăm sông đổ về biển hào hùng không kém vạn kiếm triều thánh của Hàn Vũ Thiên.

"Kiếm đến!"

Hàn Vũ Thiên điểm tới vạn thanh trường kiếm rung lên rồi xé gió mà đến từng tiếng kim loại leng keng trong gió vô cùng ồn ào cũng vô cùng mạnh mẽ tùy tiện có thể cắt chém thần linh thành nhiều mảnh, Công Tôn Vô Quá xoay trường thương trong tay điều động đại hải hóa thành sóng kình ồ ạt trào ra bao phủ lấy vạn kiếm, hai bên v·a c·hạm chỉ nghe tiếng sóng biển và kim loại kêu lên không ngưng chưa thấy được kết quả sau cùng, một lúc sau đại địa bên dưới đều đã bị nước biển nhấn chìm cùng với hàng vạn thanh trường kiểm nổi trên mặt nước, người của Phúc Hải Thánh Quốc thấy vậy kinh hô tán thưởng nói:

"Không hổ là thái tử điện hạ, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan vạn kiếm."

"Gì mà thiếu niên chí tôn vạn năm có một chứ? Ta nhổ vào, còn đỡ không nổi một kích của thái tử gia."

"Tên thiếu niên chí tôn ngu ngốc, tưởng rằng mình lợi hại lắm à? Dám khiêu khích thái tử chỉ có con đường c·hết."

Hàn Vũ Thiên ung dung đứng ở nơi đó không hề quan tâm tới lời bàn tán của đám tu sĩ mượn nhờ cơ hội tâng bốc thái tử, Công Tôn Vô Quá thấy có điều không phải lập tức hội tụ thủy cầu bao bọc lấy cơ thể hắn, sáu thanh trường kiếm từ cửu tiêu xé toạt mà đâm thẳng vào thủy cầu, đây đúng là Sáng Thế Thần Kiếm và năm thanh thần kiếm phổ thông, Công Tôn Vô Quá kì thật đã nhận ra điểm khác lạ sau một kích vừa rồi, với sáu thanh thần khí thì có thể dễ dàng ngăn cản đại hải của hắn, nhưng chỉ trong một lần v·a c·hạm kết quả lại là hòa thì vị thái tử này đã làm phòng ngưng mạnh nhất, Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm xuống mặt biển những thanh trường kiếm nổi lềnh bềnh kia lập tức thẳng đứng chui sâu vào trong mặt nước phi đi như là hải thú mạnh mẽ, hắn ngón tay đổi hướng vạn thanh kiếm phóng thẳng lên mặt nước vị trí chính là thủy cầu mà Công Tôn Vô Quá tạo ra, vị thái tử này cũng không có để đối phương một kích đắc thủ thân thể lóe lên hào quang màu lam, điều động lực lượng thiên địa hóa thành một đầu côn bằng che chắn vạn kiếm đâm tới, Hàn Vũ Thiên nhân cơ hội này thân hình chớp động đã biến mất không thấy tâm hơi, sau lưng Công Tôn Vô Quá có một bóng người hắc y xuất hiện, đúng chính là xuất hiện bên trong thùy cầu của hắn, ngay khi Công Tôn Vô Quá quay đầu thì Hàn Vũ Thiên đã vung ra những đòn công kích thẳng vào người hắn, thái tử Phúc Hải Thánh Quốc b·ị đ·ánh không có sức hoàn thủ, cuối cùng Hàn Vũ Thiên lên gối thẳng vào bụng Công Tôn Vô Quá, thủy cầu vỡ ra sáu thanh trường kiếm không còn thứ ngăn cản lập tức nhắm vào lưng của Công Tôn Vô Quá ghim vào, xoẹt xoẹt vài tiếng chỉ thấy người b·ị đ·âm không phải là Công Tôn Vô Quá mà là một nữ nhân cung trang tuyệt sắc phải gọi là khuynh quốc khuynh thành, nàng ta miệng trào máu tươi dùng ánh mắt dịu dàng trước khi c·hết nhìn lấy Công Tôn Vô Quá rồi rơi tự do xuống không trung, Công Tôn Vô Quá hoảng loạn lập tức đuổi theo nàng ấy, Hàn Vũ Thiên một chưởng mang theo ma khí tà ác t·ruy s·át theo sau, tay còn lại ngoắc một cái sáu thanh trường kiếm rút ra khỏi người của nữ nhân kia lần nữa hướng về Công Tôn Vô Quá đâm tới, Hàn Vũ Thiên ma chưởng đuổi sát sau lưng hừ lạnh nói:

"Thái tử điện hạ đang đấu với bản cung chủ lại dám phân tâm, c·hết đi."

Từ hư không lực lương vô hình đánh bay toàn bộ sáu thanh thần kiếm ra ngoài trăm dặm cùng với một thân ảnh quần áo cũ kĩ tóc hoa râm tay cầm bầu rượu xuất hiện, trung niên này vừa xuất hiện cũng là một chưởng hội tụ hải dương giống như Phúc Hải Thánh Quyết nhưng lại cao hơn một bậc, hai chưởng v·a c·hạm lập tức ầm vang đánh bay Hàn Vũ Thiên bay ra ngàn vạn dặm đụng nát hơn chục toàn sơn nhạc, tay phải của hắn cũng nổ tung mất cả bả vai cùng với thân thể rạn nứt chi chít v·ết m·áu, Hàn Vũ Thiên đứng dậy trong đám phế tích đưa mắt nhìn lấy Kinh Đào Thần Quân cách đó ngàn vạn dặm, Kinh Đào Thần Quân thì kinh ngạc nói:

"Không c·hết? Dù là sức phòng thủ của một Chí Tổ mạnh nhất trong thời thượng cổ cũng không thể sống sót, ngươi đúng là thú vị."

Hắn uống một ngụm rượu lại thở ra đưa mắt nhìn tới Hàn Vũ Thiên, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay vừa vung chưởng của mình bị ma khí quấn lấy điên cuồng cắn nuốt thần lực không ngừng, tuy không đáng kể nhưng cũng đủ làm cho Kinh Đào Thần Quân lần nữa kinh ngạc, người duy nhất có thể để ma khí bám vào cơ thể hắn là Ma Thần Hoàng của ma tộc mà thôi, thật không ngờ một Chí Tổ tiểu tử lại cũng làm được chuyện này, hắn vẫy tay liền xua tan hắc khú trong lòng bàn tay đi, Công Tôn Vô Quá thì nước mắt đầm đìa ôm lấy nữ nhân đã sớm lạnh lẽo trong lòng gào thét không ngừng nói:

"Hy nhi, Hy nhi mau tỉnh lại, nàng đã nói sẽ cùng ta đi tới Chân Mộc Thổ Giới, sau khi trở về liền thành thân sao?"

Tiếng khóc thảm thiết của Công Tôn Vô Quá đã kinh động rất nhiều sự chú ý bao gồm cả Công Tôn Đoạn Trần bên này, lão ta ánh mắt tràn đầy không thể tin được nhìn vào nữ tử đ·ã c·hết trong tay Công Tôn Vô Quá run giọng nói:

"Lâm Hy c·hết rồi?!"

"Cái gì! Lâm Hy thái tử phi đ·ã c·hết?"

"Là kẻ nào dám s·át h·ại thái tử phi?"

"Đáng hận!"

"Hài nhi."

"Chính là Hàn Vũ Thiên."

Một lời này vừa ra toàn bộ cường giả của Phúc Hải Thánh Quốc đều đưa mắt nhìn tới Hàn Vũ Thiên đã trọng thương phía bên này, Công Tôn Đoạn Trần sắc mặt âm trầm tới cực điểm toàn thân run lên vì tức giận, Lâm Hy chính là cháu gái của lão cũng là người mà lão sắp xếp thành hôn với Công Tôn Vô Quá, nếu thành công thì tương lai sau này khi lão tọa hóa thì gia tộc của lão vẫn phồn thịnh như trước không bị ảnh hưởng, nhưng tính toán nhiều năm như vậy chỉ trong một lần này đã đổ nát hoàn toàn, lão hít một hơi thật sâu nắm chặt nắm đấm nói:

"Giết hắn."

Lời vừa dứt toàn bộ cao thủ của Phúc Hải Thánh Quốc lập tức từ bỏ đối thủ của mình ồ ạt nhắm tới Hàn Vũ Thiên mà vung ra công kích mạnh nhất, đế hậu Công Tôn Vô Danh, Công Tôn Tà Linh, cho đến Vực Thần bao gồm Công Tôn Tà Uyên, mấy vị tiên tổ và Công Tôn Đoạn Trần thêm rất nhiều vị thần cảnh khác t·ấn c·ông đã hoàn toàn dồn Hàn Vũ Thiên vào chỗ c·hết, hắn không ngờ được một chưởng của trung niên kia chính là đưa bản thân vào tuyệt lộ, thương thế chưa khỏi hoàn toàn làm hắn không cách nào thi triển ra không gian đặc thù chạy trốn, Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn trung niên tóc hoa râm phía xa nở ra một nụ cười chế giễu, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn gầm lên nói:

"Đừng hòng đắc thủ, cản chúng!"

Cũng có rất nhiều cao thủ Hỗn Nguyên Thánh Quốc theo sát phía sau ý định ngăn cản đám người điên loạn này, nhưng mà bọn họ vẫn là chậm trễ một bước không có đuổi kịp mấy người Phúc Hải Thánh Quốc, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn Công Tôn Đoạn Trần thản nhiên nói:

"Lão tặc, bản cung chủ sẽ còn quay trở lại."

Rầm một tiếng khói bụi bay thẳng tới cửu thiên không gian nứt toát vỡ vụn mang theo rất nhiều công trình c·hôn v·ùi theo nó, phía sau là đám người Hỗn Nguyên Thánh Quốc điên cuồng t·ấn c·ông, Công Tôn Đoàn Trần bị một kích của Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn làm trọng thương ói máu, những người khác cũng tương tự bị trúng đòn trọng thương vì đã không từ thủ đoạn để g·iết Hàn Vũ Thiên và đây là cái giá mà tất cả bọn họ phải trả giá, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn phẫn nộ quét ngang thiên địa đã lấy đi một cánh tay của Công Tôn Đoạn Trần và suýt nữa lấy mạng ba vị tiên tổ Phúc Hải Thánh Quốc, Phúc Hải Thánh Quốc đánh cược lần này vô cùng mạo hiểm nhưng đã dành phần thắng, nhưng kết quả chờ đợi họ lại chính là sự phẫn nộ tột cùng của Hỗn Nguyên Thánh Quốc, toàn quân hơn nửa bị trọng không có sức phản kháng liên tục bại lui, Kinh Đào Thần Quân nhìn lấy tràn cảnh không ít n·gười c·hết thì thở dài chậm rãi bước đi trong thiên địa, mỗi một bước đều có gợn sóng hải dương khuếch tán ra khắp nơi, âm thanh nhẹ nhàng vang lên nói:

"Đủ rồi."

Thần uy nặng nề giáng xuống áp chế toàn bộ hành động của đám người Hỗn Nguyên Thánh Quốc, ngay cả Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn còn không còn cử động được thì những người khác đừng có mơ mộng vùng vẫy, Kinh Đào Thần Quân chỉ vài bước chân đã đến được chỗ đám người, hắn giơ tay cầm bầu rượu chỉ về phía Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn nói:



"Con giao long năm đó thoát khỏi tay của lão phu, ngươi tới giờ vẫn còn sống đúng là một kì tích, còn trở thành một đầu ngụy long Thần Tổ không tệ, thúc thủ chịu trói làm tọa kỵ cho lão phu vạn năm xem như chuyện hôm nay kết thúc, ngươi thấy thế nào?"

Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn như nhớ lại ký ức của mấy chục vạn năm về trước khi hắn còn là một đầu giao long Thánh cảnh nhỏ bé, từng bị hai tên nhân loại t·ruy s·át tới không có chỗ dung thân, đến khi may mắn lọt vào một bí cảnh bí ẩn mới trốn thoát được một kiếp không thì đã không có Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn như hôm nay, Thiên Ma Tôn hừ lạnh cái đuôi nặng nề nâng lên quật thẳng về phía Kinh Đào Thần Quân như đã biểu thị rõ ràng bản thân sẽ không giờ khuất phuc, hắn cười nói:

"Vẫn cứng cỏi như năm đó, vậy thì đừng trách lão phu."

Kinh Đào Thần Quân xuất thủ thì không gian chấn động một cái chu nhận từ hư không hiện ra ngăn cản kích này của hắn, Chu Hải Thanh từ trong không gian chậm rãi đi ra vô cùng uy nghiêm chỉ một ánh nhìn liền phá giải toàn bộ áp chế của đám người Thiên Ma Tôn, Chu Hải Thanh liếc nhìn Kinh Đào Thần Quân thản nhiên nói:

"Tiểu tử, lão phu tưởng ngươi đã trốn luôn không bao giờ xuất hiện nữa rồi?"

Kinh Đào Thần Quân cười nói:

"Chu Hải Thanh, ngươi là yêu tộc lại chen vào cuộc chiến nhân tộc làm gì? Sợ rằng mình sống chưa đủ lâu sao?"

Kinh Đào Thần Quân và Chu Hải Thanh bùng nổ khí tức Thần Hoàng ma sát vào nhau tạo thành không gian rạn nứt trải dài đến ba đại lục khác, Thần Hoàng động thủ toàn bộ Tô Lăng giới đương nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ, Kinh Đào Thần Quân lui ra sau uống một ngụm rượu rồi bàn tay uyển chuyển nắm thành quyền đấm ra nói:

"Kinh Đào Tương Khởi."

"Quyền tốt, Chu Nhận Độc Tôn Kích."

Quyền ý đơn giản lại quấn theo đại hải nhẹ nhàng phiêu bồng không có mạnh mẽ thét gào như Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền, một trong số tám cái chu nhận của Chu Hải Thanh vung ra trực tiếp cùng với Kinh Đào Tương Khởi xảy ra xung đột mạnh mẽ, thổi bay tất cả những người có mặt tại đây ra ngoài ngàn vạn dặm dù cho có tu vi Thần Tổ hay chiến lực Thần Tổ như Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn hay là Công Tôn Đoạn Trần cũng không ngoại lệ, b·ị đ·ánh bay như một con sâu kiến, Công Tôn Đoạn Trần run rẩy nhìn chiêu thức của Kinh Đào Thần Quân như ra chuyện gì nghi ngờ nói:

"Phúc Hải Thánh Quốc vào mấy chục vạn năm trước khi mà Phúc Hải Thần Hoàng còn tồn tại, từng có một lời đồn rằng ngài ấy còn một vị huynh trưởng, nhưng chỉ thích ngao du tứ hải, không lẽ ngài ấy là vị huynh trưởng mà bí tịch từng ghi chép sao?"

Kinh Đào Thần Quân và Chu Hải Thanh lần nữa định động thủ thì không gian xung quanh chấn động, Tủy Dực Ma Đế hiện thân là vị ma thần đại diện cho Ma Thần Hoàng tối cao của ma tộc, sau khi rời khỏi Nam Cương Quốc thì ba vị ma đế đã không còn ở trong thân xác tạm bợ kia mà trở về chân thể ngủ say trong quan tài mấy vạn năm, tu vi chân chính của ba người đều là Thần Hoàng, một vị khác mang hình hài một con khỉ nhưng dáng đứng thẳng tấp tay chấp sau lưng cùng với bạch y tung bay như tiên nhân, lão hầu này tên gọi Bạch Y Thần Hầu Cố Trường Ca, hầu tộc đệ nhất cường giả là một trong ba vị Thần Hoàng còn sót lại của yêu tộc thời kì thượng cổ sau trận thần chiến kinh thiên năm đó, một thân ảnh mảnh khảnh bị màn sương che phủ không thấy được rõ hình dáng, nhưng nếu nhìn kĩ thì nàng là một tinh linh tộc với đôi cánh bướm to lớn được gấp lại để che đi cơ thể nhỏ nhắn của mình, nàng là Tinh Linh Thần Hoàng Tinh La Khinh đại diện cho Dị Vực Đại Lục đến đây, một người trong đó rất quen thuộc là phe phái nhân tộc, cường giả Thần Hoàng nhân tộc Quân Hỷ Thanh Trang Chủ Trang Viên Hồ Điệp, kẻ cuối cùng lại là một lão già tử y nhìn vô cùng tầm thường không chút điểm đáng chú ý nào, nhưng thân phận lại càng làm người khác kh·iếp sợ chính là đại diện cho mặt mũi Nam Minh Thần Cung, vị nhị trưởng lão tối cường Mộ Phong Hoàng tu vi cũng giống như đám người kia, đều là Thần Hoàng ẩn tàng nhiều năm sau cuộc thần chiến quy mô kia, Kinh Đào Thân Quân nhìn mấy vị Thần Hoàng xuất hiện cũng không động thủ nữa mà uống một ngụm rượu thở dài nói:

"Ai nói thế giới này sắp lụi tàn chứ? Nhìn xem có bao nhiêu tên Thần Hoàng còn sống? Mặt ngoài thì là lão bất tử Chu Hải Thanh và Quân Hỷ Thanh kiềm chế lẫn nhau, nhưng bên trong thì cao thủ Thần Hoàng vẫn còn rất nhiều."

Bạch Y Thần Hậu Cố Trường Ca cười hắc hắc nói:

"Không sai, chúng ta chỉ là diễn kịch cho bọn chúng xem mà thôi, thật sự muốn diệt đi căn cơ của Tô Lăng Giới thì còn kém xa lắm, lão hầu ta nghe tin tức từ thiên ngoại thì Yêu Hoàng bệ hạ sắp trở về rồi."

Tủy Dực ở đây khoanh tay vẻ mặt vẫn không chút thay đổi thản nhiên nói:

"Ma Thần Hoàng nghe nói đã cùng với Địa Nguyệt Thần Long đi đến thiên ngoại, tin vui là bệ hạ đã tiến hóa một cấp bậc mới mạnh mẽ hơn trước, nhưng khi nào trở về thì bản đế chưa nhận được tình báo."

Mộ Phong Hoàng nhìn lấy Kinh Đào Thần Quân thản nhiên nói:

"Ngươi thu thập tình báo như thế nào rồi? Bọn chúng có hành động nào tiếp theo không?"

Đám Thần Hoàng này đương nhiên không đứng ở trước mặt nhiều người công khai xuất hiện như vậy, mà là một bảo vật ẩn giấu khí tức do Nam Minh Tông Chủ đời đầu lưu lại nên bọn họ mới xuất hiện nhiều Thần Hoàng cùng lúc đến vậy, Kinh Đào Thần Quân thở dài nói:

"Bọn chúng còn chưa có hành động gì tiếp theo, thế nhưng mà tin tức thiếu niên chí tôn xuất hiện cùng với việc phế địa bị phá hủy lại có liên quan đến tiểu tử Hàn Vũ Thiên, tất cả sự chú ý đều là nhắm thẳng vào một mình hắn vậy nên ta mới bất đắc dĩ ra tay động thủ để tránh sự chú ý."

Sự hi sinh của Lâm Hy chính là một tay Kinh Đào Thần Quân sắp đặt để cho Phúc Hải Thánh Quốc toàn lực g·iết đi Hàn Vũ Thiên thì những kẻ nấp trong tối mới không còn chú ý tới hắn nữa, thế nhưng kế hoạch của Kinh Đào Thần Quân sẽ là vào phút chót dùng ra bí thuật đặc thù mà thượng cổ lưu lại cứu Hàn Vũ Thiên ra khỏi cửa tử, nhưng sau khi nghe được Hàn Vũ Thiên nói sẽ quay trở lại thì Kinh Đào Thần Quân đã hiểu rõ thiếu niên chí tôn vẫn còn lưu lại đường lui cho mình, bằng một phương thức nào đó, thế nên Kinh Đào Thần Quân không vội dùng bí pháp mà để mặc cho Hàn Vũ Thiên bị oanh thành hư vô, những vị Thần Hoàng có mặt ở đây đều nghe thấy được và cũng không có động thủ giúp Hàn Vũ Thiên như kế hoạch ban đầu, làm như vậy thì kế hoạch của bọn họ mới thật sự hoàn mỹ được, sau khi toàn bộ rời khỏi thì hai người Kinh Đào Thần Quân và Chu Hải Thanh lại tiếp tục diễn tuồng đánh nhau bất phân thắng bại, cuối cùng thì cuộc chiến dừng lại Hỗn Nguyên Thánh Quốc rút quân trở về còn Phúc Hải Thánh Quốc thì sửa chửa lại mọi thứ, Kinh Đào Thần Quân như nhớ ra điều gì liền rạch vào hư không liền có hai bóng người từ bên trong rớt ra, không ai khác chính là hai vị tiên tổ Phúc Hải Thánh Quốc đã ngăn cản Hư Thiên, nhưng nhìn bộ dáng tơi tả không ra dáng tiên tổ của một thánh quốc này của hai người họ thì hẳn là ăn không ít thiệt thòi dưới tay Hư Thiên.

Mà Hư Thiên bên này khi thấy không gian thần bí kéo hai lão già kia đi cũng không tiếp tục truy g·iết, hiện tại thì bên trong thức hải của hắn đã có một viên ngọc điên cuồng xoay chuyển thổ nạp đại địa chi khí xung quanh không ngừng, Hư Thiên mặc kệ tất cả nhắm mắt rơi vào trạng thái nhập định bất luận là ai cũng không lung lay được hắn, một đoàn thổ hoàng sắc bay ra từ cơ thể của Hư Thiên, Hướng Quản Hi nhìn phương xa thở dài nói:

"Thực lực suy cho cùng vẫn là không đủ mạnh, suýt chút nữa đã nằm trong miệng hổ vạn kiếp bất phục, trở về trước rồi tính."

Hắn hóa thành kim quang hướng về Vạn Niên Cung bay đi, không lâu sau khi xuất hiện ở đại sảnh Vạn Niên Cung thì đám người từ phía Phúc Hải Thánh Quốc cũng đã được Chu Hải Thanh đưa trở về một đoạn, Hướng Quản Hi ngồi lên chủ vị cung chủ lập tức đưa tới ánh nhìn của Thất Bảo Thần Chủ vốn đang tĩnh tu ở một gốc tối trong cung, hắn xuất hiện không nói hai lời kiếm bay ra khỏi vỏ vọt tới mi tâm của kẻ x·âm p·hạm kia, Hướng Quản Hi không hề cử động thản nhiên nói:

"Là ta."

Nguyễn Công Sơn cau mày dừng lại kiếm ý suýt chút đâm vào mi tâm của Hướng Quản Hi nói:

"Ngươi vì sao lại trong hình hài này? Không lẽ bản thể đã bị g·iết?"

Hướng Quản Hi à không phải gọi là Hàn Vũ Thiên mới đúng, hắn nhẹ gật đầu đôi mắt chứa đầy sát ý nói:

"Ở trong lãnh địa Phúc Hải Thánh Quốc gặp phải một cường giả mạnh mẽ hơn cả Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn, hắn không dùng Phúc Hải Thánh Quyết mà dùng một loại gần giống như vậy."

Nguyễn Công Sơn suy ngẫm một chút rất nhanh đã hiểu ra vấn đề nói:

"Vậy là người đã chạm mặt Kinh Đào Thần Quân rồi, hắn là huynh trưởng của Công Tôn Phúc Hải, tuy cùng là huynh đệ nhưng mỗi người mỗi tính khác nhau, kẻ này thích ngao du đây đó không nhúng tay vào phàm trần làm thế nào lại động thủ với ngươi?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ta định g·iết Công Tôn Vô Quá thì hắn đã ra tay ngăn cản rồi, tiếp đến bồi cho ta một chưởng trọng thương mới bị đám cao thủ Phúc Hải Thánh Quốc vây g·iết."

Hắn như chợt nha ra chuyện gì vung tay một cái từng đoàn hào quang bay ra từ ống tay áo nhiều vô số kể, ước tính phải đến mấy ức người được hắn ném ra ngoài làm cho đại sảnh rộng lớn ở Vạn Niên Cung này cũng không chứa hết, nhiều người phải chạy ra ngoài để nhường chỗ cho những người khác rất nhanh Vạn Niên Cung vắng vẻ lại một lần nữa đông đúc náo nhiệt, cuối cùng là năm người Tuyết Vũ Nhi, Thanh Tuyền, Uy Lân, Mộc Thiên và Đoạn Lâm, Hàn Vũ Thiên vào thời khắc cuối cùng đã đưa bọn họ vào trong không gian trữ vật để trốn tránh một kiếp, bằng không thì bốn người họ sẽ cùng với hắn chôn cùng ở Phúc Hải Thánh Quốc, chiến lực Chí Tổ tuyệt đối không được để mất dù chỉ một người, chỉ cần còn một người sống sót thì bọn họ chính là bất tử bất diệt theo đúng nghĩa, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn trở về hình người thấy Vạn Niên Cung náo nhiệt cũng chạy tới xem, khi thấy được Tuyết Vũ Nhi thì hắn vô cùng vui mừng chạy tới hỏi thăm cũng biết được một số sự tình và sự huyền diệu mà Hàn Vũ Thiên đem lại.

"Ngươi tính bước tiếp theo sẽ làm như thế nào?"

Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn vẻ mặt ngưng trọng hỏi, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Triệu tập tất cả thiên kiêu ở Hỗn Nguyên Thánh Quốc đến, chúng ta sẽ tới Nam Minh Thần Cung tham gia vào tranh đoạt ba trăm vị trí tham gia Chân Mộc Thổ Giới, hiện tại thì thân phận Hàn Vũ Thiên không còn thích hợp, cứ tạm thời lấy danh Hướng Quản Hi vậy."