Trên đỉnh Võ Tàng các.
Hồng Trường Thiên mặt mũi tái nhợt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, thân thể run bần bật.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Mọi người im lặng, vẻ mặt tái nhợt, toàn thân phát lạnh.
Tuy nhuệ môn phái mình đều tập trung nơi đây nhưng vẫn bị kẻ địch dùng thế như cường công đánh cướp toàn bộ bí tịch Võ Tàng các!
Toàn bộ điển tịch võ học môn phái thu thập mấy ngàn năm, không chút dư thừa, quét sạch sành sanh!
Đây còn chưa phải quan trọng nhất, điểm chết người nhất là phe mình nhiều người như vậy nhưng từ đầu đến cuối không ai thấy được địch nhân, thậm chí kẻ địch trông ra sao cũng không biết, đối phương tới từ thế lực nào hay môn phái nào càng không chút manh mối!
Cảm giác thất bại mà không thể phát tiết này càng khiến người ta phát cuồng.
- Đối phương vô hình vô ảnh, hoàn toàn không có vết tích lần theo…
Sư thúc chưởng môn trấn giữ tại Võ Tàng các tầng cao nhất biểu hiện càng uể oải, chiến đấu cả đời, không ngờ lúc già lại thua nặng như vậy.
Hắn xem như người duy nhất của Thương Ngô môn chính diện đối địch với người tập kích, nhưng không thu hoạch được chút gì về đối phương, thậm chí đối phương ngay dưới mí mắt mình, ngay khi mình dốc hết tinh thần đề phòng, đoạt hết bí tịch bỏ đi!
Giờ khắc này ông lão chỉ có cảm giác muốn tự sát tạ tội.
- Vô hình vô ảnh? Hoàn toàn không có dấu hiệu lần theo?
Hồng Trường Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lại là… Không Cướp Trời?
Không Cướp Trời cường thế tàn phá bừa bãi tại Yến Tử sơn, ngay trong phạm vi quản lý của Thương Ngô môn, thân là chưởng môn, Hồng Trường Thiên đương nhiên biết một số tình huống người khác không biết.
Ví dụ như, đôi khi Không Cướp Trời sẽ thi triển một loại thủ đoạn vô cùng quỷ dị, có thể miễn dịch tất cả thủ đoạn công kích của đối thủ...
- Lại có phần không giống… Không Cướp Trời không thể hoàn toàn biến mất như hôm nay…
- Chưởng môn, chúng ta nên làm sao đây? Nhất định phải tìm cách ứng đối!
Những người khác trong lòng nóng như lửa đốt. Việc cấp bách bây giờ đương nhiên là đuổi bắt kẻ địch đoạt lại bí tịch môn phái, vãn hồi tổn thất, sao chưởng môn lại đột nhiên ngẩn người?
- Tra thì đương nhiên phải tra, nhưng truy kích ư? Không thể rồi!
Hồng Trường Thiên hít một hơi thật sâu, nói:
- Có thể không hiển lộ thân hình dưới công kích luân phiên của sư thúc, còn có thể lấy sạch Võ Tàng các của chúng ta, người này không đơn giản.
- Không nói những cái khác, chỉ riêng việc đối phương dính đòn Thiên Địa Tù Lung của sư thúc còn có thể kiên trì lấy hết toàn bộ bí tịch đã chứng minh mức độ tự tin của người này. Giờ muốn bắt đối phương khó như lên trời, có truy kích cũng chỉ uổng phí sức lực, tốn công vô ích…
Hồng Trường Thiên nói:
- Tạm thời án binh bất động đã… Lát nữa trải hết môn hạ đệ tử ra, xem xét động tĩnh môn phái xung quanh. Ngoài ra không ít công pháp bị trộm có đặc điểm rõ ràng… Cái này phải chú ý, đừng buông tha cho bất cứ dấu vết nào.
- Còn nữa, bốn người đuổi theo yêu miêu hôm nay…
Ánh mắt Hồng Trường Thiên lóe lên vẻ tán khốc:
- Trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương dễ dàng như vậy, thật đúng là… tội không thể tha thứ! Lát nữa tự đi lĩnh 100 Độc Long Tiên!
100 Độc Long Tiên!
Tất cả mọi người phía dưới nghe vậy đều hít một hơi lạnh.
Cái gọi là Độc Long Tiên chính là roi làm từ gân huyền thú, chuyên dùng để quất trừng phạt đệ tử vi phạm môn quy, nếu chỉ là roi thì cũng thôi, nhưng trên Độc Long Tiên đầy những gai ngược, một roi đánh xuống xé theo cả đống thịt, trừng phạt không thể nói là không nặng!
Lại chưa nói trong quá trình thụ hình, người chịu phạt còn phải phong ấn tu vi, chỉ dùng cơ thể tiếp nhận.
100 Độc Long Tiên quất xuống, người thụ hình cho dù không chết cũng chỉ còn nửa hơi thở.
Nhưng sắc mặt chưởng môn như sắt đá, đây đúng là tội không thể tha thứ, đám người mặc dù có lòng nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng cầu tình.
Sai lầm lần này trực tiếp đánh mất căn cơ môn phái!
Toàn bộ Thương Ngô môn im lặng như hến.
- Đúng rồi, nhớ chú ý những môn phái mới phát triển, bọn chúng cũng rất có động cơ gây án.
Hồng Trường Thiên mặt như sương lạnh, thần thái tiêu điều, thở dài:
- Thương Ngô môn từ khi tổ sư sáng lập môn phái, trải qua 2700 năm mới thu được Thiên Vận Kỳ… Giờ đã 3000 năm trôi qua, địa vị bản môn chẳng những không tiến thêm ngược lại đánh mất căn cơ môn phái, ngày sau bản tọa xuống cửu tuyền còn mặt mũi đâu yết kiến tổ sư…
Đám người mặt trầm như nước, trong lòng lạnh buốt.
Lời nói của chưởng môn cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Chẳng lẽ Thương Ngô môn… sắp chấm dứt?
- Nếu không tìm được những bí tịch bảo điển đó về…
Hồng Trường Thiên thở dài, lắc đầu không nói tiếp.
...
- Thưa chưởng môn, Mã Tinh Vân cùng Yến Đường trở về. Hai người này nói có chuyện quan trọng cầu kiến chưởng môn.
- Để bọn hắn đơi đi.
Lúc này nào còn hứng thú gì tiếp kiến môn nhân nghe chuyện quan trọng...
Hồng Trường Thiên liên tiếp ra lệnh, sau đó dẫn vài vị trưởng lão quay lại đại điện môn phái.
Chuyện hôm nay chí ít trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho dù với đệ tử bản môn cũng phải giữ bí mật nghiêm ngặt, nếu không nhẹ thì đệ tử môn phái sẽ bàng hoàng kinh hãi, nặng thì lòng người tan rã, chưa chiến đã bại. Trước khi thi đấu nếu lòng người bất ổn, vậy đúng là tai họa ngập đầu.
Bên ngoài.
Mã Tinh Vân cùng Yến Đường chờ được triệu kiến, trong lòng thầm bất đắc dĩ.
Khi xưa, hai người ra ngoài phát hiện có môn phái mới, khi trở về tất sẽ được chưởng môn tiếp kiến ban thưởng, môn phái cũng sẽ lập tức triển khai hành động nhắm vào, loại trừ tai họa ngầm...
Sao lần này… Rõ ràng là một môn phái cực kỳ có tiềm lực khai tông lập phái ngay dưới mi mắt mình, nhưng giới cao tầng lại có vẻ thờ ơ với chuyện này như vậy?
Thậm chí ngay trưởng bối môn phái thân phận cao một chút cũng không xuất hiện, coi mọi việc như không?
Thế này là sao?
Rõ ràng là tình báo rất quan trọng mà!
Cũng do hai người này căn bản không ngờ, môn phái mình gặp vận rủi lớn đến vậy cũng là do cả hai đi ra ngoài một chuyến, chọc phải một môn phái nhỏ… trực tiếp dẫn tới hậu quả ác liệt này.
Nếu để Hồng Trường Thiên biết môn phái bị trộm chính là vì hai tên này tới quấy rối người ta, khiến người ta nhắm vào Thương Ngô môn, sợ rằng sẽ rút gân lột da hai người tại chỗ!
Bên trong Thương Ngô môn lại đang nổi bão tố.
Tính tình chưởng môn sau khi đè nén hồi lâu, cuối cùng cũng phát tác.
Hắn vốn không muốn nóng nảy như vậy, nhưng giờ không nhịn nổi.
Chuyện hôm nay đâu chỉ phẫn nộ, còn cả đau lòng! Đau lòng cho môn phái của mình, rốt cuộc là sao? Rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, thế mà cũng thành công được?
Thật nực cười!
Nhất là đám người kia còn kêu oan ưởng, càng khiến chưởng môn tức giận mà không chỗ nào phát tiết.
…
- Oan uổng? Các ngươi oan ở đâu? Đuổi được con mèo con kia không?
- ... Không.
- Đuổi kịp không?
- ... Đuổi không kịp.
- Đuổi không kịp soa còn đuổi? Các ngươi biết trách nhiệm bản thân không? Chẳng lẽ cảm thấy mình rảnh rỗi không có việc gì làm?
Hồng Trường Thiên cảm thấy cơn giận của mình đang bùng nổ triệt để.
- Ta hỏi các ngươi, ở nơi trọng địa như vậy đột nhiên xuất hiện một con mèo, chẳng lẽ các ngươi không thấy lạ?
- Ta hỏi các ngươi, con mèo như vậy, các ngươi đều cảm thấy đáng yêu, đều cảm thấy hứng thú… Thế nhưng yêu thú dạng này rõ ràng là thú nuôi, vậy các ngươi có nghĩ tới, thật ra nó có chủ nhân hay không?
- Các ngươi cứ thế đuổi theo con mèo? Đầu óc các ngươi ở đâu? Cho chó ăn rồi? Mặt mũi đâu mà kêu oan uổng?