Chương 2: Tiêu Hạo.
Hắn từ khi sinh ra đã không biết mặt mũi phụ thân, mẫu thân mình là ai, chỉ biết cha tên Hàn Vũ Thanh còn mẹ là Triệu Nguyệt Vy, từ khi chào đời bản thân hắn luôn được sáu vị gia chủ nuôi nấng xem như bảo vật để bù đắp vào chỗ trống về tình thương của cha mẹ, mà hiện tại Hàn Vũ Thiên mới giác tỉnh linh hồn do nguyên hồn đã tiêu hao quá độ tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say, nên đã có một đạo linh hồn nhỏ bé khác theo dòng luân hồi mà độc chiếm cơ thể này, đạo linh hồn này khi cảm nhận được sự hiện diện của Hàn Vũ Thiên liền điên cuồng bài xích nhưng mà vẫn bị hắn dễ dàng chiếm cứ dành quyền kiểm soát lại cái thân thể nhỏ nhắn này.
Trở lại phòng nấu thuốc, Hàn Tuyên sau một canh giờ đi bốc thuốc đã trở về, hắn bế Hàn Vũ Thiên vào trong bếp bắt đầu hỏi:
"Chúng ta bỏ cái gì vào trước đây?"
Hàn Vũ Thiên ngồi ở cái ghế trẻ lắc lư như cưỡi ngựa nói:
"Một cân máu Tuyết Sơn Hươu đun sôi một canh giờ trong lửa nhỏ, sau đó bỏ 2 lạng Cam Tuyền, nửa lạng Huyền Phổ, một gốc Huyết Cổ, đun thêm nửa canh giờ thì cho hết những thứ còn lại vào."
Hàn Tuyên cầm quyền sách ghi lại xong liền đưa cho Trần Lục mấy cục bạc nói:
"Được rồi, Thiên nhi ra ngoài mua kẹo ăn đi."
Hàn Vũ Thiên cầm bạc trong tay nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, hắn đi tới ngoài cửa thì có một lão nô chờ sẵn.
Hàn Vũ Thiên cầm theo gậy trúc bước ra bên ngoài, hắn vô cùng đắc ý cầm bạc ở trong tay.
"Tiêu Hạo, ta lại mang bạc tới chơi với ngươi đây."
Hàn Vũ Thiên đi vào một con hẻm, bên trong đây ẩm ướt lại có một căn nhà cũ nát, giữa lòng thành trì xa hoa như Bát Quan thành thì rất là hiếm thấy.
Một đứa bé tay cầm chén cháo loảng chạy ra ngoài, đứa bé này mi thanh mục tú nhưng trên người lại lắm lem bụi bặm.
"Gì đây? Ta không phải cho bạc ngươi đủ ăn cơm thịt hai tháng sao?"
Hàn Vũ Thiên dùng gậy trúc gõ gõ lên bát cháo trắng tức giận hỏi, Tiêu Hạo cười nói:
"Mẫu thân ta bị bệnh, dùng số bạc ngươi đưa mua thuốc rồi."
Hàn Vũ Thiên trừng mắt một cái trách móc Tiêu Hạo nói:
"Tiêu Nhiên mẫu thân bị bệnh lại không tới Hàn gia gõ cửa tìm ta."
Đứa bé tức giận dùng gậy trúc gõ đầu Tiêu Hạo một cái, hắn chóng chạy vào bên trong thì thấy một nữ tử xinh đẹp nằm ở trên đất chỉ quấn mấy tấm mềm rách.
"Tiêu Nhiên mẫu thân, ta lại tới thăm người."
Hàn Vũ Thiên ngồi cạnh nàng đầu dựa vào bụng nàng cười nói.
"Thiên nhi, đợi hôm khác ta khỏe lại sẽ gấp hạc giầy cho con chơi."
Tiêu Nhiên xoa đầu đứa trẻ mỉm cười hiền từ nói.
Hàn Vũ Thiên thấy bát cháo trắng Tiêu Hạo đặt bên cạnh liền hất nó bay đi.
"Giao lão, giúp ta mua một ít đồ ăn ngon về đi."
Hàn Vũ Thiên ném bốn đồng bạc cho Giao lão đứng ở ngoài cửa, lão nô cười cười theo đường cũ mà bước ra ngoài, dường như lão đã quen với cảnh tượng này.
"Không lo cho mẫu thân tốt, ngươi có phải muốn ta đánh ngươi không?"
Tiêu Hạo phình má tức giận nói:
"Ngươi nghĩ ta không dám đánh lại à."
Hàn Vũ Thiên giơ gậy trúc dí theo Tiêu Hạo một vòng quanh bên ngoài, tiếng cười nói của trẻ con vui vẻ hòa vào con hẻm lạnh lẽo này.
Bên ngoài khu phố bước vào một bóng người, kẻ này là một thanh niên nhan sắc bình thường, nhưng mặc một thân y phục lòe loẹt, là một công tử thế gia.
"Là ai vậy?"
Hàn Vũ Thiên ghé tai Tiêu Hạo hỏi, Tiêu Hạo cũng điềm nhiên lắc đầu không biết.
Hàn Vũ Thiên ra hiệu cho Tiêu Hạo vào bên trong chuẩn bị, hắn thì đứng ở đó bộ dạng tò mò nhìn thanh niên.
"Tiểu tử, ngươi là ai vậy?"
Thanh niên cúi người nhìn Hàn Vũ Thiên nói.
Hàn Vũ Thiên bĩu môi thản nhiên nói:
"Hàn gia, Hàn Vũ Thiên."
Thanh niên hơi kinh ngạc nói:
"Hàn Vũ Thiên cái tên vừa sinh ra tóc đã trắng như tuyết sao?"
Hàn Vũ Thiên nghiêng đầu hỏi:
"Ngươi biết ta?"
Thanh niên gật gật đầu nói:
"Phải, ngươi sinh ra khác người cả thành này đều biết, còn ta là Vũ Uế công tử Vũ gia."
Vũ Uế hơi ngưng lại cười cười nói:
"Nếu tiểu tử ngươi về nói vài lời giúp Vũ gia, khiến Hàn gia quy phục thì ta sẽ cho ngươi không ít lợi ích."
Hàn Vũ Thiên bĩu môi nói:
"Ngươi nghĩ ta không biết Hàn gia có vị trí kinh tế quan trọng sao? Đừng nghĩ mình lừa được con nít, mau cút về Vũ gia đi."
Vũ Uế tức giận một chưởng vỗ tới phía Hàn Vũ Thiên, chưởng kia chưa kịp tới đã bị một bàn tay khô quắc nắm lại, Giao lão đã trở về, lão cười nói:
"Ngươi động vào công tử, phải vượt qua ải của lão phu trước."
Giao lão một tay kéo Vũ Uế lại, cước nâng lên một đá khiến hắn bay ra khỏi hẻm.
"Ôi trời, xa thật đấy."
Hàn Vũ Thiên nâng tay che bóng nhìn Vũ Uế b·ị đ·ánh bay ra ngoài.
Hắn nhìn vào trong nhà cũ nói:
"Tiêu Hạo ra đi, kẻ đó b·ị đ·ánh bay rồi."
Tiêu Hạo từ ở trong ngó đầu ra xem tình hình, thấy đúng thật là không còn thanh niên kia thì mới đi ra.
"Nhát c·hết!"
Hàn Vũ Thiên một quyền nện lên đầu của Tiêu Hạo, một đứa trẻ 6 tuổi b·ị đ·ánh tất nhiên sẽ uất ức mà khóc, nhưng Tiêu Hạo thì ngược lại cười rất tươi a.
Hai mẹ con nhà này không có gì đặc biệt chỉ là phàm nhân sống trong khu ổ chuột nhếch nhát, mà đạo linh hồn kia lúc trước rong chơi lạc vào đây lại được hai mẹ con này giúp đỡ rất nhiều, về sau lại xem hai người này là thân nhân mỗi tháng đều ghé qua thăm hỏi vài lần cùng với Giao lão, Hàn Vũ Thiên cũng là thông qua truyền thừa ký ức linh hồn mà làm theo thói quen thường ngày của đạo linh hồn kia để không bị nghi ngờ.
Một lần thoát nạn này khiến cho Hàn Vũ Thiên càng cảnh giác hơn lúc trước vài lần, tuy nguyên hồn vẫn còn giữ được một chút năng lực của Thủ Hộ Vũ Trụ Giả, nhưng một thân thể phàm nhân còn không có nổi tu vi thì dù có cũng vô ích mà thôi, hắn dự định sẽ đánh ra phàm cảnh bước vào việc tu luyện để nhanh chóng trở về tìm tên Trần Nguyên Tông kia giải quyết một lần và mãi mãi.
Ở trong một tầng vũ trụ bao la rộng lớn, Trần Nguyên Tông dẫn theo thủ hạ càn quét hết các thế lực trung thành của Hàn Vũ Thiên, từng cái từng cái thế lực điên cuồng phản kháng làm cho Trần Nguyên Tông cũng phải vô cùng đau đầu, đặc biệt là hai thế lực Thất Sát Minh Cung và Dương Thiên Thánh Điện không chỉ có hai vị Thất Sát Ma Quân và Dương Thiên Đế là cao thủ Giới Nguyên Cảnh, hắn tạm thời không dám toàn lực động thủ với hai đại thế lực này bằng không cái giá phải trả sẽ rất thảm trọng, tàn dư mà Hàn Vũ Thiên để lại cũng đã làm cho thế lực mà Trần Nguyên Tông chiêu mộ và tích góp mấy vạn năm tiêu hao hơn một nữa, ở một tòa cung điện trang nghiêm rộng lớn với xác thịt đầy đất, nơi đây gọi là Nhân Hoàng Thần Cung là cung điện của Hàn Vũ Thiên lúc còn tại thế, dù cung chủ đã bị tiêu diệt nhưng Trần Nguyên Tông phải tổn thất đến chín vị Giới Nguyên Cảnh mới độc chiếm được nó, thủ đoạn và cường giả ẩn chứa trong Nhân Hoàng Thần Cung là nhiều vô số kể, tuy độc chiếm được thần cung nhưng rất nhiều bí mật và tài nguyên ở đây đã bị những thủ hạ thân cận của Hàn Vũ Thiên trốn thoát mang theo, Trần Nguyên Tông ngồi trên bảo tọa vẻ âm trầm khí tức bạo liệt nói:
"Truy sát tới cùng cho ta, bất kể những kẻ nào phàm là có một chút dính dáng tới Minh Hoàng Nhân Đế thì g·iết hết cho ta."
"Tuân mệnh."
Rất nhiêu cao thủ dưới quyền của Trần Nguyên Tông bay ra khỏi Nhân Hoàng Thần Cung tiến hành càn quét những kẻ còn sống sót chạy trốn.