Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 17: Long Trảo.




Chương 17: Long Trảo.

Hàn Vũ Thiên bước vào sâu bên trong đã thấy linh khí trên trời như mây che khuất những ngọn cây cao vài trăm trượng.

Hắn đi càng sâu vào trong rừng Lang Lăng càng phát hiện chi chít yêu thú đủ loại cấp bậc, đỉnh điểm là có vài chục yêu thú Vũ Cảnh viên mãn vượt qua mặt hắn.

Hàn Vũ Thiên không ngờ tới chỉ là Lang Lăng sâm lâm tầm thường, sao đột nhiên lại có nhiều yêu thú từ khắp nơi di cư tới như vậy.

Không lâu sau lại làm cho Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút, ngay cả hắn cũng phải ngưng trọng ngước nhìn.

Một tiếng rít chói tai truyền tới, một con hổ ba đầu bốn cánh bay ngang qua Hàn Vũ Thiên, thân hình nó cao đến 700 trượng, rồi từ từ nhỏ lại còn 100 trượng bay vào rừng sâu.

"Thu nhỏ bản thể sao?"

Hàn Vũ Thiên híp lại nhìn cự thú hình hổ ba đầu kia, hắn thấy được mỗi lần nó vỗ cánh đều có pháp tắc lây động, chỉ có yêu thú tu vi Thánh Nhân mới làm pháp tắc lây động và tùy ý biến đổi thân hình.

Cách đó không xa là một đầu giao long trảo nắm hắc kiếm, thanh kiếm quỷ dị tản mác âm hàn lạnh lẽo, giao long kia bay qua để lại một lớp băng mỏng từ pháp tắc mà thành, yêu thú theo sau nó đều những chi giao long tạp nham.

Mặt đất rung chuyển dữ dội để lại từng vết nứt sâu, một con kỳ nhông miệng như mũi khoan trồi lên, toàn thân phóng xuất một cổ năng lực nặng như thái sơn.

Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút kinh ngạc vô cùng, chỉ là một cái Lang Lăng thường ngày không đáng nhắc tới, vậy mà hội tụ ba đầu yêu thú thánh cấp, theo sau còn có Hợp Đan và Vũ Cảnh yêu thú đầy đất.

Hàn Vũ Thiên đạp không đuổi theo ba đầu yêu thú thánh cấp, bọn chúng sẽ cho hắn biết đáp án ở sâu trong Lang Lăng này là gì.

Thẳng tiến 2 canh giờ đuổi theo dấu chân của 3 đầu Thánh Cấp yêu thú, hắn cuối cùng đã tìm thấy câu trả lời.



Một cái di tích cổ lão rộng lớn ập vào mắt Hàn Vũ Thiên, di tích này đơn giản chỉ là một cái đại sảnh cũ nát, nhưng trên đó là những hoa văn cổ lão mà chỉ thời đại khởi nguyên mới đọc được.

Hàn Vũ Thiên liếc nhìn một chút toàn thân đã đổ mồ hôi hột, hắn chỉ vừa mới trùng sinh đã gặp được một thứ tới từ thiên ngoại thời khởi nguyên, nếu hắn nghĩ không sai thì nơi đây có một kẻ nào đến từ thượng cấp vũ trụ trú ẩn tại đây.

Hắn nhìn kỹ lại một lần nữa thì biết trận pháp này hình thành chưa tới vạn năm, hiển nhiên kẻ tới từ thiên ngoại kia tới đây chỉ một ít thời gian.

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi trọng khí, hắn cảnh giác nhìn xung quanh sợ một cái gì đó bổng nhiên đánh tới hắn.

"Chủ nhân, ta mang tới cho ngài hai tên cường giả nhân tộc Thánh Nhân, dùng để bồi bổ."

Giao long từ trong miệng phun ra hai đoàn ánh sáng, bên trong là hai nhân tộc bị băng giá đông cứng thân thể.

Hàn Vũ Thiên chỉ lẳng lặng quan sát mà không ra tay cứu giúp, tu vi hiện tại một cái quất đuôi của một trong ba yêu thú thôi, đã khiến hắn c·hết không cam lòng, nói gì tới chuyện cứu người.

Trước mắt hắn muốn quan sát tình thế xung quanh, nếu thực sự có một tồn tại thiên ngoại ở đây, thì Hàn Vũ Thiên hắn quả là vận khí không tốt.

Hổ ba đầu hừ lạnh nói:

"Có thánh kiếm mà chỉ bắt được hai nhân tộc, hổ đại gia ngươi bắt được ba tên cho chủ nhân."

Con hổ ba đầu cào móng vuốt về phía trước liền có ba cái lồng giam xuất hiện, bên trong ba cái lòng đều nhốt một nhân tộc Thánh Nhân.

Kỳ nhông thì không cao ngạo không siểm nịnh quăng ra một viên pha lê, bên trong là một tinh linh tộc hiếm thấy.



"Tinh linh tộc?!"

Hổ ba đầu và giao lòng cầm kiếm trợn mắt kinh ngạc, phải biết tinh linh tộc trên đại lục vô cùng hiếm thấy, bọn họ không nguyện ý xuất hiện thì không kẻ nào có thể tìm thấy.

Tinh linh tộc là tộc có pháp lực thuần khiết nhất, dùng thuật pháp đều mạnh hơn nhân tộc mấy lần, yêu thú thôn phệ một tinh linh tộc có khi lại so sánh ngang với bốn năm nhân tộc cùng cấp.

"Lão tam, ngươi tìm đâu ra tên tinh linh này vậy?"

Hổ ba đầu thu lại thần sắc kinh ngạc cười hỏi.

Kỳ nhông chỉ là thản nhiên nói:

"Vô tình gặp được thôi, vận khí tốt ấy mà."

Giao long hừ lạnh nói:

"Không muốn bọn ta tránh giành công lao thì nói đại đi."

Trong lúc ba đầu đại yêu thú đưa ra phần thưởng của mình, thì phía trên trời mây linh khí xuất hiện một cái long trảo.

"Phàm tộc ngu xuẩn, lại dám xuất hiện ở đây?"

Một âm thanh làm cho toàn bộ yêu thú kinh sợ đến phát run, từng con cúi đầu áp thẳng xuống trên đất.



"Mẹ nó, lại nữa sao?"

Hàn Vũ Thiên chớp động hóa thành linh quang trốn dưới bụng con kỳ nhông.

"Phàm nhân, ở đâu vậy?"

Ba đầu yêu thú thánh cấp kinh hãi nhìn xung quanh không thấy ai cả, ngoại trừ mấy kẻ b·ị b·ắt kia.

Hàn Vũ Thiên thì là sợ hãi đến phát lạnh, một trảo vừa rồi có thể đập nguyên hồn của hắn hóa thành tro bụi.

Nếu không kịp thời trốn tránh chỉ sợ là vạn kiếp bất phục dưới một cái long trảo này.

Hàn Vũ Thiên thôi động lực lượng tới cực hạn tránh thoát một trảo từ trên trời giáng xuống, long trảo nhấc lên in hằn trên đất một dấu chân rồng to lớn.

Yêu thú xung quanh rít gào phẫn nộ, bọn chúng kịch liệt tìm kiếm và đánh hơi xem thử kẻ vừa toát ra khí tức nhân loại đang ở đâu.

Hàn Vũ Thiên lách người trà trộn vào trong đám yêu thú, dù như thế nào thì những yêu thú cấp thấp này sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, chi bằng mượn nhờ khí tức hỗn tạp của bầy yêu thú mà trốn thoát khỏi đây.

Nhưng Hàn Vũ Thiên đã đánh giá thấp sự tàn ác của thân ảnh bên trong hắc vân cuồng cuộn, một long trảo lần nữa giáng xuống đập mấy ngàn con yêu thú thành thịt vụn.

Long trảo nhấc lên lại truyền tới một âm thanh tràn ngập giận dữ nói:

"Nhân loại đáng c·hết, bản tôn nhất định sẽ diệt ngươi!"

Hàn Vũ Thiên lộn nhào lên một cành cây cổ thụ gần đó vẻ mặt vô cùng tức giận nói:

"Ta muốn xem thử, ngươi là ai mà muốn diệt ta?"