- Lão thần oan uổng a!
Thu Kiếm Hàn có lý mà không nói được.
“Muốn trị tội ta, nói lý do trước a”
- Lão thần chưa bao giờ lừa gạt bệ hạ… bệ hạ định tội này cho thần, thần không dám nhận.
- Lão già, ngươi còn không nhận tội!
Hoàng đế bệ hạ tức đến thở hổn hển.
- Nhân chứng vật chứng đều có đủ! Ngươi còn dám chối sao!
Thu Kiếm Hàn có chút mơ hồ:
- …
- Hừ! Mật tín! Mật tín!
Hoàng đế bệ hạ một tay chỉ vào mũi Lão nguyên soái, nói:
- Lấy ra cho Trẫm xem, không lấy chính là tội khi quân!
- Mật tín?! Mật tín nào?!
- Mật tín Thiết Tranh đưa ngươi, chính ngươi vừa mới nói!
Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ rất dữ tợn, lại mang theo chút đắc ý:
- Ta sớm biết hai sư đồ các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu! Lại dám khi quân dấu giếm Trẫm!
Đến đây Lão nguyên soái lập tức nhớ tới, lời khi nãy lão mới nói: Hơn nữa, trong mật tín Thiết Tranh có nói, năng lực Phong Hỏa song tôn biểu hiện ra, so với trước đây kém rất nhiều…
Mà trông tấu chương dâng cho Hoàng đế bệ hạ lại không có điểm này.
Lập tức sắc mặt Lão nguyên soái khẽ co giật.
…
Một quân một thần, hai người hồ nháo một trận. Hoàng đế bệ hạ cũng biết bản thân mới rồi có chút suy nghĩ hão huyền. Thở dài nói:
- Thu lão! Tiểu tử Vân gia kia hiện đang làm gì?
Thu Lão nguyên soái nói:
- Nghe nói… mấy thang qua chưa từng ra ngoài, chỉ ở trong nhà… nuôi mèo…
- Nuôi mèo?!
Hoàng đế bệ hạ tức xạm mặt lại:
- Tên khốn này!
Thu Lão nguyên soái bĩu môi.
Sau buổi gặp tối hôm đó, Hoàng đế bệ hạ rời đi với vẻ mặt rất thất vọng. Nhưng lập tức sai ngươi mang mật chỉ tới cho lão: Mật thiết chú ý Vân Dương!
Vì việc này, Lão nguyên soái phái tới ba mươi tên mật thám tinh nhuệ của quân bộ đi tra xét. Bao phủ toàn bộ Vân phủ, có thể nói là giọt nước cũng không lọt.
Nhất cử nhất động của Vân phủ đều lọt vào mắt mật đám mật thám.
- Vân phủ vẫn quạnh quẽ như vậy?
Hoàng đế bệ hạ hỏi.
- Tạm được.
Lão nguyên soái cười khổ:
- Hắn có một tên quản gia, tên này vốn đã là cao thủ, gần đây lại như có chút đột phá, càng mạnh thêm một chút. Hơn nữa, không biết tiểu tử kia từ nơi nào tìm đến… một cao thủ còn mạnh hơn tên quản gia kia…
- Nghe nói là lúc trước đấu với Huyền thú…
Thu Kiếm Hàn đã sớm điều tra chuyện này. Giải thích tỉ mỉ cho Hoàng đế bệ hạ một lần, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng có chút cảm giác ly kỳ cổ quái:
- Tùy tiện nhặt được một ngươi? Lại là một cao thủ? Hơn nữa lại trung thành với hắn?
Hoàng đế bệ hạ chép chép miệng:
- Người… đầu óc ngu si, có ơn tất bao như vậy… sao Trẫm không nhặt được vài người a?
Lão nguyên soái ngẩng mặt nhìn trời.
- Gần hai tháng trước, Vân Hầu vào cung cùng Trẫm nói chuyện.
Hoàng đế bệ hạ cười ha ha, trong mắt thêm vài tia tâm tình phức tạp rồi lại biến mất:
- Trẫm hỏi hắn một câu, bao lâu nay ngươi chưa lập gia đình, từ lúc nào lại xuất hiện một tên nhi tử lớn như vậy?
Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái lập tức cảm thấy có chút hứng thú:
- Vân Hầu nói như thế nào?
- Đây là lần thứ sáu Trẫm hỏi hắn vấn đề này.
Hoàng đế bệ hạ nói:
- Trước đó hắn đều nói với ta chuyện này ta không cần quản. Nhưng lần này cách nói của hắn đã thay đổi.
- Hắn nói… dù sao hắn cũng không tạo phản, ngươi hỏi tới hỏi lui có ý gì?
Hoàng đế bệ hạ cười khổ.
Khóe miệng Thu Lão nguyên soái có chút giật giật.
Còn có thể nói như vậy a?!
- Nhưng câu nói này của hắn khiến Trẫm rõ một điều.
Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói:
- Vân Dương, không phải con ruột của Vân Hầu.
Thu Lão nguyên soái rất muốn nói một cầu: chuyện này có quan hệ với ngươi sao? Ngươi quan tâm như vậy làm cái gì?
Nhưng lao lập tức nhớ đến: chuyện này, đúng là có quan hệ với Hoàng đế bệ hạ. Nếu Vân Dương là con ruột của Vân Hầu, vậy hắn chính là huyết mạch của Hoàng gia!
May là không phải. Trong lòng Thu Lão nguyên soái dâng lên một cảm giác may mắn.
Hoàng đế bệ hạ nói:
- Chú ý một chút thì tốt hơn.
- Ta luôn có cảm giác, tiểu tử kia không đơn giản…
Hoàng đế bệ hạ cau mày.
- Ta cũng cảm thấy, tiểu tử này không đơn giản…
Lão nguyên soái cũng cau mày.
Quân thần hai người đều như có điều suy nghĩ.
- Lần này Cửu Tôn hiểu linh…
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hai chữ “hiển linh” này:
- Tiểu tử này… không có động tĩnh gì a?
Thu Kiếm Hàn lắc đầu:
- Không chút động tĩnh.
- …
…
Vân đại thiếu không chút động tĩnh trong lời Lão nguyên soái nói, đúng thật là hiện tại không chút động tĩnh!
Giờ phút này hắn đang nằm bệt trên giường, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt móp méo, một bộ hữu khí vô lực, cả người như một bộ khô lâu.
Thời gian này, Vân Dương mệt tới cơ hồ muốn chết. Toàn bộ tinh thần thể lực của hắn đều cạn kiệt.
Đã năm mươi ngày, Vân Dương chưa từng chợp mắt. Huyền Phong quyết còn có chút dễ tu luyện, phong vân nhất thể, Vân Dương chỉ tốn có mười mấy ngày liền có thể mở cửa của Phong Tôn, lấy được Huyết Sát Đại Pháp.
Nhưng sau khi cầm Huyết Sát Đại Pháp về nhà, với sự tương trợ của Lục Lục, lại có hai viên Giao Long châu tiếp sức, càng có vô số mỹ ngọc cung cấp tinh khí, bản nguyên sinh khí của Lục Lục không ngừng vận chuyển, vậy mà cũng mất tới tám ngày trời mới luyện thành tầng đầu, mở ra gian phong của Huyết Tôn…
Từ trong phòng của Huyết Tôn thu được Kinh Lôi quyết của Lục ca, nhưng Kinh Lôi quyết so với Huyết Sát Đại Pháp càng thêm khó luyện, Vân Dương không ngủ không nghỉ luyện liền mười hai ngày mới nhập môn tầng một, từ đó mới mở ra phòng của Lục ca, từ trong phòng của Lục ca mới lấy được Tinh Hỏa quyết của Ngũ ca.
Sau đó một trận tu luyện hôn thiên địa ám chân chính bắt đầu.
Chiến báo không ngừng được truyền về, Thiết Tranh rõ không phải đối thủ của Hàn Sơn Hà, tài chỉ huy xuất thần nhập hóa của Hàn Sơn Hà đã là đỉnh phong thiên hạ. Thiết Tranh mặc dù cũng thuộc tầng tuyệt thế chiến tướng, nhưng so với nhất thế Quân thần, lại có chút kém xa.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thảm bại.
Vân Dương nhất định phải luyện thành tầng ba Huyền Phong quyết cùng với tầng ba Tinh Hỏa quyết, trước khi đại quân của Thiết Tranh hoàn toàn tan tác. Đây là yêu cầu tối thiểu mà hắn phải đạt thành.
Nếu không hắn có xuất hiện trên chiến trường, e cũng không có nửa điểm tác dụng.
Trong thời gian đó, Vân Dương cơ hồ rơi vào trong điên cuồng tu luyện, Lục Lục không ngừng bị hắn nghiền ép, tới mức muốn bãi công. Năng lượng trong hai viên Giao Long châu cũng cơ hồ bị rút sạch…
Sau nửa tháng, Vân Dương mới đột phá tầng ba Tinh Hỏa quyết.
Sau đó hắn lập tức xuất quan chạy tới chiến trường. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, rốt cục kịp thời đuổi tới.
Sau khi hoàn thành, lại suốt đêm chạy về, mấy ngày nay vẫn nàm liệt giường, không nhích nổi một ngón tay. Lần tiêu hao này, khiến Vân Dương cảm giác hắn đang trong trạng thái lúc nào cũng có thể ô hô ai tai.
Nhưng nhìn thấy đại quân cao hứng ăn mừng, bách tính ven đường nhảy câng hoan hô, vô số tàn quân mặt mày hớn hở…
Trong lòng Vân Dương chỉ có một cảm giác.
Giá trị!
Đáng giá!
Nhất là nhìn thấy, tàn quân ở ngoài Thiên Đường thành như ong vỡ tổ chạy về phía người nhà của mình, ai nấy đều vui tới phát khóc…
Những nụ cười như trút được gánh nặng…
Vô số lão nhân, gương mặt nhăn nheo tràn đầy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy thân nhân trở về, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng kia còn sáng hơn nhật nguyệt…
Những hán tử không sợ sinh tử chiến trường, không kìm được nước mắt, cười ha ha nâng con nhỏ xoay vòng trân không trung, một nhà vui vẻ phát khóc.
- Đây chính là nhưng gì ta bảo vệ a.
Vân Dương nằm trên giường, nhớ lại khung cảnh mới xảy ra, từ đáy lòng nở ra nụ cười, rất vui vẻ.
Từ khi các huynh đệ xảy ra chuyện, đầy là lần đầu tiên Vân Dương cảm giác đáy lòng vui vẻ.
- Người sống trên đời, có việc không nên làm, lại có việc tất phải làm.
- Nam tử hán đại trượng phu, có năng lực mà đi làm, chính là anh hùng. Có năng lực mà không làm, chính là tội nhân!
- Đây là tổ quốc của ta! Là thân nhân của ta!
- Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, thế là đủ!
- Nhưng, ta càng cảm thấy tịch mịch…
…
Sau một trận đại chiến, Ngọc Đường cuối cùng cũng có một thời kỳ an tĩnh thái bình.
Vân Dương cũng được yên tĩnh một đoạn thời gian, hắn cũng không có cách nào. Vạn dặm bôn tập, liên tục tiêu hoa. Lại cưỡng ép vận chuyện Huyền Phong quyết cùng với Tinh Hỏa quyết tầng ba phát huy uy lực tầng thứ tư…
Hắn nằm trên giường an tĩnh hơn nửa tháng, mới coi như khôi phục một chút. Bước nhẹ một chân xuống giường, chỉ cảm thấy hai chân như giẫm trên bông.
Lão Mai cùng với Phương Mặc Phi trăm mối không cách giải.
Trong khoảng thời gian này, hành vi của công tử vô cùng quái lạ. Luôn có một lại cảm giác đột phá truyền ra… nhưng nó lại lặp đi lặp lại…
Liên tục đột phá khoảng vài chục lần… sau đó an tĩnh một thời gian, rồi chợt suy yếu thành cái dạng này.
Hai người nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cục xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Vân Dương cũng không nghĩ đến, hậu quả mà hắn liều mạng lại nghiêm trọng như thế. Mấy ngày nay hắn không động được chút huyền khí, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Thời gian này Vân Dương ân an ổn ổn nằm trên giường, còn Thu Lão nguyên soái thực sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Lão nguyên soái nói chuyện với Hoàng đế bệ hạ trở về, liền phát hiện bầu không khí rất quái dị, qua vài ngày lại càng thêm quái dị. Mặc kệ lão đi đến chỗ nào, luôn có một cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào lão.
Hơn nữa loại cảm giác này ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng Lão nguyên soái cũng cảm giác được, những ánh mắt này không có sát ý, cũng không có ác ý!
Rốt cục là chuyện gì?
ở kinh thành, có thể làm được chuyện này, lại không mang theo ác ý, chỉ có một tổ chức: Cửu Thiên chi lệnh!
Nhưng vì sao Cửu Thiên lại chú ý lão?
Tình huống như vậy chỉ kéo dài mười ngày liền biến mất, hết thảy lại khôi phục bình thường chỉ sau một buổi sáng. Tựa như cái cảm giác mơ hồ kia là do Thu Lão nguyên soái tự mình phỏng đoán.
Mọi chuyện như chưa từng phát sinh.
Trong lòng Thu Lão nguyên soái thầm biết rõ, nhưng không có bất cứ hành động gì.
Nhưng trong lòng lão lại khẳng định một điều: Cửu Tôn, tất còn người sống!
Nhưng lần xuất thủ này cũng có chút lực bất tòng tâm… cho nên thời gian này Cửu Thiên chi lệnh rất khẩn trương. Thậm chí, có lẽ Cửu Thiên chi lệnh cũng không biết vị lão đại nào xuất thủ… họ muốn xem phản ứng từ chỗ của lão…
Kết luận này khiến Lão nguyên soái rất vui vẻ.
Mặc dù tư vị bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái, nhưng đêm nay Lão nguyên soái vô cùng phấn chấn, tự rót trà ngồi uống một mình, bộ dạng thỏa mãn.
“Mặc dù không biết ai còn sống.”
“Nhưng chỉ cần có người còn sống.”
“Lão phu đã thỏa mãn!”
Hiện tại mặc dù Vân Dương đã có thể hoạt động, nhưng hắn còn rất yếu ớt, muốn ngay lập tức đối phó Tứ Quý lâu cũng hữu tâm vô lực. Cho nến hắn vẫn là đợi trong nhà. Cũng không đi ra ngoài.
Nhưng sớm một ngày.
Vân phủ đột nhiên nhận được một tấm thiệp mời.
Thiệp mời tới từ Thanh Vân phường.
Vân Túy Nguyệt mời Vân công tử đến Thanh Vân Phương, nói là có tiết mục ca múa mới, mời Vân công tử đến xem.
Khi Lão Mai đem thiếp mời chuyển cho Vân Dương, lão rõ ràng nhìn thấy, trên gương mặt tiều tụy của Vân Dương có ánh lên một nỗi lo sợ nghi hoặc, đó là một loại bản năng muốn trốn tránh gì đó.
- Ta sẽ đến đúng giờ.
Vân Dương nhắm mắt lại nói.
…
Thanh Vân Phường.
Vân Dương vừa đi vào, liền bị Vân Túy Nguyệt lôi kéo vào mật thất.
Trong mật thất bí mật nhất của Vân Túy Nguyệt…
- Là hắn! Có phải là hắn hay không! Có phải là hắn xuất thủ hay không?
Sắc mặt Vân Túy Nguyệt sáng bừng lên.
Quang mang bắn ra từ trong mắt như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời!
Tràn đầy hy vọng, tràn đầy sinh cơ!
Tràn đầy ước mơ!
- Phong Hỏa song tôn xuất thủ trợ chiến! Đúng không? Đúng không?
Khuôn mặt kích động của Vân Túy Nguyệt hoàn toàn đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi trong sự vui sướng, vui đến phát khóc:
- Hắn quả nhiên không chết, ô ô… cảm ơn trời đất… cảm ơn trời đất…
Vân Dương hoàn toàn đứng hình.
Nhìn Vân Túy Nguyệt cuồng hỉ, hắn cảm giác cổ họng mình như bị mấy tòa núi lớn chặn lại.
Nói không ra lời.
-----------
Phóng tác: xonevictory