Vân Dương cầm túi thơm trong tay, khi hắn nhìn Kế Linh rời đi không chút quay đầu lại, trong lòng nhiều ít có chút hoài cảm.
Khẽ thở dài một tiếng, Vân Dương thu túi thơm vào trong lòng, toan tiến về phía trước.
Đột nhiên cảm giác được Lục Lục đang xao động.
- Sao vậy?
Vân Dương mẫn cảm nghĩ đến cái gì đó:
- Chẳng nhẽ cái túi thơm này có vấn đề?
Vân Dương đem túi thơm cầm trên tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo mấy cái, quả nhiên, bên trong có một hạt châu căng tròn, xoa nhẹ viên châu trong túi, Vân Dương bắt đầu có chút suy nghĩ.
Mở túi ra xem, chỉ thấy trong từng mớ hương liệu, có một hạt châu tròn trịa, nhỏ cỡ đầu ngón tay, không ngừng phát ra một vầng sáng mông lung.
Loáng thoáng, còn toát ra một mùi thơm sâu kín.
Vân Dương cầm hạt châu trên tay xem xét, chỉ thấy mặt ngoài của hạt châu có một đám mây đang lưu chuyển, nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng lại có một đầu Thanh Long nho nhỏ đang thôn vân thổ vụ, ung dung lướt qua trong đám mây mù.
- Giao Long Châu!
Vân Dương giật nảy cả mình!
“Đây… Đây quả thực là vô giới chi bảo! Nếu chỉ luận giá trị bình thường, Phượng Minh bảo đao mà hắn tặng cho Kế Linh, so với Giao Long Châu này, quả thực là một trời một vực!”
Giao Long Châu, tên như ý nghĩa, chính là Bảo châu lấy ra từ trên người Giao Long.
Giao Long, đã gần như siêu thoát khỏi phạm trù Huyền thú, thuộc về Cửu phẩm đỉnh phong Huyền thú. Hoặc có thể nói, là do Huyền thú chỉ phân Cửu phẩm, vì vậy chỉ có thể xếp Giao Long vào hàng cửu phẩm đỉnh phong.
Nếu như trên thế giới này mà Huyền thú phân ra thập nhị phẩm, vậy nhất định Giao Long phải thuộc hàng Thập nhị phẩm đỉnh phong!
Một đầu Giao Long, toàn thân đều là bảo vật.
Huyết nhục da gân cốt, đều là bảo bối khiến võ giả trong thiên hạ mơ ước tha thiết a!
Nhưng đặc biệt, quý trọng hơn cả là Giao Long Châu trong Giao Long cốt tủy (xương sống)!
Giao Long có 24 tiết xương sống, trong mỗi một tiết đều có một viên Giao Long Châu. Giao Long Châu cũng chính là mệnh nguyên vị trí của một đầuGiao Long, nơi đây tập trung tất cả tinh hoa một thân của Giao Long. Hơn nữa, trong mỗi một khỏa Giao Long Châu đều ẩn chứa một bộ phận Long hồn.
Một người, nếu đeo Giao Long Châu ở trên người, như vậy có thể tùy thời tùy khắc mà hấp thu được long hồn chi lực, tinh hoa Giao Long chi lực. Coi như đối với võ giả đỉnh phong cấp Đại tông sư cũng mang đến tác dụng không nhỏ!
Hơn nữa, trong Giao Long Châu ẩn chứa Thiên Đạo chi lực. Nếu một vị Đại tông sư có thể mỗi ngày cảm ngộ lực lượng ẩn chứa bên trong Giao Long Châu, thậm chí có thể thông qua đó để ngộ được truyền thừa của Thượng Cổ Long Thần, từ đó trong nháy mắt phá toái hư không!
Loại vật này, dùng “Vô giới chi bảo” cũng không đủ để hình dung nó!
- Nha đầu này…
Vân Dương thở dài một tiếng.
Hắn cảm thấy tâm tư càng thêm nặng trĩu.
Cứ như vậy mà đem bảo bối này ném ở chỗ ta… nàng thực sự đúng là cam lòng a…
Hắn quay đầu lại, phương xa đã không còn bóng dáng người đó. Lúc này, đám người Kế Linh đã sớm rời khỏi thành.
Túi thơm trên tay, vẫn phát ra một mùi hương dễ chịu.
Vân Dương thở dài khe khẽ, đem túi thơm bỏ lại vào trong ngực.
Đối với chút tình ý này, trong lòng Vân Dương cũng vô cùng phức tạp.
- Lục Lục, cái này, không thể ăn.
Vân Dương lẩm bẩm nói.
Lục Lục uốn éo cơ thể, dây leo lắc tới lắc lui, nũng nịu đưa ra yêu cầu: Không ăn, chỉ nhìn.
Vân Dương cười cười, khẽ buông lỏng tay, Giao Long Châu đã xuất hiện trong không gian thần thức. Rơi xuống dưới chân Lục Lục, nhanh nhưchớp giật, tinh tế dây leo của Lục Lục đã cuốn Giao Long Châu lên, lăn qua lăn lại xung quanh mình, vui tới quên trời quên đất.
Vân Dương phát hiện, Lục Lục đích thực không có ăn, hơn nữa còn đem sinh mệnh nguyên lực của mình thử truyền vào trong Giao Long Châu.
Mờ mịt hào quang trên Giao Long Châu bắt đầu lóe lên…
Một cái mầm non cùng với một hạt châu, vậy mà chơi đến quên cả trời đất…
Vân Dương nhịn không được cười lên, bỏ qua hai bọn nó chơi đùa một bên.
…
Cửu Thiên trận.
Cũng chính là Cửu Tôn phủ.
Bên ngoài.
Bình minh, đã sớm có mấy lão binh đầm sương quét tước sạch sẽ. Họ quét vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, bởi, đây là thần thánh chi địa trong lòng bọn họ! Bọn họ quyết không cho phép, bên ngoài Cửu Tôn phủ xuất hiện dù chỉ một chút cát bụi!
Cho dù là một mảnh lá rụng, cũng không thể rơi xuống thổ địa mà anh hùng đã bước qua.
Vân Dương giấu mình sau một thân cây, ánh mắt chăm chú quan sát Cửu Thiên trận trong sương mù dày đặc, thần sắc trong mắt biến đổi không ngừng.
Gió lớn dù có thể thổi bay đại sơn, nhưng cũng không chút tác dụng đối với mảnh sương mù trên Cửu Thiên trận này.
Vân Dương im lặng thở dài, dựa vào thân đại thụ, thân thể từ từ hư hóa…
Hóa thành một mảnh sương mù.
Phiêu khởi trong những tia nắng ban mai, hòa tan vào không trung…
Chỉ trong nháy mắt, đã tan vào trong sương mù dày đặc của Cửu Thiên trận.
Trong sương mù dày đặc.
Vạn lại câu tĩnh.
Vân Dương vô thanh vô tức tiến vào Cửu Tôn phủ.
Nhìn các loại lực lượng mạnh mẽ không ngừng vờn quanh người thoáng ẩn thoáng hiện trong sương mù, Phong Vũ Lôi Điện, Kim Mộc Thủy Hỏa, Huyết Hỏa sát cơ…
Vân Dương cảm thấy chúng thân thiết vô hạn.
Trên đời này chỉ có hắn cùng các huynh đệ đi vào đây mới không bị tổn thương. Những người khác, cho dù là đệ nhất Đại tông sư trong thiên hạ cũng đừng hòng bước vào cái Cửu Thiên trận này nửa bước!
Phía trước là một cái đại sảnh. Đại sảnh cấu thành từ một chất liệu đặc thù, không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, nhưng lại kiên cố cực kì. Nó là địa phương rộng rãi nhất trong Cửu Tôn phủ, trước kia, khi cần bàn chuyện, các huynh đệ đều tụ hợp ở đây.
Hiện tại, chỉ có một mình hắn, lơ lửng trên không trung đại sảnh, mũi Vân Dương chua chua, nhiệt lệ tràn mi mà ra.
Trước mặt người khác, dù trong lòng có phiên giang đảo hải, đơi non lấp bể, nhưng hắn sẽ tuyệt không rơi lện. Nhưng, ở đây, nơi hắn hằng quen thộc, lại chỉ có một người, hắn cũng không muốn kìm nén cảm xúc thật trong lòng mình lúc này.
- Vân Dương ta không chỗ nương tựa, cưc khổ lang thang thiên hạ. Học nghệ chưa thành thì ân sư chịu ngộ hại. Trong lúc lang thang giang hồ thì được đại ca phát hiện, trở thành một thành viên Cửu Tôn… từ lẻ loi hiu quạnh, đột nhiên lại có được tám người huynh đệ… loại hạnh phúc thỏa mãn này, không cách nào miêu tả.
- Cho dù mỗi ngày đều chinh chiến sa trường, nhưng có huynh đệ ở bên, trong lòng ta cũng không còn mong cầu gì khác. Nhưng loại hạnh phúc này, Thương Thiên chỉ cho ta năm năm…
- Cuối cùng, ta vẫn lẻ loi trơ trọi một mình trên cõi đời này.
Bốn phia là từng cái gian phòng, chúng cũng được cấu thành từ chất liệu chẳng phải kim cũng chẳng phải ngọc kia, có thể sử dụng, nhưng tuyệt đối không thể tạo thành phá hư.
Vân Dương nhìn từng gian phòng đóng kín.
Thật giống như, tám người huynh đệ kia cùng nhau đóng cửa nhốt mình bên ngoài.
Vân Dương nhắm chặt hai mắt, cố nén cảm giác chua xót trong lòng, đi vào bên trong phòng.
Nơi này là một gian phòng nho nhỏ. Trong phòng trống không, nhưng, nơi này mới là bí mật lớn nhất Cửu Tôn phủ. Vân Dương đi vào trong phòng, đột nhiên chuyển động như gió lốc.
Mỗi bước chân đều giẫm lên một phương vị kỳ dị, mỗi một cước đều dùng lực không giống nhau, hướng cũng khác nhau. Liên tục, Vân Dươnggiẫm vòng vo chín vòng, cả phòng chật kín tàn ảnh, cuối cùng, hắn giẫm mạnh một cước ngay trung ương.
Két két két…
Thanh âm cực nhẹ vang lên như có như không.
Tại trong căn phòng nhỏ này, đột nhiên mặt đất chậm rãi xuất hiện một đạo vết nứt.
Ánh kim lóe lên từ trong khe nứt, nó được làm từ một chất liệu đặc biệt không biết tên. Độ dày phải hơn mười trượng, toàn bộ cấu thành từ chất liệu đặc biệt đó.
Từ trên mặt đất lộ ra một cái lỗ hổng rộng chừng ba thước, phía dưới, từng tầng từng tầng cầu thanh đặc biệt chậm rãi dâng lên, mãi cho đến chỗ vết nứt mới dừng lại.
Vân Dương chợt lách người, đứng ở bậc thanh thứ nhất.
Ngay khi hắn vừa đứng lên bậc thang, cầu thang bắt đầu chậm rãi chìm xuống. Tinh cương bình chướng bên trên cũng bắt đầu chậm rãi khép lại. Cho đến khi Vân Dương hoàn toàn chìm vào trong đất, phía trên đã kết thành một mảnh vuông vức, hoàn toàn không lưu lại chút vết tích chứng minhnơi đây từng có một khe hở.
…
Đây là một khu vực kỳ dị.
Vẫn là chín cái phòng đóng chặt cửa giống hệt nhau. Chỉ duy nhất khác nhau ở chỗ tiêu ký trên cửa.
Đây mới chân chính là nơi luyện công của Cửu Tôn.
Cũng chính là bí mật chân chính của Cửu Tôn! Trong thiên hạ, người biết bí mật này chỉ có chín cái. Mà hiện tại, cũng chỉ còn Vân Dương một người.
Tại vị trí chính giữa mà chín cái cửa vây quanh, có một cái đài cao kỳ quái, là một khối mỹ ngọc hoàn mỹ, toàn thân óng ánh sáng chói.
Nếu bị người khác nhìn thấy, tất sẽ khinh hô một tiếng.
Truyền Tấn Ngọc!
Truyền Tấn Ngọc từng xuất hiện trên giang hồ, lớn nhất cũng chỉ bằng bàn tay, giá trị khỏi đoán. Nhưng nơi này, lại có một khối lớn không kém người trưởng thành.
Trên đài, có một viên lệnh bài.
Cửu Thiên lệnh!
Đây mới thực là Cửu Thiên lệnh!
Ánh mắt Vân Dương lạnh nhạt trầm xuống, hắn chậm rãi tiến lên. Tay phải từ từ duỗi ra, cầm tấm lệnh bài kia.
- Các huynh đệ, Cửu Thiên lệnh, ta mang ra ngoài.
…
Sau đó, hắn đi tới trước một cánh cửa có tiêu chí là một đám mây trắng. Khẽ vận công, một mảnh mây trắng tinh khôi xuất hiện trên không trung, mây trắng trên cửa bắt đầu lay động, cùng với mây trắng mà Vân Dương vận công ngưng kết hòa thành một thể, đồng thời, cánh cửa này bỗng nhiên mởrộng.
Vân Dương lách mình vào phòng.
Cửa đóng lại.
Lần này tiến vào phòng của Vân Dương, trọn vẹn hết mười ngày.
Trong mười ngày, trong căn phòng nho nhỏ này, tiếng gió rít gào vang lên từng chặp, gió nổi mây phun.
Khi Vân Dương ra khỏi phòng, hắn liền đến trước cửa phòng Bát ca Phong Tôn, ngây người một hồi, tinh quang trong con mắt hắn lại lóe lên, bàn tay giơ lên, đột nhiên xuất hiện một cỗ tiếng gió gào thét!
Gió trực tiếp lao thẳng vào trong cửa.
Cửa phòng Phong Tôn, trong chốc lát đột nhiên mở ra.
Bên trong, trống rỗng.
Vân Dương lại là lệ rơi đầy mặt.
Bát ca, ngài còn, ta tuyệt không đi vào. Nhưng bây giờ… ta nhất định phải đi vào, ta muốn biết, người là ai. Ta muốn biết, người nhà người ở phương nào.
Bát ca, yên tâm đi.
Có Vân Dương ta còn ở đây, không có bất kỳ kẻ nào, có thể khi dễ người nhà chúng ta!
Vân Dương lách mình mà vào.
Trong phòng Phong Tôn, có phương thức tu luyện hoàn chỉnh Huyền Phong. Vân Dương đem tất cả bí tịch khắc thật sâu vào trong đầu. Sau đó lấy ra một phong thư đặt dưới cùng nhất.
Bên trong, là di thứ của Phong Tôn.
“… Không biết là vị huynh đệ nào thấy được di thư của ta, bất quá bây giờ ta cảm thấy rất buồn cười, ta còn sống khỏe re, hơn nữa Phong Tôn ta không cho rằng, tại cái Thiên Huyền đại lục này, còn có ai có thể giết được ta, ha ha… bất quá lão đại nhất quyết bắt ta viết di thư rồi đặt ở chỗ này, không có cách nào, ai bảo hắn là lão đại của chúng ta a…”
“Nếu Phong Tôn ta còn sống, nguyện vọng của ta, ta sẽ tự hoàn thành từng cái một. Đương nhiên, nếu ta thực sự chết… chuyện ta không yên tâm, cũng có thật nhiều a ha ha ha.”
“Ta họ Kế, ta gọi Kế Lăng Phong. Ân, đây là tên của ta, có phải rất khốc hay không? Ha ha…”
Vân Dương nhìn đến đây, toàn thân đột nhiên chấn động!
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt!
Hắn đột ngột đứng dậy, toan muốn lao ra, nhưng cuối cùng chán nản ngồi xuống!
Kế Linh… đã đi mười mấy ngày đường… làm sao còn có thể đuổi được?
“Ta có một người ca ca, đã mất tích rất nhiều năm…”
“Ca ca ta gọi Kế Lăng Phong…”
Đêm hôm đó, thanh âm Kế Linh mang theo sự đau thương, tựa hồ lại vang lên bên tai Vân Dương:
“Nghe nói… từng xuất hiện tại Thiên Đường thành…”
- Ta thật ngốc! Tại sao ta ngu ngốc như vậy!
Vân Dương giơ tay lên, hung hăng cho mình một bạt tai:
- Vân Dương, ngươi cò có tư cách gì tự xưng Cửu Tôn quân sư! Còn có cái gì tư cách tự xưng Vân Tôn!
- Chân dung của ca ca minh đứng ngay trước mắt, ngươi không biết a! Thế mà còn mặt mũi nói quen thuộc…
- Kế Linh, là muội muội của Bát ca! Thân muội muội a!
Vân Dương hối hận đến cực điểm.
Tại sao hắn ngu ngốc như vậy, vì cái gì không nghĩ tới đâu…
--------
Phóng tác: xonevictory