Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 297




Vũ Lâm Nhàn không có trơ mắt nhìn lấy Thiên Vực của nhân tộc bị dị tộc xâm chiếm được, đồng thời các thế lực nhân tộc cũng đã lập tức đứng lên phản kháng không hề sợ hãi trước dị tộc thượng cổ, nói đến sợ thì phải là dị tộc bọn họ sợ nhân tộc mới đúng, bởi vì từ thời thượng cổ thì nhân tộc đã độc tôn, dù sa cơ thất thế cũng không được để địa vị của mình bị mất đi.

"Cho đám dị tộc này nếm thử mùi vị đau khổ đi."

"Dám xem thường nhân tộc, chết."

"Uy thế tổ tiên còn đó, trấn áp thêm vài cái dị tộc thì há gì chứ."

Từng đợt nhân tộc oanh kích càng thêm hùng mạnh, số lượng so với mấy dị tộc thượng cổ lại nhiều hơn mấy chục lần, dùng lượng để áp đảo chất trong một số tình huống thì vẫn rất có hiệu quả.

Nhân tộc không nhiều cao thủ đỉnh tiêm ở Đạo Tổ cảnh, nhưng đem về lượng tu sĩ đỉnh tiêm phía dưới Đạo Tổ thì mấy dị tộc kia còn phải nhận thua trước nhân tộc, hai phe nhân mã giao chiến kịch liệt lại có rất nhiều sinh mệnh phải bỏ mạng.

Yêu tộc và ma tộc thì không cần phải tham chiến, bởi họ đã có được U Minh Đại Lục và Yêu Hoàng Đại Lục theo như lời của những người khác rồi, thứ mình đã có thì không cần tranh giành để nhận lấy tổn thất.

"Yêu hoàng điện hạ đâu?"

Bích Lân Yêu Vương thấy điều không đúng liền cau mày không thôi, hắn ta nhìn lên Tam Thủ nói:

"Tam Thủ tiền bối, Yêu Hoàng bệ hạ không phải là gặp chuyện gì rồi chứ?"

Tam Thủ nhìn lấy Bích Lân Yêu Vương một lúc lâu không trả lời, đột nhiên vòng xoáy phía trên lao ra mấy đạo thân ảnh chính là mấy vị Tuần Thiên Giả kia, nhưng chỉ thấy Xí Ly, Nhu Cốt, Thanh Hư Hầu, Miêu Ảnh và Ngọc Quý mà thôi, ba người còn lại thì không thấy trở về nữa, sự xuất hiện của Tuần Thiên Giả cũng là lúc không gian bên trên đã khép lại.

"Một bước thành Thần Cảnh."

Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền cùng lúc thốt ra lời này, hai người nhìn nhau cũng đã rõ là thủ bút của kẻ lục bào kia, Lam Huyền lại cười nhạt nói:

"Chỉ trong thời gian ngắn để bọn chúng lên Thần Cảnh, e là căn cơ không vững không thể thành tựu thượng vị giả."

Hàn Vũ Thiên đương nhiên biết mọi chuyện không giống như Lam Huyền nghĩ, một khi giới chủ đã ra tay tăng thực lực cho tu sĩ nào đó thì thiên đạo cũng sẽ tán thành, đừng nói căn cơ, ngay cả thực lực cũng phải nói là mạnh mẽ hơn nhiều so với tu sĩ cực khổ tu luyện.

Xí Ly hừ lạnh liền khiến toàn bộ sinh linh phải quỳ xuống, ngay cả Bán Thần như Long Bạch, Trần Thái Phú và Tam Thủ cũng không ngoại lệ, dưới thần uy chân chính vạn linh chưa phải thần đều là phàm nhân tất phải quỳ xuống kính ngưỡng, Nhu Cốt nhìn đám dị tộc thản nhiên nói:

"Cứu các ngươi khỏi thế giới diệt vong là để các ngươi có cơ hội phát triển, chứ không phải đi làm loạn như vậy."

Thanh Hư Hầu khoanh tay thản nhiên nói:

"Thiên Vực rộng lớn, hãy tự mình tìm lấy lãnh thổ trống, đừng có mà gây chiến tranh."

Miêu Ảnh cũng liếc mắt nói:

"Đương nhiên chỉ là trong vòng trăm năm thì dị tộc và nhân tộc sẽ không được giao chiến, thời gian trăm năm sau các ngươi như thế nào thì bọn ta không quan tâm."

Nói xong thì Ngọc Quý vung tay đánh ra một đạo quy tắc vào trong không gian, quy tắc xoay chuyển dung nhập vào trong pháp tắc của phế địa, quy tắc lưu giữ không dài không ngắn vừa đủ trăm năm, lời của thần linh gieo rắc vào đầu chúng sinh, không một ai dám chống đối mà in sâu nó vào trong tìm thức của mình.



Hàn Vũ Thiên, Lam Huyền và Thất Bảo Thần Chủ là ba người duy nhất không hề bị thần uy ảnh hưởng, bởi đạo tâm và ý chí của họ sao mà một Thần Cảnh tầm thường có thể ảnh hưởng tới, ngoại trừ thực lực mạnh hơn thì không có thứ gì của Thần Cảnh ảnh hưởng được tới ba người bọn họ.

Năm vị cuối cùng cũng không còn lưu lại phế địa mà phá ra một lối đi không gian trở về Thiên, Hàn Vũ Thiên đứng ở đó cũng vung tay nói:

"Được rồi, toàn bộ lui đi."

Người của Vạn Niên Cung, Hải Hoàng Cung và Vân Linh Tông cũng không có lưu lại mà theo lệnh rút lui, một vài tên dị tộc liều lĩnh muốn đánh những nhân tộc đang rút lui thì một đạo lôi điện ập xuống, trực tiếp xóa tan những kẻ đó thành tro bụi, dị tộc thượng cổ toàn bộ có một chút ngây người ngay tại chỗ, lời của những người kia nói vậy mà thành sự thật, chuyện mà không bất kì phàm nhân nào có thể làm được.

"Bản cung chủ cũng thật mong chờ, trăm năm sau không biết dị tộc các ngươi sẽ như thế nào đây?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng khí tức bạo phát phóng ra uy thế cùng với tinh thần mênh mông tạo ra cuồng phong, sấm sét, lốc xoáy, sóng thần cùng địa chấn, toàn bộ thiên tai cơ hồ chỉ trong một cái trừng mắt này của hắn lập tức xuất hiện, dị tộc không phải Đạo Tổ căn bản dính phải tinh thần ý chí mạnh mẽ đã lập tức năm rạp ở trên đất không còn sức chiến đấu, mấy vị Đạo Tổ thì cơ thể run rẩy có một chút không đứng vững được.

"Một người bình thường có thể làm được chuyện này? khống chế thiên địa, thật là điên rồ!"

Diệp Đàm đứng ở không trung cũng không thể tin được vào mắt của mình, dù là khí vực hay tổ huyết cùng lúc bộc phát cũng chỉ có thể tạo ra một vùng thiên tai mà thuộc tính bọn họ tu luyện, mà thiếu niên kia lại có thể làm ra điều phi thường như vậy, thành tựu sau này không thể cân đo đong đếm được.

Trần Thái Phú nhìn lấy Hàn Vũ Thiên lại nhìn về phía Vũ Lâm Nhàn, trong đầu suy nghĩ nếu thánh nữ lấy được thiếu niên tuyệt thế kia, thì với hậu bối sinh ra sẽ lại cường đại và có thể quật khởi Điệp Hoa Cung một lần nữa, Vũ Lâm Nhàn nhìn về phía Hàn Vũ Thiên lại nhìn tới Kiều Nguyệt Nga, nàng thật không ngờ hắn chỉ chưa đầy hai năm đã trở thành tồn tại mà nàng khó mà vượt qua, khoảng cách quá lớn khiến nàng không đủ lòng tin có thể bắt kịp hắn.

Hàn Vũ Thiên xoay người đã thấy thiên địa trở lại như cũ, nhưng những thứ đã bị thiên tai tàn phá vẫn còn ở đó, minh chứng cho sức mạnh của vị cung chủ Vạn Niên Cung kia, uy nghiêm như thế không ít dị tộc phải kiên dè không còn mang tâm ý chiếm lãnh địa của nhân tộc nữa.

Thời gian bảy ngày sau đó đã thấy rất nhiều dị tộc thượng cổ đã phân tán khắp nơi trên Thiên Vực đại lục, có một số dị tộc thường ở những khu vực đặc thù có nước thì vẫn ở lại trong lãnh địa của Vạn Niên Cung, đương nhiên ở trong lãnh địa Vạn Niên Cung phải có hai sự lựa chọn mà dị tộc bắt buộc phải đưa ra, một là hằng tháng phải đưa ra đủ số lượng tài nguyên mà Vạn Niên Cung đưa ra, hoặc là chọn làm tộc phụ thuộc vào Vạn Niên Cung, nhận lấy cấm chế mà Vạn Niên Cung gieo xuống, vĩnh viễn biến thành thuộc hạ dưới chướng.

Hai cách trên bọn họ chỉ có thể lựa chọn một mà thôi, tất cả đều chọn cách thứ nhất, không kẻ nào lại nguyện ý trở thành nô bộc cho nhân tộc như thời thượng cổ nữa, hiện tại thứ bọn họ muốn là tự do, Vạn Niên Cung không ai có ý kiến mà ngược lại trong lòng thầm mừng vì có hơn mấy chục tộc phải cư trú ở lại lãnh địa của Vạn Niên Cung, nếu một tháng tới thì số lượng tài nguyên nạp vào Vạn Niên Cung là nhiều không thể tưởng tượng được.

Nhưng việc cấp bách bây giờ của bọn họ không phải là để ý tới đám dị tộc kia, chỉ thấy từng đạo thuyền hạm khổng lồ lênh đênh trên biển hướng tới đảo Vạn Niên Cung mà đi, vô số lễ vật từ khắp Thiên Vực cứ vậy hội tụ về đây, chuyện hôn lễ bọn họ đều đã nhận được tin, sợ rằng mình không đủ thành ý nên đã cố tình đến sớm hơn một tháng, theo từng chiếc thuyền hạm chở sính lễ là đoàn thuyền trang trí tiệc cưới cũng từ đại lục hội tụ về đây, đây là thứ mà các hộ thương nhân đặc biệt chuẩn bị để làm ra một lễ cưới long trọng nhất lịch sử nhân tộc, cho một vị tu sĩ trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại của nhân tộc.

"Ngươi vậy mà thành hôn sao?"

Lam Huyền trong mắt có một chút kinh ngạc nhìn lấy bóng lưng của Hàn Vũ Thiên đang đứng ở đài cao quan sát từng hoạt động sôi nổi của Vạn Niên Cung, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Chuyện vui của ta, ngươi không chúc mừng sao?"

Lam Huyền trong mắt có một cảm xúc gì đó không nói ra được lại kiềm nén tới cực độ, nàng lạnh lùng hừ một cái nói:

"Nhân tộc các ngươi thật biết khoa trương, một cái hôn lễ mà lại làm quá thế này rồi, ma tộc bọn ta không thích ầm ỉ thế này."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cũng không bận tâm tới nàng nữa mà nhìn về phía tiểu nữ bên dưới đang cùng với một vài thị nữ mới quen chơi đùa, khóe miệng không tự chủ được mà nở ra một nụ cười, Lam Huyền cũng nhìn về phía Kiều Tuệ Châu, nàng không hiểu chỉ là một thiếu nữ mà thôi, sao chỉ với một vài hành động mà đã khiến một kẻ như Hàn Vũ Thiên cười chứ.

"Là nhi nữ của ngươi?"

Lam Huyền rất nhanh đã nhận ra một vài nét trên người của Kiều Tuệ Châu khá giống với Hàn Vũ Thiên, hắn thì nhẹ gật đầu nói:



"Tên con bé là Kiều Tuệ Châu."

"Kiều Tuệ Châu? Ý muốn đứa trẻ kiều diễm xinh đẹp, thông minh tài trí, sáng láng như ngọc sao?"

Lam Huyền nhìn lấy Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói, Hàn Vũ Thiên thì nhẹ gật đầu, nàng cũng chỉ yên lặng tự mình rời đi không có làm phiền Hàn Vũ Thiên ở đây hưởng thụ cảm giác vui vẻ.

Thời gian trôi qua đã là nửa tháng, nhìn lại Vạn Niên Cung đã đầy màu sắc đỏ, hoa, pháo, nhạc cùng với đèn lồng treo khắp nơi, khung cảnh hôn lễ hoành tráng tới mức làm người ta phải trố mắt không thôi, ghế ngồi phải có trên mấy trăm ức đã được chuẩn bị ở trên mặt nước, phía trên là màn ảnh phản chiếu đại đường thành hôn.

Phía xa đã thấy rất người của long nhân tộc đã tới, người mà Long Bạch dẫn tới đều là cao thủ hoặc là thiên kiêu của long nhân tộc không thôi, Long Nhược Hà, Long Hiên, Long Khanh, còn có thiên tài trẻ tuổi thế hệ này là Long Hiên Nhi đến tham gia yến tiệc, nàng theo bước trưởng bối đi vào thí luyện cũng đã một thần Đạo Tổ cường giả, phải nói thiên tư của nàng đã là vượt qua Long Khanh thời trẻ tuổi.

Mà tu sĩ nhân tộc ẩn trốn trong đám người yêu tộc để tham gia thí luyện, kẻ tu vi thấp nhất đã là Chuẩn Tổ cực hạn rồi, thiên tư người trẻ tuổi đúng là vượt xa mấy lão già kia, điều kiện để bọn họ vào được thí luyện chính là gia nhập vào Vạn Niên Cung, thế lực trước kia của bọn họ cũng đã là một phần của Vạn Niên Cung.

Ma khí bốc lên cùng với đó là thân ảnh quen thuộc của Tam Thủ, hắn còn dẫn theo Ngọc Lan ma nữ đưa tới vô số ánh nhìn, nghe nói Ngọc Lan chưa bao giờ rời khỏi ma cung nửa bước, chỉ nghe nói tu vi nàng bất phàm có thể sánh ngang với ba vị tuyệt thế trẻ tuổi khác của ba đại lục còn lại, nhưng bây giờ bọn họ mới thấy được dung nhan của Ngọc Lan ma nữ.

Nàng căn bản phải nói là tiên tử chứ không phải ma nữ như lời đồn kia, hào quang ngũ sắc lượn quanh cùng với cung trang sắc xảo không khác nữ tiên hạ phàm, một ánh nhìn có thể câu hồn đoạt phách, nhưng so với Lam Huyền thì nàng phải thua vài con phố.

Long Hiên Nhi bên này đưa mắt nhìn tới Ngọc Lan, cả hai chỉ trong một lần gặp mặt đã bốc lên chiến ý ngút trời khó mà kiềm chế được, vừa hay gần đó lại có một vùng đất hoang, hay nói đúng hơn là bị phá hủy không thể khôi phục.

"Sớm nghe nói Long Hiên Nhi muội muội là cường giả trẻ tuổi mới của long nhân tộc, so với Long Khanh lúc trẻ còn lợi hại hơn vài phần."

Ngọc Lan che miệng cười trong mắt lại có một tia sáng u ám lạ thường, Long Hiên Nhi cũng là bóp bóp lòng bàn tay nói:

"Ngọc Lan tỷ tỷ chưa từng hiện thế, muội chỉ nghe tin đồn rằng tỷ có thể sánh ngang với Long Sở Khanh, không biết có thật không?"

Long Khanh nghe thấy Long Hiên Nhi lại bôi nhọ tên mình thì mặt đỏ tía tai muốn tìm một cái lỗ chui xuống nằm cho rồi, Long Nhược Hà khóe môi giật giật đã chịu thua nhi nữ này.

Ngọc Lan tay đặt lên cằm khuôn nét mặt duyên dán câu lên một nụ cười nói:

"Muội thử một chút không phải sẽ biết sao?"

"Nếu tỷ đã mở lời thì muội xin được chỉ giáo."

Long Hiên Nhi cũng không có khách khí trực tiếp lấy ra long thương bạch ngân, hai bóng người biến mất chỉ để lại một trận cuồng phong thổi quét ra tứ phía mà thôi, Long Bạch thở dài nói:

"Hiên Nhi quá nóng vội rồi, quyền cước không có mắt để ý đến nó một chút."

Long Nhược Hà nghe vậy cũng cau mày nhìn tới phía Ngọc Lan, hắn đương nhiên là nghe được ý của lão tổ, Long Hiên Nhi chắc chắn là nắm phần thua trong tay rồi.

Tam Thủ thở dài nói:

"Đừng để thiếu chủ quá tay."

Một vị ma vương ở bên cạnh cung kính hướng tới chiến trường của Ngọc Lan mà quan sát, Long Nhược Hà cũng không có làm ngơ mà đứng cạnh tên ma vương kia.