Xuân Hàn Tôn Chủ!
Sau khi Lý Trường Thu vừa mở miệng nói bốn chữ này, lập tức biến thành bộ dạng khủng khiếp như vậy! điều này nói lên… bốn chữ này, có cổ quái.
Vì sao bốn chữ này lại có uy lực lớn đến như vậy?
Chỉ là bốn chữ mà thôi a!
Bữa nay Vân Dương cố tình đem hai người này đặt cùng một chỗ, cũng không đơn thuần chỉ để bọn hắn mắng chửi nhau. Hai bọn hắn tuy bị Vân Dương châm ngòi, nhưng đến tột cùng cũng không phải người ngu ngốc. Chỉ cần đặt bọn hắn chung một chỗ, chắc chắn bọn hắn có thể hiểu rõ chân tướng sự việc.
Điểm này, đương nhiên Vân Dương biết rõ.
Đây cũng là lần cuối cùng hắn lợi dụng hai người, coi như là tận dụng phế vật đi.
Hắn vốn chủ định để hai người kia cãi nhau, hoặc sau khi biết sự thật mắng chửi bản thân, trong lúc vô tình hoặc dưới sự phẫn nộ mà nói ra vấn đề gì đó.
Hắn vốn cũng không hy vọng nhiều về kế hoạch này. Chỉ là thử lần cuối trước khi kết thúc sinh mệnh hai người kia mà thôi.
Nhưng, một màn quỷ dị này, lại khiến trong lòng hắn khẽ động.
Vân Dương đột nhiên quay đầu, hắn nhìn Sở Thiên Lang, mục quang như kiếm:
- Sở Thiên Lang, ta có một câu hỏi.
Sở Thiên Lang cười thảm một tiếng:
- Ngươi bỏ cái ý định này đi… dù ngươi tra tấn ta có tàn khốc hơn gấp vạn lần… ta cũng không dám giải thích bốn chữ này với ngươi.
Vẻ ác lạnh trong mắt Vân Dương lóe lên, nhưng lại tựa hồ nghĩ điều gì đó, hắn nói khẽ:
- Hồn phi phách tán? Vĩnh tuyệt siêu sinh? Bốn chữ này, là huyết chú?
Thân thể Sở Thiên Lang chấn động, ánh mắt quái dị nhìn Vân Dương.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Xem ra ta đã đoán đúng.
Sở Thiên Lang thà bỏ mình tra tấn hàng ngàn hàng vạn lần, thậm chí thà bị mình hành hạ đến chết cũng không muốn nói ra bốn chữ huyết chú này, Vân Dương liền hiểu hết thảy. Nhưng loại thủ đoạn này khiến Vân Dương không rét mà run.
Trong thiên hạ, lại có thủ đoạn ác độc như thế?!
Đây là tà pháp gì?!
Sở Thiên Lang im lặng hổi lâu, chợt nói:
- Nếu ngươi đã đưa ta đến đây, Lý Trường Thu cũng chết rồi, chắc hẳn, những ngày an nhàn của ta cũng bắt đầu từ hôm nay đi?
Vân Dương lạnh lùng cười cười:
- Sở Thiên Lang, ngươi rất thông minh, vô luận thế nào, dù là người trong giang hồ, nhưng trong xương người vẫn là người Ngọc Đường, điều này ta tin rằng ngươi sẽ không phủ nhận.
Trong mắt Vân Dương ánh lên vẻ phức tạp:
- Không sai, ta là người Ngọc Đường.
- Thân là người Ngọc Đường, ngươi lại tham gia hãm hại Cửu Tôn, thủ hộ thần của Ngọc Đường.
Thanh âm Vân Dương nhàn nhạt:
- Sở Thiên Lang, ngươi còn gì để nói hay không?
Sở Thiên Lang há to miệng, lại không có gì để nói.
- Vô luận vì lý do gi, đều không thể che dấu tội phản quốc của ngươi.
Vân Dương khẽ thở ra một hơi:
- Nhưng sau cùng ta vẫn không rõ. Lý Trường Thu không phải người Ngọc Đường thì ta có thể hiểu được, còn ngươi thân là nhân sĩ Ngọc Đường, đến cùng là vì cái gì?
- Ngươi cho ta một đáp án, hôm nay ta có thể cho ngươi một thống khoái.
Sở Thiên Lang trầm ngâm một hồi lâu, mới lẩm bẩm:
- Ta là một người trong giang hồ.
- Người giang hồ…
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Chẳng nhẽ không phải người Ngọc Đường? nếu Ngọc Đường quốc gia bị diệt, ngươi cho rằng chỉ bằng một câu người trong giang hồ là có thể khiến người nhà người, bằng hữu của ngươi có thể bảo toàn sao? Sinh linh đồ thán ngay cạnh ngươi… ngươi có thể an tâm thoải mái sao?
Nói xong, Vân Dương không nói gì thêm.
Quay người đi ra ngoài.
Ngay khi hắn bước đến cửa, lãnh ý toàn thân toát lên, Thiên Đạo Chi Nhận đột nhiên rời khỏi tay.
Một vòng lưu quang bỗng nhiên xuất hiện chặt đứt cổ Sở Thiên Lang.
- Bình sinh Vân Dương ta hận nhất chính là quân bán nước!
- Ngay cả liếc, ta cũng không muốn liếc thấy loại người như ngươi.
Thân thể Vân Dương khẽ động, khẽ nói một câu rồi sải bước ra ngoài. Quang mang lóe lên, Thiên Đạo Chi Nhận tự động bay lên, hóa thành một đạo lưu quang bay theo Vân Dương, hóa thành một đồ án tinh xảo trên ống tay áo hắn.
- Lão Mai, thu dọn mật thất.
Toàn thân Vân Dương hiện tại như bị bao phủ bởi một màn u ám.
…
Vân Hầu vận một thân bạch bào đứng trước mặt Vân Dương.
- Người trong mật thất là ai?
Ánh mắt Vân Hầu sắc như chim ưng.
- Người phản quốc hàng địch, hãm hại Cửu Tôn.
Vân Dương cũng không giấu diếm.
- Giết tốt.
Vân Hầu tán thưởng một tiếng:
- Ta phải đi.
- Đi sớm vậy?
Vân Dương ngẩng đầu hỏi.
- Ta ở chỗ này sẽ khiến ngươi bó chân bó tay.
Trên mặt Vân Hầu lộ ra một vòng cười khổ:
- Có nhiều chuyện ta nhìn ra được, ngươi không muốn cho ta biết. Dù sao thân phận ta cũng trong tình huống khó xử.
- Đúng thế.
- Cho nên, ta sớm đi.
Vân Hầu mỉm cười nhìn Vân Dương:
- Ta đang đợi, đợi một ngày ngươi có thể công khai lộ diện. Đến lúc đó, ta sẽ chân chính đến giúp ngươi một chút sức lực.
Vân Dương trầm mặc một chút, nói:
- Ngày đó, sẽ không quá xa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Hầu nói:
- Nhưng nếu có một ngày, ngươi đột nhiên nghe tin ta chết. Cũng có thể nhanh chóng trở về, bởi lúc đó, Thiên Đường thành rất rất cần ngươi.
Ánh mắt Vân Hầu ngưng trọng lại.
Từ câu nói này, Vân Hầu có thể ẩn ẩn cảm nhận được áp lực mà Vân Dương đang gánh lớn đến mức nào. Cũng nghe ra được, Vân Dương đối với lần chiến đấu này cũng không thực sự nắm chắc.
Nhìn Vân Dương, nhìn thân thể đơn bạc của thiếu niên này. Vân Dương rõ ràng có thể cảm giác được, hắn cô độc, rất quật cường, rất quyết tuyệt, hắn có thể lẻ loi một mình đối đầu thiên hạ mà không chút thối lui.
Hắn giống như một hài tử bị nhân thế vứt bỏ, toàn thân sớm đã chất đầy thương tích, tổn thương do thế giới này gây ra cho hắn còn chưa liền, hắn lại cố chấp giúp thế giới bẩn thỉu này trồng đầy hoa cỏ.
Cố gắng nở rộ, tỏa ngát hương thơm cho thiên hạ, cho nơi hắn thuộc về.
- Bảo trọng!
Vân Hầu chỉ thấy ngẹn ngào tại yết hầu, cố gắng nở nụ cười:
- Người tốt, sẽ không dễ chết như thế.
Trên mặt Vân Dương lóe lên một nụ cười mỉa mai.
Người tốt không dễ chết sao?
Cổ tay hắn khẽ lật, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đưa cho Vân Hầu:
- Ngươi muốn đi, ta cũng không có gì để cho ngươi. Ngươi cầm cái này, tìm một nơi an toàn ăn vào, nó có thế giúp ngươi trùng kích thập trọng viên mãn.
Thập trọng viên mãn!
Toàn thân Vân Hầu chấn động, gò má trên mặt rung rung. Hắn không chút nghi ngờ tính chân thực của câu nói này, chỉ có điều khá mơ hồ:
- Thứ này, sao ngươi không giữ lại?
Ánh mắt Vân Dương nhìn phương xa:
- Tạm thời nó không có tác dụng đối với ta. Nhưng nếu ngươi nhờ nó mà đạt đến thập trọng viên mãn, nhất địch có thể trở thành một lực lượng có tác dụng chấn nhiếp ngoại bang cho Ngọc Đường đế quốc!
Ánh mắt Vân Hầu ngưng trọng, chậm rãi nhận lấy, chỉ cảm thấy trên tay như đặt một tòa núi lớn.
Hắn rõ ràng, Vân Dương không có chút nắm chắc đối với trận đấu sắp tới. Vì vậy mới đưa thứ này cho mình. Nếu vạn nhất Vân Dương thực sự xảy ra chuyện, như vậy Ngọc Đường đế quốc có một tên đại cao thủ thập trọng viên mãn tọa trấn, mặc kệ là đối với giang hồ, hay là đối địch quốc, đều là một loại uy áp quan trọng.
Nhưng hắn không hiểu.
Vì sao Vân Dương không muốn lão tham gia vào chuyện của hắn.
- Vì sao ngươi không muốn cho ta tham gia?
Cuối cùng Vân Hầu không nhịnh được bèn hỏi.
- Bởi, nếu ngươi tham gia… thứ nhất, tuy có thể nói là ta rất tin tưởng ngươi, nhưng chuyện này ta không dám tiết lộ đối với người mà ta không hoàn toàn tín nhiệm.
Sự thẳng thắn của Vân Dương khiến Vân Hầu cười khổ một trận. Nhưng câu tiếp thieo của Vân Dương khiến hắn trợn to hai mắt nhìn:
- Lại nói… không nói thập trọng viên mãn, coi như Lăng Tiêu Túy tham gia, ta cũng không thể cam đoan hắn sẽ không bị giết!
Vân Dương nói:
- Chuyện này của ta, trước mắt mà nói, không nên tạo ra thanh thế quá lớn. Nếu ta bị chết, đã nói lên chuyện này đã hoàn toàn kết thức.
- Địch nhân của ta cũng sẽ không gây sự với Ngọc Đường đế quốc.
- Cho nên tu vi thập trọng viên mãn của ngươi lúc đó mới có tác dụng. Nếu không…
Vân Dương cũng không tiếp tục nói.
Chỉ là, ý vị tịch liêu trên mặt lại ngày càng nồng đậm.
Tứ Quý lâu không tham dự tranh bá thiên hạ. Điểm này rất xác thực. Mưu hại Cửu Tôn, cũng chỉ là vì một cái nguyên nhân nào đó. Bọn hắn chắc chắn sẽ không đối phó một quốc gia.
Nếu mình thắng, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc. Nhưng nếu mình chết rồi, chuyện của Cửu Tôn sẽ vĩnh viễn chìm vào quên lãng. Tứ Quý lâu cung sẽ không giận chó đánh mèo mà công kích Ngọc Đường đế quốc hay Vân Hầu.
Như thế cũng tương ứng với hết thảy sẽ bình tĩnh.
Đối với Ngọc Đường đế quốc mà nói cũng là một chuyện tốt.
Mà lúc đó, Vân Hầu với tu vi thập trọng viên mãn sẽ có thể phát huy tác dụng vô cùng to lớn trên chiến trường.
Đây là an bài cuối cùng của Vân Dương dành cho quốc gia.
Huyết chú vừa xuất hiện, áp lực báo thù đối với Vân Dương trở mình nặng gấp trăm lần!
Hắn càng thêm không nắm chắc.
Nhưng, vô luận thế nào chăng nữa, con đường này hắn nhất định đi tiếp!
- Đến tột cùng ngươi có thân thế như thế nào?
Đây là câu hỏi sau cùng của Vân Hầu.
Ánh mắt Vân Dương nhìn vào gốc cỏ non xanh biếc dưới chân, dù bị người giãm qua cũng ngoạn cường phất lên, hiên ngang đứng thẳng. Hắn nở nụ cười, nhưng trong ý cười lại hàm vẻ đắng chát:
- Thân thế của ta… ngay cả chính ta, cũng không biết. Hắc hắc…
Hắn đứng nơi đó, dáng người thẳng tắp như ngọn cỏ kia ngoan cường trỗi dậy.
Vân Hầu cảm giác, thiếu niên anh tư thẳng tắp, phong trần như ngọc này, nhưng trong lòng lại chứa đựng vô tận bi thương cô độc. Ngay cả tiếng cười cũng thể lương như thế.
…
Vân Hầu rời đi.
Sinh hoạt của Vân Dương cũng bình tĩnh một thời gian. Nhưng ngoài thì bình tĩnh, còn trong lòng hắn chưa một khắc nguôi ngoai.
Cái gọi là Trấn Bắc tướng quân đã loại trừ. Vậy Thái tử mưu thần là ai? Cái này còn cần quan sát, tùy tùng trong cung là kẻ nào, cũng cần loại bỏ, còn có vị trọng tướng trong quân kia, hắn chính là quan trọng nhất.
Vân Dương biết, thân phận địa vị người kia so với Triệu Bỉnh Long cao hơn rất nhiều!
Còn có vị Xuân Hàn Tôn Chủ kia!
Đến cùng là tồn tại như thế nào?
Ban đêm.
Một phong thư với phương thức quỷ dị lại xuất hiện trên bàn Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn. Cửu tinh thủ hộ, chính giữa là biểu tượng hồng thủy thao thiên.
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn rất rõ, điều này biểu thị… phần tài liệu này được tạo bởi thủ hạ dưới trướng Thủy Tôn.
Lão mở ra xem, không khỏi hừng hực lửa giận.
“Người tập kích Phủ nguyên soái đã bị loại trừ. Chuyện Thiên Lang trang cũng có nguyên nhân. Triệu Bỉnh Long đã bị thanh trừng. Ba người này, chính là đồng lõa mưu hại chín vị đại nhân, chứng cứ phía sau…”
- Đáng chết! Những kẻ này chết vạn lần chưa hết tội!
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn tức giận vỗ bàn một cái, chỉ thấy trong tim một mảnh quặn thắt.
Chứng cứ vô cùng xác thực!
Nhưng Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn chỉ thấy vô cùng thoải mái.
Hắn rốt cục cũng rõ, vì sao người của Cửu Thiên chi lệnh không ngừng liên hệ với hắn.
Thích khách thần bí Lý Trường Thu kia không nói đến. Chỉ riêng tên Thiên Lang trang chủ kia cũng khiến Thu Kiếm Hàn thấy sợ hãi. Thiên Lang trang chủ có vô vàn liên hệ với Thái tử điện hạ.
Sau khi chuyện ở Thiên Lang trang xảy ra, thái tử điện hạ đã phái người tìm hiểu khắp nới, về sau còn tự mình ra mặt, tiếp đãi mấy vị công tử của Tứ Đại gia tộc kia, muốn bảo trụ tính mệnh cho Sở Thiên Lang.
Một người như thế, vậy mà tham gia mưu hại Cửu Tôn!
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn chỉ cảm thấy một trận vô lực bao phủ toàn thân. Chuyện này đã liên lụy tới thái tử? chỉ nghĩ như vậy đã khiến lão có cảm giác thống khổ như bị khoan tim. Đó là nhất quốc thái tử a!
Còn có Triệu Bỉnh Long, đại tướng quân đội vậy mà cũng tham gia hãm hại Cửu Tôn!
Cứ như vậy, sao có thể khiến người Cửu Thiên chi lệnh yên tâm liên lạc cùng lão?
Có trời mới biết, trong nội bộ Ngọc ĐƯờng, còn có bao nhiêu quan lớn, bao nhiêu người quyền cao chức trọng tham dự chuyện này!
Lão nguyên soái nhắm mắt lại, chỉ thấy tâm thần quá mệt mỏi.
Thật lâu sau, rốt cục hắn đứng dậy.
- Đi hoàng cung.
Chuyện này nhất định phải bàn bạc với Hoàng đế bệ hạ. Nhưng, nói như thế nào? Lão nguyên soái cũng không phải rất rõ, một đường suy tư tức giận tới hoàng cung.
Triệu Bỉnh Long vừa nhìn chỉ nghĩ là một tên tướng quân, nhưng Lão nguyên soái biết Triệu Bỉnh Long chính là người của Tam hoàng tử. Mà Thiên Lang trang lại có quan hệ với Thái tử.
Mới bắt đầu đã liên lụy tới hai đứa con trai của Hoàng đế bệ hạ!
Chưa kể phía sau còn rất nhiều bí ẩn, hiện giờ mới chỉ lộ ra một góc băng sơn mà thôi.
------------
Phóng tác: xonevictory