Thiên Đường thành tựa như trở nên hoang vắng hơn không ít.
Nó như mất đi cái áo phồn hoa của ngày xưa.
Ngay cả những người cao đàm khoát luận trong các tửu lâu cũng đều ít đi... Tất cả mọi người đều sinh hoạt một cách trầm mặc. Trầm mặc chú ý... Tin tức ngoài tiền tuyến chuyển về!
Nhưng, tại một góc khuất nào đó...
Những tay côn đồ ngày thường ý thế hiếp người, bắt nạt thôn dân lương thiện, những kẻ đó, từng đám, từng đám... chết.
Có những kẻ bị Huyền thú giết. Nhưng cũng có những kẻ là chết dưới đao kiếm. Mà mật thám trong quân đội, cũng được Lão Nguyên soái toàn lực huy động.
Trước đó, Lão Nguyên soái bận trăm công ngàn việc, những việc như thế này lão không chú ý tới. Nhưng lần này, dưới tình cảnh bi tráng của đội quân tàn tật đó, lão hạ ngoan tâm.
- Phàm là kẻ ức hiếp gia quyến các tướng sĩ xuất chinh, phàm là kẻ ức hiếp gia quyết tướng sĩ hy sinh, phàm là kẻ ức hiếp gia quyến của tướng sĩ tàn tật... Giết không tha!
Lúc Lão Nguyên soái hạ mệnh lệnh này, hai mắt lão đỏ phừng như lửa, phần vì xúc động mà các tướng sĩ đem lại, phần vì giận dữ với những kẻ lưu manh ác ôn.
Cùng lúc đó, Hoàng đế cũng xuất động mật vệ, Lãnh Đao Ngâm lão tướng quân cũng truyền lệnh cho thủ hạ tâm phúc. Hơn nữa, pháp luật Ngọc Đường cũng vì điều này mà thay đổi. Tất cả, đều hướng đến các tướng sĩ nơi tiền tuyến...
Kẻ phạm tội, nhất định bị xử nặng!
Chính vì vậy, lưu manh côn đồ trên phạm vi toàn Ngọc Đường đều gặp phải đả kích, tên nào muốn tiền, ra đường thu phí bảo hộ, nói không chừng, có tiền mà không có đầu dùng....
...
Một trận chiến giằng co tàn khốc tới cực điểm.
Đông Huyền hắc kỵ của Hàn Sơn Hà, đội quân mạnh nhất thiên hạ, gặp phải Thiết quân hung mãnh, cũng tung ra hết sức của mình.
Trận chiến này, hươu chết vào tay ai, cũng khó mà đoán trước.
Viện quân không ngừng được đưa đến chiến trường. Nhưng, tất cả cao tầng đế quốc đều rõ một điểu, chân chính có thể quyết định thắng bại của trận chiến, duy chỉ có mười vạn Thiết quân của Thiết Tranh.
Đây mới thực là, lực lượng mạnh nhất mà Ngọc Đường có thể đem ra lúc này.
“Nếu Cửu Tôn đại nhân vẫn còn...” Vô số người Ngọc Đường đều đang thầm nghĩ.
Nếu Cửu Tôn vẫn còn. Khỏi phải nói, Đông Huyền hắc kỵ căn bản không dám xuất động.
Chuyện tình như nguy hiểm như chồng trứng này sao có thể xảy ra?
Những lời như vậy, tạo thành một cơn sóng dư luận chủ lưu trong Ngọc Đường quốc, từ tiệm cơm quán rượu đến khách sạn quầy hàng... Mỗi khi đàm luận đến mấy lời này, đều thở dài khôn nguôi.
- Nếu Cửu đại nhân vẫn còn, Hắc kỵ dám đến?
- Nếu chín vị đại nhân vẫn còn, ngay cả Hàn Sơn Hà cũng không dám bước ra khỏi cửa!
- Ai... Nếu chín vị đại nhân vẫn còn sống...
- Thật tốt biết bao!
- Thiết cốt quan, hình như không cách chỗ Thiên Huyền nhai mà chín vị đại nhân gặp nạn xa mấy...
Có người thần sắc thẫn thờ nói:
- Thật muốn đi tế bái chín vị đại nhân...
- Cái gì mà không xa? Ngươi hồ đồ rồi a? Thiên Huyền nhai là ở phía sau Thiết Cốt quan, ở trong cảnh nội Ngọc Đường của chúng ta!
- Cửu đại nhân bị ngộ hại trong nước?! Sao có thể?
- Ai...
Ngày mười lăm tháng bảy.
- Hai mười vạn đại quân Đông Huyền bày trận, triển khai quyết chiến với Thiết Tranh tướng quân.
- Tình hình trước mắt hai bên giằng co... Song phương gần năm mươi vạn quân đang ác chiến trước Thiết Cốt quan... Bất phân thắng bại!
- Nhưng quân ta thương vong thảm trọng...
Tin tức từ tiền tuyến truyền tới như mưa...
Tâm tình người Ngọc Đường cũng ngày càng nặng, lòng của mỗi người đều dâng lên đến tận cổ...
Chiến tranh không ngừng mà tiếp tục giằng co...
Đại quân Thiết Tranh xuất quân đã đến ngày thứ bốn mươi lăm.
Vân Dương từ trong mật thất bế quan đi ra.
Hiện tại, tiền tuyết đã sắp vỡ đến nơi.
Sau khi Vân Dương xuất quan, không nói hai lời, lập tức chuyển thân, một đường hướng đông.
Gió nổi mây phun.
Một đạo mây trắng kỳ lạ từ dưới đất phóng lên trời cao, dưới sự thúc dục của gió, gấp gáp ung dung mà đi!
Gió Thiên Đường thành bỗng tăng mạnh.
Hô hô hô...
Lão Nguyên soái ngẩng đầu nhìn quảng trường Thiên Đường thành,Thiên Đường long kỳ bỗng nhiên phần phật đón gió, yên lặng hồi lâu. Loại cảm giác này, rất quen thuộc a...
Từng có lúc. Gió nổi lên thì vẫn dũng. Vân dũng, thì lôi chấn. Lôi chấn, thì Thổ long đằng, kim quang diệu, sóng cuộn trào, cự mộc ngút trời, ánh lửa lấp lánh, huyến sắc đầy trời!
Bây giờ, gió lại lên!
- Chỉ tiếc, Cửu Tôn chi uy, khó mà tái hiện.
Lão Nguyên soái chắp hai tay sau lưng, thần thái tiêu điều, thở dài một tiếng.
...
Trước Thiết Cốt quan.
Tiếng chém giết rung trời.
Hai quân giao chiến, mưa tên bay vùn vụt trên đầu, chưa từng ngừng lại dù chỉ một phút.
Đây không phải mấy trăm mấy ngàn người, mà là mấy vạn, mấy chục vạn binh sĩ đang giao chiến.
Phốc!
Một mũi tên bay qua trước mắt Thiết Tranh, sắc mặt Thiết Tranh vẫn bình tĩnh như sắt thép làm thành, mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
Hắn đứng tại chỗ cao, sau lưng khoác hoàng kim chiến bào, trong tay huy vũ long thương hai trượng rưỡi, bình tĩnh ngồi trên Truy Phong Xích Viêm Câu thần tuấn vô song, đỉnh đầu đội kim khôi, trên eo đeo trường kiếm.
Hắn ở chỗ này, cưỡi ngựa hùng trì, lạnh lùng quan sát chiến trường.
Thân là tam quân chi soái, hắn biến, giờ này hắn nên ở trong trướng soái. Những đối mặt với Hắc kỵ Đông Huyền do Hàn Sơn Hà dẫn dắt điên cuồng tấn công, hắn chỉ có thể đứng ở chỗ này.
Lù lù bất động! Hắn muốn cho tất cả các tướng sĩ đang tác chiến, chỉ cần quay đầu liền có thể thấy, đại soái của bọn hắn đang đứng ở đây, như một tòa đại sơn trầm ổn!
Vẫn đứng ở đó!
Coi như trời có sập xuống, đại soái vẫn sát cánh chiến đấu cùng với họ.
Hai quân giao chiến, mấy vạn binh mã chém giết lẫn nhau.
Phía trước, một đội kỵ binh, thần sắc sâm nghiêm, từ người đến ngựa đều mang một màu đen huyền ảo! Dù cho tiếng chém giết vang vọng ngập trời, những chi kỵ binh này vẫn trầm tĩnh bất động, tựa như một núi băng vạn năm.
Ngay cả ngựa dưới thân họ cũng yên tĩnh như chủ.
Một cỗ khí thế áp bách vô hình tỏa ra.
Đó là một loại lãnh đạm mà chỉ có chiến binh vào sinh ra tử mới có được! Bọn hắn căn bản không đem sinh tử đặt vào trong mắt.
Trong mắt bọn hắn, không có sinh tử thắng bại, chỉ có giết chóc!
Một chi kỵ binh tương tự xuất hiện trong Ngọc Đường quân, hai chi kỵ binh này từ cách ăn mặc tới phong thái lãnh đạm đều giống hệt nhau.
Chỉ khác là, Hắc kỵ của Đông Huyền mặc Hắc y khoác Hắc giáp, cưỡi Hắc mã, đội Hắc khôi, mang Hắc bào.
Còn Thiết kỵ, ngoài những trang bị đó ra còn mang theo một cái mặt nạ mà bạc. Chỉ có mang lên chiếc mặt nạ này, người một nhà mới có thể phân biệt lẫn nhau.
Song phương đều hung tợn nhìn đối thủ, trong mắt họ không còn gì khác. Sinh tử thành bại chiến trường, giờ khắc này đều không được đặt vào trong mắt họ.
Thiết Tranh ngang nhiên đứng đó, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, tỉnh táo hơn nhật nguyệt.
Hắn tựa như tảng đá ngầm bất động trong cuồng phong đại lãng, lặng lẽ quan sát diễn biến trên chiến trường, ung dung điều binh khiển tướng, đem tất cả năng lực mỗi một chi quân đội phát huy đến tận cùng.
Mỗi một đội ngũ được tung ra chiến trường, đều đánh tahwngr vào điểm yếu của đối thủ. Nhưng đối phương lập tức làm ra phản ứng, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Mỗi một thủ thế trên tay Thiết Tranh xuất ra, đều tựa như chém đinh chặt sắt, tư thế thậm chí tràn đầy vẻ ưu nhã tiêu sái.
Mỗi một vị tướng quân bên cạnh đều sùng kính, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn, cẩn thận tỉ mỉ tiến hành theo mệnh lệnh của hắn, bọn hắn biết rất rõ, không phải chi đội ngũ nào cũng có được chủ soái anh minh dường này.
Cũng không phải vị thống soái nào cũng có thể làm đến mức phòng thủ một giọt nước không lọt như vậy.
Chủ soái ổn định trầm tĩnh, chính là thuốc an thần dành cho tướng sĩ tam quân.
Chủ soái như vậy mà vẫn còn, quân đội sẽ không thất bại!
Trên mặt Thiết Tranh tỉnh táo, nhưng trong lòng lại sớm như dầu sôi. Hắn biết, mình đa sắp chống không nổi nữa. Trí mạng sát chiêu của đối phương còn không có tung ra.
Hàn Sơn Hà, từ đầu tới giờ vẫn chưa từng xuất thủ!
Đại quân đang cùng Thiết Tranh hắn loạn chiến, chỉ là tam đại tướng quân dưới trướng của Hàn Sơn Hà. Thậm chí, ngay cả hai vạn hắc kỵ lộ ra kia, cũng không phải là át chủ bài của Hàn Sơn Hà.
Hắn nhất định còn có hậu chiêu.
Nhưng, hậu chiêu đó đến cùng ở đâu?
Bên trong gương mặt tỉnh táo đó, là những vô vàng suy tư vội vàng.
Chiến đấu sau đó chỉ có thể là tiêu hao chiến, nhưng hắn lại tiêu hao không nổi. Thiết Tranh rõ ràng, tất cả các viện binh, có thể tới thì đều đã tới.
Sau này, trong nước muốn duy trì hắn mà cũng không có lực.
Nhưng binh mã tiếp viện của đối phương lại không ngừng kéo đến.
Phía sau hắn là Thiết Cốt quan, nếu Thiết Cốt quan vẫn chưa từng bị công phá, hắn hoàn toàn có thể dựa vào hùng quan này mà ngăn chặn Đông Huyền, coi như Hàn Sơn Hà dốc hết quốc lực Đông Huyền tới đấy, hắn cũng có tự tin đem hết thảy ngăn cản bên ngoài.
Coi như không ngăn được, hắn cũng có thể liều mạng, đồng quy vu tận với đối phương.
Nhưng, Đông Huyền đã từng công phá Thiết Cốt quan, hơn nữa sau khi công phá lại phá hư hoàn toàn các kết cấu. Khi hắn đem quân đuổi tới chiến trường, đối phương đã kịp thời rút khỏi Thiết Cốt quan.
Dưới tình huống như vậy, coi như toàn thân Thiết Tranh đều do gan tạo thành, cũng tuyệt không dám trú đóng trong Thiết Cốt quan này.
Chỉ có thể dựng trại trên bình nguyên bên ngoài Thiết Cốt quan, cùng đối phương giằng co.
Ai biết được, sau khi đối phương công phá Thiết Cốt quan, có lưu lại những cạm bẫy độc ác nào đó? Coi như không có bố trí, nhưng ngày cả Quan tường đều đã sập, còn nói cái gì mà thủ quan?
Đối phương rõ ràng đến đây tiến công, nhưng hoàn cảnh hia bên lại là đối chiến trực diện.
Sau lưng Thiết Tranh có ba vạn thiết kỵ. Từ đầu đến giờ, mặc kệ thế cục biến hóa thế nào, hắn vẫn chưa từng dụng đến chi thiết binh này. Bọn hắn ăn tốt nhất, ở cũng tốt nhất!
Nếu một khi cuộc chiến đến hồi bại, ba vạn thiết kỵ này chính là át chủ bài liều mạng cuối cùng của hắn.
- Ô ô...
Tiếng kèn hiệu trầm muôn vang lên trong doanh trại của đối phương.
Một dòng lũ đen ngòm, chậm rãi chuyển động, từ chậm đến nhanh, từ từ tạo thành mũi tiến công sắc bén. Tiếng bước chân chỉnh tề kia, tựa như tiếng chuông gọi hồn.
Tại một giây ngay khi tiếng kèn lệnh vang lên, Thiết Tranh không chút do dự phất tay, trống trận đồng thời vang lên. Năm ngàn thiết kỵ chỉnh tề xuất động.
Hai chi đội ngũ, như hai đạo hắc long cuồng nộ lao trên chiến trường. Hai nhánh quân đội, không có bất kỳ một ai gầm rú.
Ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có.
Cứ như vậy, ai nấy trầm mặc chiến đấu, tất cả đều chiến ý điên cuồng, sự liều sĩnh cùng sát khí được lộ rõ.
Hai chi kỵ binh tựa như nộ long, trong sự trầm mặc va vào nhau.
Trong nháy mắt, kể cả Thiết Tranh lẫn tướng linh bên Đông Huyền, con ngươi hia người lập tức co rút lại.
Sóng máu bài không mà lên!
Tinh nhuệ đối tinh nhuệ!
Hắc kỵ mặt không biểu tình, không thèm nhìn đồng đội ngã xuống bên cạnh, trong mắt họ chỉ có binh khí trên tay cùng với đối thủ trước mắt, điên cuồng vọt lên. Thiết kỵ, người người đeo mặt nạ sắt, lẳng lặng tiếng công.
Đây là chiến trường, tất cả lấy binh khí cùng sinh tử để giao tiếp!
Phốc phốc...
Thiết kỵ Ngọc Đường do phó thống lĩnh thiết kỵ Ngô Quân Đao xuất lĩnh. Trường thương trong tay Ngô Quân Đao đâm ra như mưa, điểm điểm hàn tinh hiện lên, từng đạo hắc ảnh bị hắn bốc lên, rơi xuống, chiến mã cuồng chạy, một khắc không ngừng, hắn xuất linh binh lính dưới trướng, tựa như một thanh đao sắc bén, đêm thẳng vào nội bộ địch.
Mà đối phương, cũng sử dụng chiến thật tương tự, vọt thẳng vào trong trận doanh thiết kỵ, ngoại trừ âm thanh binh khí va chạm, hết thảy đều diễn ra trong trầm mặc, song phương đều tiến đến phía trước.
Song phương đều đang tử vong!
Ầm!
Một bóng người màu đen bị chiến mã đụng bay rơi xuống đất, đang muốn đứng lên, nhưng, vô số tuấn mã lao nhanh nhanh chóng che mắt hắn.
----------------
Phóng tác: xonevictory