Xế chiều hôm đó.
Vân Tiêu Dao vẫn mang theo cao thủ Ngọc Đường vào tìm kiếm, Thiết Tranh ra lệnh một tiếng, ba ngàn năm trăm binh sĩ nối đuôi nhau bước vào khu đông, thu thập thi thể.
Cho đến hôm nay, binh sĩ Ngọc Đường thu thi thể đã thành thạo hơn trước nhiều lắm.
Không cần tìm khắp mọi nơi, chỉ cần tập trung tìm một số địa vực là đã có thể tìm gần như tất cả.
Số lượng thi thể người chết ngày càng ít, càng ngày càng ít.
Dù sao đánh tới lúc này, bất kể là đám sát thủ bị vây bên trong, hay là đám giang hồ ở vòng ngoài, có thể sống tới giờ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cơ hồ đều không phải nhân vật dễ chết.
Căn cứ vào điều kiện này, việc tìm kiếm thi thể đương nhiên nhẹ nhõm hơn trước nhiều lắm. Tiến vào thu chừng ba ngàn người, không bao lâu lại lui ra ngoài.
Vân Dương hóa thân thành mây, cẩn thận xem xét từng chút một, lại vẫn không phát hiện nửa điểm dấu vết.
Hoàng hôn dần buông xuống, khu thành đông lần nữa chìm trong mùi máu tươi cùng rượu thịt.
Mùi thơm này truyền ra, Vân Dương thầm khẽ động, một làn gió mát xuất hiện, vô thanh vô tức, lướt vào nội thành.
Lọt vào trong tầm mắt là một lối đi, đường phố đông nghìn nghịt, khoảng chừng mấy trăm người, la lối om sòm bán thịt rượu cơm canh. Thân phận chân thật của bọn hắn, lại chính là binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng Thiết Tranh.
Vân Dương vẫn duy trì phong tướng, khẽ tỏa thần thức ra ngoài, đảm bảo tất cả những người ở đây đều bị bao lại trong phạm vi thần thức, không để lọt sơ hở.
Thần thức của Vân Dương như hóa thành gió nhẹ, cẩn thận lướt qua mỗi người, tỉ mỉ tra xét. Xem diện mục, nhìn khí chất, tra xét màu da khác biệt giữa các vùng, kiểm tra bất luận chỗ nào hơi quái dị bất thường.
Ánh mắt cùng khí thế, liệu có tương xứng hay không...
Vân Dương biết rõ, khi dịch dung, khó tránh khỏi những lỗi này.
Lần này Thiết Tranh phái tới hơn bảy trăm người, có thể nói là số lượng binh lính phụ trách hậu cần ở đây cực lớn. Vân Dương còn chưa dò đến hai trăm người, cũng đã có đại thu hoạch...
Đại thu hoạch này, cũng không phải là tìm được Âu Dương Tiêu Sắt, mà là... Phát hiện bảy người giả mạo!
- Hóa ra, đúng là dưới chân đèn thì tối, lại có nhiều cá lọt lưới đến vậy!
Vân Dương thầm muốn tát bản thân một cái.
Có nhiều cá lọt lưới như thế, chứng tỏ suy nghĩ của hắn không đủ chu toàn, bố cục không đủ nghiêm ngặt, bảy trăm người này đến đây, hiện mới tra có không đến hai trăm người, lại đã xuất hiện bảy người giả mạo!
Như vậy, đám thiết kỵ cũ chạy đi đâu?
Điểm này, không hỏi cũng biết!
Người giả mạo có thể là nhân sĩ giang hồ, có thể sát thủ của liên minh, còn có thể là... Âu Dương Tiêu Sắt!
Nếu không phải Vân Dương sớm lấy Sinh Sinh Bất Tức Thần Công lưu lại tiêu ký trên hai phần bảo đồ da rồng, có lẽ Hồng Trảm cùng Hận Biệt Ly đã sớm trà trộn vào đám người giả mạo này mà chạy thoát!
Nếu không phải hôm nay cơ linh khẽ động, nghĩ ra điểm dưới chân đèn, không chừng sẽ còn có sơ suất càng lớn xuất hiện!
Vân Dương vừa nghĩ đến đây, càng cẩn thận lưu ý, tiếp tục dò xét, cẩn thận cắt qua bảy trăm người, cuối cùng phát hiện có tới ba lăm người giả mạo lẫn vào bên trong.
Vân Dương hít một hơi thật sâu.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng, Âu Dương Tiêu Sắt có trong ba lăm người này!
Bởi vì, hiện tại đã không phải chuyện của một mình Âu Dương Tiêu Sắt, mà là ba lăm người giả mạo này, tất cả đều phải chết!
...
Trên đường cái, hai binh sĩ mặc quân trang, đội nón giáp, trước hai người chồng chất bánh bao.
Bên cạnh, còn bảy tám người bày bán thực phẩm chín, món kho, rượu mạnh...
Vân Dương ẩn thân trên không trung, hiện thân trong phong tướng, trong lúc cực kỳ nguy cấp, cỗ tay khẽ lắc một cái.
Ba đạo kim quang bỗng bắn ra, tựa như phá toái hư không, bay tới cổ họng ba tên binh sĩ.
Phi đao lướt qua, kim nhận phá khí xuyên không, ma sát với không khí tạo ra khói xanh nhàn nhạt.
Có thể thấy được, tốc độ của ba thanh phi đao này, nhanh đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.
Nếu là thiết kỵ bình thường, khi đối mặt với thanh phi đao đoạt mệnh này, tuyệt không có khả năng trốn được, chỉ một đường chết.
Ngay lúc ba thanh phi đao tới trước mặt ba người, ba người gần như đồng thời không phân trước sau mà nghiêng đầu một cái, phi đao lướt qua, đâm thẳng vào vách tường phía sau, rõ ràng là ba đao trúng chắc, thế mà lại thất bại toàn bộ, không một thanh nào đắc thủ.
Ngay khi ba đao thất bại, bắn vào vách tường, lại có ba đạo nhân ảnh lao tới, triển khai công kích với ba người.
Người tới, chính là: Vân Tiêu Dao, Lão Mai, Phương Mặc Phi!
Mỗi người đối phó một tên, trong mắt tràn đầy lửa giận!
- Ác tặc vô sỉ, trả mệnh tướng sĩ cho ta!
Ba tên binh sĩ cùng cười quái dị, đồng thời phóng người lên:
- Ngọc Đường, quả là danh bất hư truyền, lại có thể phát hiện ngụy trang của chúng ta.
Lời còn chưa dứt, đao kiếm sớm ẩn đã ngang nhiên xuất thủ, ngay trên đường cái, lao vào triền đấu với ba người Vân Tiêu Dao.
Đại chiến vừa bộc phát, một người trong đó đang huy đao đón kiếm của Phương Mặc Phi, chuẩn bị phản kích lại, lại đột nhiên cảm thấy chân bị cuốn lại, cúi đầu xem xét, rõ ràng không có gì, sau đó... Một chân lại như bị người kéo xuống.
Phía dưới rõ ràng không có ai a!
Thế nhưng... Rõ ràng có gì đó...
Người kia kinh hãi muốn chết, nhưng lại không biết ứng biến làm sao, kinh hoảng hét thảm một tiếng, trường kiếm của Phương Mặc Phi vung lên, một cái đầu người phóng thẳng lên trời, thi thể chia đôi, một mệnh ô hô.
Mà một bên khác, Vân Tiêu Dao không chút trở ngại, huy kiếm tháo người đối diện thành tám khối, về phần Lão Mai, ti vi thấp nhất trong ba người, thế nhưng lại vẫn cao hơn đối phương một chút, vừa tiếp chiến liền chiếm thượng phong, muốn đánh giết đối thủ, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mà vấn đề thời gian này cũng không có duy trì được lâu, một đạo uy năng vô hình quỷ dị cường thế bóp lấy cổ người đối diện, người kia chỉ có thể trừng mắt, nhìn một đao lạnh lùng của Lão Mai chém ngang, hồn về cửu tuyền.
Ba mục tiêu, nháy mắt cùng vẫn diệt. Bốn phía, vô số người vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Giết quá nhanh, khiến cho đám người kia vẫn không thể hiểu được, vì sao đám người Ngọc Đường lại tự ra tay với người mình?
Có mấy vị quan quân thiết kỵ phẫn nộ tiến lên một bước, quát hỏi:
- Các ngươi làm vậy là có ý gì? Tiêu Dao vương, vì sao không hỏi một câu, lại đã thống hạ sát thủ?
Nhưng mà tiếp đó, Vân Tiêu Dao cùng Phương Mặc Phi và Lão Mai thu lại thi thể ba người kia, lột bỏ ngụy trang, lộ ra diện mục thực sự, đám thiết kỵ đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền run rẩy.
Bởi bọn hắn đều không biết ba người này, trên thực tế, từ khi đạo kim mang xuất hiện, đến khi ba người Vân Tiêu Dao xuất thủ, thậm chí đến lúc lột bỏ ngụy trang, cũng đã đủ nói rõ rất nhiều điều, đám thiệt kỵ cũng không phải không thấy, chỉ là không kịp nghĩ kỹ, càng không muốn tin tưởng mà thôi.
- Hiện tại đã rõ rồi chứ? Ba người này giả mạo các ngươi, lẫn vào đội hình, mưu đồ làm loạn.
Vân Tiêu Dao ôn hòa giải thích.